[BHTT] Gặp Lại

Chương 78: Phản ứng của thân thể còn nhanh hơn đại não một giây



Rời khỏi cổng an ninh căn hộ, hít vào bầu không khí trong lành của sáng sớm, Lâm Dương Thần cũng không còn để trong lòng khúc nhạc đệm xấu hổ vừa rồi.

Bởi vì có một vấn đề quan trọng khác vẫn luôn chiếm cứ toàn bộ tâm trí của nàng.

Nàng nhớ rõ ngày hôm qua trước khi phát sinh quan hệ Tần Tuyết Nhiễm vùi vào nàng nhưng lại gọi tên A Nghiên, đây lại là chuyện thế nào?

Nàng rõ ràng không có nghe nhầm. "A Nghiên" trong miệng cô có lẽ chính là tên gọi thân mật của Trần Thu Nghiên, nhưng tại sao lại là nàng ấy?

A Nhiễm và Trần Thu Nghiên rõ ràng chỉ là bạn, nhưng trong lúc say xỉn không còn tỉnh táo A Nhiễm lại nhận nàng trở thành nàng ấy, lại còn muốn cùng nàng làm chuyện cá nước thân mật.

Quá khác thường.

Khứu giác của phụ nữ đối với tình địch luôn là cực kì nhạy bén. Dù Trần Thu Nghiên che giấu rất kĩ nhưng nàng rất sớm thì đã ngửi được mùi nàng ấy đối đãi với Tần Tuyết Nhiễm không giống với một người bạn bình thường. Mỗi khi bọn họ ở cùng nhau, Tần Tuyết Nhiễm tương tác với Tô Tình nàng sẽ chẳng nghĩ ngợi nhiều nhưng chỉ cần cô thân cận với Trần Thu Nghiên hơn một chút nàng đều sẽ không tự chủ được âm thầm phát ghen tuông.

Nàng cùng Tần Tuyết Nhiễm chia tay cũng đã qua mấy tháng, trong khoảng thời gian ấy Trần Thu Nghiên rõ ràng là có đủ tư cách cùng cơ hội thời khắc kề cạnh cô. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Nàng ấy lại hoàn mỹ như vậy, ngoại hình xinh đẹp, tính cách dịu dàng thiện lương, năng lực công tác vượt trội.

Điều đặc biệt chính là so với nàng thì gia thế trong sạch, cùng A Nhiễm môn đăng hộ đối.

Lâm Dương Thần cắn cắn môi, nếu A Nhiễm cũng thích Trần Thu Nghiên vậy nàng biết phải làm sao bây giờ?

Nếu là trước ngày hôm qua, có đánh chết nàng cũng không tin có một ngày Tần Tuyết Nhiễm sẽ nảy sinh tình cảm với Trần Thu Nghiên. Nhưng là sau khi xảy ra sự việc cô vô thức gọi "A Nghiên" ở trong thời điểm cùng nàng thân mật, Lâm Dương Thần không thể không suy nghĩ lung tung.

A Nhiễm hiện tại chán ghét nàng như vậy, không giống lần trước tra tấn nàng đến chỉ còn nửa cái mạng thì thôi, sao có khả năng đột nhiên muốn cùng nàng say đắm hôn môi, muốn cùng nàng phát sinh quan hệ, lại còn hứa sẽ thật ôn nhu?

Rõ ràng là uống say đem nàng nhận nhầm thành Trần Thu Nghiên. Rõ ràng là sâu trong tiềm thức muốn cùng nàng ấy làm chuyện thân mật.

Một cỗ cảm giác nguy cơ cùng với khủng hoảng ở nội tâm mọc rễ nảy mầm, trong nháy mắt biến thành đại thụ khoẻ mạnh trưởng thành, giờ phút này hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ tâm trí của nàng. Từ lúc rời khỏi cổng an ninh căn hộ băng qua đường, tiến vào tiệm thuốc mua thuốc mỡ, lại quay đầu chuẩn bị theo đường cũ trở về nhà, Lâm Dương Thần không khỏi tâm như đay rối canh cánh chuyện này.

Không ngừng sợ hãi bất an, lo được lo mất.

Nàng mải miết chìm đắm ở trong cảm xúc của bản thân, không hề biết ở cách đó không xa có một ánh mắt đang chăm chú dõi theo mình.

Tần Tuyết Nhiễm mặc trên người bộ quần áo thể thao Puma màu đen, chân mang giày thể thao đồng hiệu màu trắng, ở trên gương mặt trắng nõn lấm tấm những giọt mồ hôi thoạt nhìn giống như vừa mới vận động cường độ lớn, đứng ở bên đường nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lâm Dương Thần.

Sau khi kết thúc một trận kia cô trước sau cũng không có rời khỏi căn hộ ven sông, buổi tối thì ngủ ở thư phòng. Chỉ là sáng hôm nay theo quen dậy sớm chạy bộ, trời vừa tờ mờ sáng đã thay một bộ đồ thể thao thoải mái rời khỏi nhà. Chạy được mấy vòng thì bất chợt trông thấy thân ảnh quen thuộc khiến cô không thể không dừng chân hiếu kì một phen. Cái người mà lẽ ra giờ này nên nằm ngủ say ở trên giường lại tập tễnh đi ngoài đường cái, sắc mặt có chút trắng bệch, ngơ ngơ ngốc ngốc không biết đang suy nghĩ cái gì, băng qua đường cũng chẳng thèm nhìn trước ngó sau.

Tần Tuyết Nhiễm nhíu mày không vui chuyển dời tầm mắt, nhìn thấy hai đàn em của cô cũng đang đứng ở phía xa quan sát Lâm Dương Thần, lại đặt tầm mắt về bên này, mày nhíu càng chặt.

Người này rốt cuộc đang suy tư cái gì? Qua đường cũng không thèm quan sát xung quanh. Cũng may nơi này là khu đô thị, lại ở thời điểm sáng sớm hiếm thấy xe cộ qua lại, nếu không với cái bộ dáng thất hồn lạc phách kia chẳng phải thật nguy hiểm sao?

Trong đầu vừa thoáng qua suy nghĩ này, cách đó không xa cũng vang lên tiếng động cơ ô tô, Tần Tuyết Nhiễm theo phản xạ quét mắt một vòng thì thoáng liếc thấy có chiếc xe tải đang thẳng tắp lao về phía Lâm Dương Thần.

Đồng tử bất chợt co rút, Tần Tuyết Nhiễm nghĩ cũng không nghĩ liền vung chân phóng nhanh ra đường.

Đôi chân thon dài thoăn thoắt sải bước băng qua đường cái, cô sống lưng thẳng tắp cùng đôi tay vung đều mạnh mẽ lao về phía Lâm Dương Thần bằng tất cả sức lực của mình.

Chiếc xe tải kia lao đến với tốc độ cực kì nhanh, tựa như sét đánh, thoáng chốc thì đã muốn đụng trúng Lâm Dương Thần. Mà Lâm Dương Thần lúc này mới ngẩng đầu lên, cũng chưa kịp làm ra bất kì phản ứng, chỉ biết ngơ ngác nhìn bóng chiếc xe cao lớn bao trùm lấy mình.

Ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người xuất hiện từ phía sau nhanh như chớp vòng cánh tay ôm lấy cổ của nàng, ôm nàng kéo sang một bên khác.

Hầu như là chỉ chênh lệch 0,1 giây, chiếc xe tải ma sát lướt qua sau lưng, hai người ôm nhau lăn hai vòng ở trên đất.

Thoát chết trong gang tấc, Tần Tuyết Nhiễm vội đẩy ra Lâm Dương Thần đang nằm ở trong lồng ngực của mình đồng thời thật nhanh bật người dậy, ánh mắt mang theo một tia sắc bén đuổi theo biển số chiếc xe đang dần dần khuất bóng ở trong tầm mắt.

Nếu cô đoán không lầm chiếc xe tải kia chính là cố ý nhắm vào Lâm Dương Thần. Ở trong khu đô thị lại dám lái xe với vận tốc lớn như vậy, cứ như liệt mã thoát cương, hơn nữa biết rõ sắp sửa tông vào người khác cũng không có dấu hiệu đạp phanh. Này không phải cố tình thì là cái gì?

Mà Lâm Dương Thần lúc này mới kịp lấy lại ba hồn bảy vía chống tay bò dậy, có chút ngây ngốc sững sờ nhìn đuôi xe đang dần mất hút, lại nhìn cái người ở bên cạnh.

Giờ phút này, Tần Tuyết Nhiễm sống lưng thẳng tắp nửa ngồi nửa quỳ ở trên mặt đất, gương mặt lạnh lùng lại nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước. Thân ảnh cô chặn lấy ánh mặt trời, toàn thân tựa như toả ra một vầng sáng rực rỡ loá mắt.

Mà tình huống vừa rồi là thế nào? A Nhiễm cứu nàng?

Không sai. Nếu như vừa rồi đối phương không kịp thời ôm nàng lăn sang một bên đường thì có khả năng bản thân đã bị chiếc xe tải kia đụng bay, hiện tại không rõ sống chết.

Nhưng tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này, lại còn cứu nàng?

Không phải cô đã rời khỏi từ sớm rồi sao? Không phải chán ghét nàng nhất sao?

Cảnh tượng vừa rồi tái diễn ở trong đầu, cả người ngã xuống lại chỉ có một chút xíu đau đớn, hết thảy đều là nhờ người kia bao bọc che chắn lấy mình.

Nghĩ đến bản thân hiện tại không chút sứt mẻ, Lâm Dương Thần trước tiên đem toàn bộ nghi vấn trong lòng đặt sang một bên, vội quan sát Tần Tuyết Nhiễm một lượt từ trên xuống dưới. Cũng không biết vừa rồi ngã xuống có làm cô bị thương hay không?

Vừa nhìn, Lâm Dương Thần ánh mắt đột nhiên hoảng loạn.

"Tay... tay của chị bị thương rồi!" Thanh âm không khỏi mang theo run rẩy.

Tần Tuyết Nhiễm nghe thấy thanh âm của nàng cất lên mới dời lực chú ý đến bàn tay phải của mình. Mu bàn tay bị trầy một mảng lớn, ẩn ẩn rịn một tầng máu tươi, bên trên còn có cát sỏi lớn nhỏ ghim vào.

Đây chính là hậu quả của việc da thịt ma sát kịch liệt với mặt đường thô ráp mà thành, Tần Tuyết Nhiễm nhìn mà không khỏi nhíu nhíu chân mày.

Một khắc khi kéo Lâm Dương Thần té xuống, cô bất tri bất giác đã dùng bàn tay phải ôm trọn lấy phần đầu của nàng ấn nàng vào trong ngực mình, kết quả lãnh trọn va chạm.

Cô cũng không biết khi ấy bản thân tại sao lại làm như vậy, chính là phản ứng của thân thể còn nhanh hơn đại não một giây.

Cũng giống với việc một khắc phát hiện chiếc xe tải có xu hướng lao về phía Lâm Dương Thần mà người kia lại không hề hay biết, cô chẳng kịp nghĩ nhiều thì đã lao đến cứu nàng.

Phải nói ở trong tình huống vừa rồi, chỉ cần chậm 0,1 giây chính bản thân cô cũng sẽ bị chiếc xe đụng trúng.

Tình huống này... có chút nguy hiểm.

Trong lúc Tần Tuyết Nhiễm còn đang miên man tự hỏi, Lâm Dương Thần từ lúc nào cũng đã lảo đảo đến bên cạnh, cầm lấy bàn tay của cô nhẹ nhàng nâng lên kiểm tra. Hai tên đàn em cũng hớt hải chạy đến thấp thỏm hỏi cô có làm sao không.

Tần Tuyết Nhiễm trực tiếp phớt lờ hai người kia, hất văng cánh tay của Lâm Dương Thần, hung hăng mắng: "Sang đường cũng chẳng thèm nhìn trước ngó sau, mắt đều mù rồi sao? Đi ra ngoài không cần mang theo não?"

Lời này thật sự độc, Lâm Dương Thần bị mắng đến chực khóc, lắp ba lắp bắp: "Em... chị... chị đừng tức giận, chúng ta trở về xử lý vết thương cho chị trước có được hay không?"

Đối diện với bộ dáng kia Tần Tuyết Nhiễm cũng vô ngữ, làm mặt lạnh chống tay đứng dậy, một mạch đi thẳng về phía cổng căn hộ.

Lâm Dương Thần vội vàng nhặt lấy túi thuốc bị nàng đánh rơi thời điểm té xuống sau đó hớt hải chạy bước nhỏ theo sau cô.

Về đến trước cửa, Tần Tuyết Nhiễm đuổi Lâm Dương Thần vào nhà sau đó quay đầu nhìn hai tên đàn em đang thấp thỏm cúi đầu đi theo phía sau, trầm giọng hỏi: "Ai kêu các người thả cô ta đi ra ngoài?"

Lời chất vấn sắc bén, mà toàn thân cô cũng tản mát một cỗ khí tức nguy hiểm khiến hai người kia sợ xanh mặt. Lần này cũng là do bọn họ khinh suất, xém chút nữa thì vì một sai lầm nhỏ mà gây ra hoạ lớn, không cẩn thận còn có khả năng bị đại tỷ trách phạt.

Nghĩ vậy một trong hai không khỏi run giọng đứng ra giải thích: "Đại tỷ, bởi vì cô ấy nói muốn xuống bên dưới mua thuốc cho... nơi tư mật... Chúng tôi cũng không tiện ngăn cản, không nghĩ sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy..."

Nghe vậy Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt không khỏi ánh qua một tia cảm xúc rất khó tả, rất nhanh liền biến mất, sau đó không nói không rằng dùng điện thoại gọi cho A Cương.

"Biển số chiếc xe tôi vừa mới gửi cho cậu, lập tức đi điều tra. Còn nữa, vệ sĩ bên này cũng đổi hai người khác cho tôi, ngay trong sáng nay!"

Giao phó xong hết thảy liền xoay người trở vào trong nhà.

Đợi cô trở lại Lâm Dương Thần cũng đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ và thuốc đứng ở phòng khách, một mặt trông mong nhìn cô.

Sau đó chính là hình ảnh Tần Tuyết Nhiễm lười biếng ngồi ở trên ghế sofa, cánh tay trái chống lấy thái dương, tay phải duỗi về phía Lâm Dương Thần làm nàng xử lý vết thương cho mình.

Cô một chút đau đớn cũng không tỏ vẻ, mặt vô cảm xúc buông thấp hai hàng mi, ánh mắt không rời khỏi cái người ở đối diện đang dùng nhíp cẩn thận từng li từng tí gắp những hòn sỏi lớn nhỏ ghim vào trong thịt của mình.

Cô không nói chuyện, đối phương cũng không dám hé răng nửa lời, toàn bộ quá trình đều là an an tĩnh tĩnh.

Sau đó Lâm Dương Thần tiếp tục dùng cồn sát khuẩn rửa sạch vết thương, cuối cùng dùng băng gạt bao lại, tuy động tác rất cẩn thận ôn nhu nhưng lại có chút chậm chạp, bởi vì nàng căn bản không sử dụng tay thuận.

Tần Tuyết Nhiễm rất sớm thì đã phát hiện bàn tay phải của nàng có vấn đề, không thể cầm nắm vật nặng, không có bao nhiêu khí lực, hiện tại tình huống dường như còn tệ hơn thế.

Cô dĩ nhiên biết rõ nguyên nhân dẫn đến việc này.

"Tay phải của cô phế rồi?"

Một câu hỏi rơi xuống phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, Lâm Dương Thần có chút giật mình nâng mắt nhìn Tần Tuyết Nhiễm lại rất nhanh rũ mắt xuống, tiếp tục hoàn thành nốt giai đoạn cuối cùng.

"...Không phế, chỉ là không còn linh hoạt giống như lúc trước." Nàng nhược nhược mà đáp.

Bàn tay này của nàng hồi phục xem như khá tốt, đã không còn ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt, bình thường làm việc chỉ cần cẩn thận không dùng nhiều lực là được. Tuy nhiên lúc nãy ở thời điểm té xuống dường như bất cẩn va chạm một chút, hiện tại giống như mất cảm giác còn phát run, đoán chừng phải mất một thời gian mới khôi phục.

"Xong rồi, mấy ngày tới chị phải cẩn thận một chút đừng để vết thương chạm nước. Mỗi ngày rửa vết thương thay băng gạt một lần, đợi lên da non thì bắt đầu bôi thuốc ngừa sẹo." Lâm Dương Thần đem bàn tay Tần Tuyết Nhiễm nhẹ nhàng đặt lên đùi cô, tỉ mỉ căn dặn.

Nàng rất muốn nói 'hay là chị mỗi ngày đều tới đây, em thay chị làm' nhưng ngẫm nghĩ một lát lại thôi. Tần gia có bác sĩ tư nhân, việc này e là không đến lượt nàng.

"Mấy ngày tới tôi sẽ ở lại chỗ này, việc này giao cho cô."

Nào ngờ lại nghe Tần Tuyết Nhiễm nói ra lời này. Lâm Dương Thần vội ngẩng mặt nhìn cô, đáy mắt loé lên một tia kinh hỉ.

Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm nheo nheo đôi mắt đối diện với nàng, giọng trầm xuống mấy quãng: "Làm sao? Ngày hôm nay tôi cũng vì cứu cô cho nên mới bị thương, cô không nên chịu trách nhiệm?"

Lâm Dương Thần hốt hoảng lắc đầu. "Không... không."

Phát hiện ánh mắt người kia càng gia tăng mấy phần nguy hiểm nàng mới giật mình vỡ lẽ, hành động vừa rồi khác nào khẳng định bản thân không muốn phụ trách việc này.

Nghĩ vậy liền gật đầu như giã tỏi. "Không phải... Ý em là em sẽ làm, em sẽ chịu trách nhiệm!"

Tần Tuyết Nhiễm lúc này mới hài lòng câu lên khoé môi, trong lòng thầm mắng một câu "ngu ngốc"

Trầm mặc ngắn ngủi vài giây Lâm Dương Thần lại bày ra tư thái mười phần nghiêm túc mà nói: "Cảm ơn chị."

Tần Tuyết Nhiễm lườm nàng một cái. Bây giờ mới biết nói lời cảm ơn? Cô còn tưởng đối phương không ý thức được cơ đấy.

"Chỉ là... vì sao?" Sau đó lại nghe nàng do dự mà hỏi.

Tần Tuyết Nhiễm: "Cái gì vì sao?"

"Vì sao lại cứu em? Chị không phải... càng nên hận em không thể chết đi sao?"

Vì sao lại bất chấp nguy hiểm lao đến cứu em? Có phải bởi vì ở trong lòng chị em vẫn còn chiếm một vị trí hay không, cho nên mới không nỡ để em chết đi?

Những ý nghĩ kia vừa xẹt qua đại não, đôi mắt cũng ánh lên một tầng sáng nhỏ vụn, Lâm Dương Thần vừa thấp thỏm vừa bất an chờ đợi câu trả lời, trong lòng ngập tràn hy vọng nhận được đáp án như ý.

Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm khuynh người về phía trước kéo gần khoảng cách với nàng, cùng nàng mặt đối mặt, như có như không mà cười. "Đừng quên cô là sủng vật của tôi, tôi còn chưa có chơi đùa đủ đâu, muốn chết cũng phải hỏi xem tôi có cho phép hay không đã."

Những lời này không khác gì một chậu nước lạnh dập tắt ngọn lửa hy vọng nơi đáy lòng, ảo tưởng đẹp đẽ tan biến, vầng sáng trong mắt Lâm Dương Thần cũng dần dần phai nhạt.

Nàng làm sao lại hy vọng sẽ nghe được lời hay ý đẹp từ miệng của A Nhiễm cơ chứ?

Tần Tuyết Nhiễm đối với sự mất mát của người kia làm như không thấy dựng thẳng người kéo giãn khoảng cách, tầm mắt chuyển dời đến bàn trà, sau đó duỗi tay cầm lấy cái túi được đặt ở trên đó. Đây là thứ mà Lâm Dương Thần mang về nhưng mải lo xử lý vết thương cho cô nên chưa kịp cất đi.

Cô lấy lọ thuốc ở bên trong ra ngắm nhìn. Xem ra đám vệ sĩ nói không sai, lại nhớ đến chuyện ở ngoài đường nhìn thấy dáng đi kì quái của người kia, ánh mắt có chút dập dờn lướt qua nơi giữa hai chân của nàng.

"Mới sáng sớm đã ra ngoài, hoá ra là đi mua thứ thuốc này?"

Lâm Dương Thần còn đang rũ đầu rầu rĩ không vui, nghe Tần Tuyết Nhiễm hỏi ra lời này sau đó phát hiện động tác của cô, không khỏi hốt hoảng vội nhào đến cướp lấy lọ thuốc.

Nhưng vẫn là chậm mất một nhịp, Tần Tuyết Nhiễm đã nhanh tay nâng lọ thuốc vòng ra sau đầu làm nàng với không tới, xém chút nữa còn nhào vào lòng cô.

Tần Tuyết Nhiễm nhìn nàng tựa như con thỏ bị chấn kinh vội kéo giãn khoảng cách giữa hai người, không tiếng động nhíu mày duỗi người đứng dậy để lại một câu "đi theo tôi" sau đó thẳng tiến phòng ngủ.

Lâm Dương Thần không đoán được cô muốn làm cái gì, vội vàng đi theo phía sau.

Thời điểm hai người vào phòng, Tần Tuyết Nhiễm bất chợt quay đầu, dùng ngữ giọng không cho phép cự tuyệt: "Nằm lên trên giường, cởi quần."