[BHTT] Gặp Lại

Chương 87: Xem ra vật nhỏ của tôi rất được người hoang nghênh



"Nào giới thiệu với các cậu đây là Chen, là người bạn nhỏ mà mình vừa mới kết giao cách đây không lâu."

Năm người tụ lại cùng một chỗ. Lần trước vẫn chưa có cơ hội, lần này Tô Tình mới chính thức giới thiệu mọi người với nhau.

"Chen, còn đây là hai người bạn thân của tôi Tần Tuyết Nhiễm, Trần Thu Nghiên."

"...Còn có cô ấy, tên Lâm Dương Thần."

Đợi Tô Tình nói hết lời, Chen thờ ơ quét mắt về phía Tần Tuyết Nhiễm và Trần Thu Nghiên, cùng hai người bọn họ qua loa lấy lệ gật đầu một cái xem như chào hỏi sau đó từng bước một tiến đến chỗ của Lâm Dương Thần.

Mà Lâm Dương Thần lúc này toàn thân cũng đã cứng còng, đại não trống rỗng nhìn đối phương đi đến trước mặt mình, nhìn cô mỉm cười duỗi cánh tay, nói: "Chào chị."

"Chị tên Lâm Dương Thần? Là Thần trong Lương thần mỹ cảnh* sao? Thật trùng hợp, chúng ta cùng tên, chỉ khác họ và một chữ lót."

*Lương thần mỹ cảnh: chỉ buổi sáng đẹp trời, ngày tốt, ngày lành, cảnh vật cũng đẹp.

Lâm Dương Thần nghẹn lời, môi mím thành một đường thẳng đối diện với ánh mắt của Chen lại không biện pháp từ bên trong con ngươi tĩnh lặng đọc được suy nghĩ của đối phương. Chỉ là không thể thất lễ, qua mấy giây thì đành duỗi tay đáp lại cái bắt tay từ cô. "Xin chào."

"Rất vui được làm quen với chị." Chen nhìn nàng, nhấp môi lộ ra một cái tươi cười.

Một màn này lọt vào mắt Tô Tình khiến cô ấy không khỏi trợn mắt ngoác mồm.

Đây thật sự là khối băng di động mà cô ấy quen biết sao? Đối phương vậy mà cũng biết cười?

Lại bất tri bất giác đảo mắt thử nhìn phản ứng của Tần Tuyết Nhiễm, phát hiện tầm mắt cô cũng đang đặt ở giữa nhất cử nhất động của hai người kia, con ngươi lãnh đạm một cách doạ người.

Tô Tình đánh một cái rùng mình, vội cười giả lả. "Ôi đúng là trùng hợp thật đấy! Thảo nào em lại lấy biệt danh này**"

**Chen: Phiên âm tên Thần.

Tần Tuyết Nhiễm nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi."

Năm người phân ra hai xe, Tô Tình và Chen ngồi cùng một xe, ba người còn lại ngồi cùng một xe.

Tô Tình vừa ngồi vào vị trí ghế lái liền bĩu môi ai oán: "Vậy mà lúc trước tôi có nài nỉ thế nào em cũng không chịu nói tên thật cho tôi biết. Sao vừa gặp Lâm Dương Thần thì đã chủ động giới thiệu với người ta vậy? Thật khiến tôi đố kị muốn chết."

Chen không phản ứng, mặc cô ấy tự mình lầm bầm lầu bầu.

Trong khi đó thì xe của Tần Tuyết Nhiễm có tài xế, cô và Trần Thu Nghiên ngồi ở hàng ghế sau còn Lâm Dương Thần ngồi ở vị trí ghế lái phụ. Suốt hành trình xe chạy hai tiếng đồng hồ nàng đều hãm trong trạng thái căng thẳng, sốt suột như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Em ấy làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?

Đến nơi, việc đầu tiên là nhận phòng cất hành lý.

Cần phải đợi vài phút làm thủ tục, Lâm Dương Thần gấp không chờ nổi giả vờ nói nhỏ với Tần Tuyết Nhiễm: "Em vào toilet một lát." Sau đó thì lén lút bắn cho Chen một ánh mắt, đứng dậy đi tìm khu vực nhà vệ sinh.

Chưa đầy một phút sau Chen cũng theo chân nàng.

Vừa mới vào bên trong Lâm Dương Thần đã vội vàng kiểm tra tất cả các buồng vệ sinh, sau khi xác định không có người khác mới đi đến trước mặt Chen.

Mà Chen đối diện với nàng lúc này ánh mắt cùng biểu cảm cũng đã thay đổi, biến thành ôn nhu xen lẫn vài phần mừng rỡ bên trong.

Gọi một tiếng: "Chị."

Lâm Dương Thần đầy mặt khẩn trương nhìn cô, ngữ khí hết sức gấp gáp: "Tinh Thần em làm sao có mặt ở chỗ này? Làm thế nào quen biết Tô Tình hả?"

Trái ngược hoàn toàn với nàng, Nhiếp Tinh Thần thái độ lại là bình tĩnh không chút gợn sóng trả lời: "Chỉ là trùng hợp. Chúng em là thông qua công việc mà quen biết, sau đó thì kết bạn thôi."

Lâm Dương Thần cau chặt chân mày. "Đừng hòng gạt chị!"

Nàng còn không hiểu em gái của mình sao? Nhiếp Tinh Thần từ nhỏ đã quen độc lai độc vãng không thích cùng người khác kết bạn, càng sẽ không làm bạn với kiểu không đứng đắn lại tuỳ hứng giống như Tô Tình.

Thêm một điều nữa đó là thời điểm hai người nhìn thấy nhau một giây kia, trong khi nội tâm nàng đã nhấc lên sóng to gió lớn thì đối phương lại đạm nhiên không có nửa điểm dao động, chứng tỏ em gái sớm thì đã đoán được nàng cũng góp mặt trong chuyến đi này.

Biết nàng có quan hệ sâu xa với nhóm người Tô Tình, cho nên mới cùng Tô Tình tiếp xúc.

Hơn nữa em gái dường như phần nào đoán được nàng bất đắc dĩ cho nên ở trước mặt mọi người cũng không có cùng nàng nhận người thân.

Nghĩ vậy bèn không dung cự tuyệt nghiêm túc nói: "Nghe đây, chị không cần biết em có phải cố ý tiếp cận Tô Tình hay không, em bây giờ lập tức lấy một cái lý do cùng bọn họ cáo biệt trở về thành phố, về sau không được có bất kì tiếp xúc với cô ấy nữa."

Nhiếp Tinh Thần lập tức vặn hỏi: "Vì sao?"

Lâm Dương Thần trong lúc nhất thời không biết phải giải thích như thế nào. Em gái có lẽ không hiểu rõ bản chất nhóm người Tần Tuyết Nhiễm. Nếu như để A Nhiễm phát hiện mối quan hệ giữa hai người, phát hiện Tinh Thần là cố ý tiếp cận Tô Tình, chỉ sợ hậu quả khó lường, Tinh Thần sẽ gặp vô số rắc rối.

Nhiếp Tinh Thần thấy chị gái yên lặng không đáp bèn thận trọng thả ngữ khí thương lượng: "Em chỉ là muốn biết nhiều hơn về tình hình của chị mà thôi. Còn nữa, Trịnh Tân Thành rốt cuộc muốn chị làm cái gì? Để cho em đi theo bên cạnh giúp đỡ chị có được hay không?"

Lâm Dương Thần kiên định lắc đầu. "Không thể, em không được xen vào việc đó."

Nàng không muốn em gái bị cuốn vào những phân tranh nguy hiểm này.

"Chị..." Nhiếp Tinh Thần vẻ mặt đều là bất đắc dĩ. Chị sao có thể cố chấp đến vậy chứ?

Trong lúc hai người còn đang giằng co thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân, cả hai lập tức ăn ý tách nhau ra, từng người mở vòi nước giả vờ rửa tay rửa mặt.

Tần Tuyết Nhiễm từ bên ngoài bước vào, không tiếng động nhìn thoáng qua phương hướng của Nhiếp Tinh Thần sau đó đặt tầm mắt ở trên người Lâm Dương Thần, ánh mắt giống như xuyên thấu, hết mấy giây mới nhàn nhạt hỏi: "Làm gì lâu như vậy?"

Lâm Dương Thần cười cười đáp lời: "Em ra ngay đây."

"Nào nào, nhận thẻ phòng, mỗi người một phòng." Sau khi mọi người tập hợp đủ, Tô Tình nhận thẻ phòng từ nhân viên lễ tân phân phát cho từng người.

"Trước về phòng cất hành lý sau đó mọi người tập trung ăn trưa, buổi chiều chúng ta bắt đầu khảo sát."

Nơi mà bọn họ sẽ nghỉ ngơi đêm nay là một căn villa năm phòng ngủ được bố trí vây quanh bể bơi, vì nằm trong khu du lịch sinh thái cho nên thiết kế hài hoà với thiên nhiên lại đầy đủ tiện ích, đem lại cảm giác thanh tịnh.

Tần Tuyết Nhiễm nhận lấy thẻ phòng của mình, nhàn nhạt nói: "Cậu đem một thẻ trả lại, sắp xếp bốn phòng là được."

Tiếp đó quét mắt về phía Lâm Dương Thần, ngữ khí mệnh lệnh: "Cô, ở cùng một phòng với tôi."

"Dạ?" Lâm Dương Thần không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm lộ ra một nụ cười thâm sâu, ngữ khí mười phần đạm nhiên: "Trời lạnh như vậy, sủng vật của tôi không nên tận chức tận trách làm ấm giường cho tôi sao?"

Một câu vừa buông xuống, hiện trường lập tức có đến ba người biến đổi sắc mặt.

Trần Thu Nghiên thoáng xẹt qua một tia ảm đạm. Mà Lâm Dương Thần mặt nhảy vọt một cái liền trắng theo bản năng thật nhanh đảo mắt nhìn Nhiếp Tinh Thần, thấy em gái sau khi nghe được những lời này liền lộ ra biểu tình khó coi, nội tâm của nàng không khỏi một trận khủng hoảng.

Tần Tuyết Nhiễm khoé môi hơi nâng, không nói thêm gì xoay người theo chỉ dẫn của nhân viên trở về phòng.

Lâm Dương Thần mím môi đảo mắt nhìn Nhiếp Tinh Thần thêm một cái, cuối cùng ngoan ngoãn biến thành cái đuôi đi theo phía sau cô.

Nhận phòng, đặt hành lý xong xuôi, Tần Tuyết Nhiễm bỗng xoay người nghênh diện với nàng sau đó từng bước một áp sát.

Cảm giác không khí xung quanh đột ngột co lại, một cỗ hơi thở nguy hiểm bao trùm, Lâm Dương Thần không khỏi hoang mang rối loạn, bước chân vô thức lùi về sau.

Hai người một tiến một lùi, thẳng đến khi nàng bị cô áp lên tường, phía sau không còn đường thoái lui.

Lâm Dương Thần lúc bấy giờ tựa như dê sắp chui vào miệng cọp động cũng không dám động, mí mắt run run, đứng lặng tại chỗ hoang mang ngước nhìn người trước mắt.

Tần Tuyết Nhiễm cao hơn nàng mười phân, từ trên cao nửa rũ mi mắt cũng đang nhìn nàng chằm chằm, chỉ là loại ánh mắt tràn đầy nguy hiểm cứ như một giây sau sẽ mạnh mẽ cuốn nàng vào sâu bên trong. Qua một lát lại chậm rãi vươn năm ngón tay nhẹ nhàng vân vê khuôn mặt nàng, khoé môi hơi nhếch: "Xem ra vật nhỏ của tôi rất được người hoang nghênh."

Lâm Dương Thần bị vuốt đến da mặt tê rần. Loại tình huống này đối với nàng mà nói rất không ổn, chỉ có thể bất động mặc người đùa bỡn lại tựa như lọt vào trong sương mù, không quá hiểu Tần Tuyết Nhiễm vì cái gì đột nhiên không vui.

Bèn hỏi: "Chị... có ý gì?"

Tần Tuyết Nhiễm cười lạnh: "Không hiểu?"

Lại thật sâu nhìn vào mắt nàng, các ngón tay tinh tế phác hoạ từng đường nét trên khuôn mặt kia.

Quả nhiên là ngây thơ vô số tội. Gương mặt này, ánh mắt cùng biểu tình này... xác thực có đủ khả năng lừa không ít người.

"Cô bạn trùng tên kia... có vẻ rất để tâm đến cô. Vừa mới gặp lần đầu thì đã thành công câu dẫn con gái nhà người ta, cô cũng lợi hại thật đấy."

Lâm Dương Thần nội tâm không khỏi chấn động. Thì ra A Nhiễm cho rằng giữa nàng và Tinh Thần có gian tình, chuyện này sao có thể?

Bèn lắc đầu như cái trống bỏi. "Tuyệt đối không có! Chị hiểu lầm rồi."

"Hiểu lầm? Vậy cô nói xem, cô ta đối với ba người chúng tôi thờ ơ lạnh nhạt, đối với cô lại nhiệt tình có thừa, hửm?"

Lâm Dương Thần dĩ nhiên biết tính cách Nhiếp Tinh Thần chính là như thế, đối với người xung quanh luôn là một bộ dáng người sống chớ gần, trừ bỏ nàng.

"Có lẽ... có lẽ ở chỗ này chỉ có một mình em đồng trang lứa với em ấy cho nên mới có cảm giác thân thiết hơn chút."

Không biết lời giải thích này có đủ thuyết phục hay không, chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm nửa híp con ngươi, ngữ khí đều là cảnh cáo: "Tránh xa Chen một chút. Cô ta là Tô Tình mang đến, còn cô phải tự ý thức thân phận của mình, đừng làm ra chuyện khiến cho tôi mất hết thể diện trước mặt bọn họ."

Lâm Dương Thần khẽ rũ mi mắt, ngoan ngoãn gật đầu. "Em biết."

Lúc bấy giờ Tần Tuyết Nhiễm mới chịu buông tay, kéo giãn một khoảng cách an toàn với nàng.

Lâm Dương Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng Tinh Thần chịu nghe lời nàng sớm một chút rời khỏi, không cần dính dáng đến những người ở đây.

Tuy nhiên sự việc diễn ra lại không giống như mong đợi của nàng. Buổi trưa mọi người tập hợp dùng cơm Nhiếp Tinh Thần vẫn một bộ dáng thản nhiên như không có việc gì, trực tiếp bỏ lơ lời nhắc nhở của chị gái tiếp tục đi theo mọi người khảo sát Làng du lịch cho đến chiều tối.

Sau khi cơm nước xong xuôi quản lý điều xe jeep đưa năm người tham quan một vòng toàn bộ khu du lịch sinh thái rộng lớn. Nói là khảo sát, thật ra mục đích chủ yếu là trải nghiệm tất cả các dịch vụ cùng trò chơi thú vị nơi đây, cả một buổi chiều mọi người đều chơi được đến tận hứng.

Chập tối lại trở về biệt thự tổ chức tiệc bbq với các món nướng đa dạng phong phú. Tần Tuyết Nhiễm còn khui chai rượu trân quý mà cô đặc biệt mang theo để mời mọi người.

Thời gian dần trôi đến gần 10 giờ đêm, người duy nhất không thể động đến một giọt rượu ở đây là Lâm Dương Thần. Nàng nhìn mọi người uống rượu mải cũng có chút nhàm chán bèn rời khỏi đám đông, đi xung quanh tản bộ một chút cho tiêu thực.

Nàng tìm đến hồ bơi phía trước khu biệt thự, lẳng lặng đứng ở chỗ này ngắm nhìn bầu trời đêm.

Trăng đêm nay sáng vằng vặc, chiếu rọi thứ ánh sáng mông lung mờ ảo xuống mỗi một ngóc ngách của thế gian.

Gần cuối thu sau một trận mưa dầm liên miên nhiệt độ không khí cũng giảm dần, Lâm Dương Thần cảm thấy lạnh, có chút hối hận vì không mặc ấm một chút bèn xoa xoa lấy cánh tay tự mình làm ấm.

Bỗng trên vai xuất hiện nhiều thêm một chiếc áo khoát, Lâm Dương Thần thoát khỏi cơn xuất thần quay đầu nhìn, thấy người đến là Nhiếp Tinh Thần không khỏi hoảng hốt vội đảo mắt nhìn quanh bốn phía.

Nhiếp Tinh Thần cẩn thận khoát áo lên người chị gái. "Trời lạnh, sức khoẻ của chị không tốt, nên mặc nhiều một chút."

"Bọn họ vẫn đang mải mê uống rượu, sẽ không chú ý đến chúng ta." Nhìn ra nàng phòng bị liền cùng nàng giải thích.

Sau đó tiếp lời: "Chị, chị cùng với Tần Tuyết Nhiễm là mối quan hệ gì?"

Lời này hỏi ra quá đường đột, Lâm Dương Thần đầu tiên là có chút sững sờ tuy nhiên rất nhanh sau đó thì đã hạ xuống quyết tâm, dứt khoát đúng sự thật công đạo: "Chị ấy là người mà chị yêu thích."

Điều khiến nàng bất ngờ chính là Nhiếp Tinh Thần một chút cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của mình. Nàng đâu biết em gái sớm thì đã đoán được chuyện này.

Thời điểm còn ở bệnh viện chăm sóc chị gái, Nhiếp Tinh Thần đã nhìn thấy nàng trong lúc ngủ mơ vô thức gọi ra miệng cái tên A Nhiễm không biết bao nhiêu lần, lại phát hiện nàng thường xuyên nhìn ảnh người phụ nữ được đặt làm ảnh nền điện thoại đến phát ngẩn, có đôi khi vừa nhìn chính là nhìn đến cả một tiếng đồng hồ cũng không biết chán. Sau đó ở quán bar thông qua Tô Tình gặp Tần Tuyết Nhiễm, xác định cô chính là người phụ nữ bí ẩn kia, Nhiếp Tinh Thần mới quyết định làm ra sự tình đi ngược với nguyên tắc của bản thân nhận công việc từ Tô Tình, kết bạn với cô ấy cũng như đồng ý theo cô ấy ra ngoài chơi.

Không ngoài dự liệu gặp được Lâm Dương Thần ở chỗ này.

"Nhưng chị ta đối xử với chị không được tốt." Nhiếp Tinh Thần đầy lo lắng mà nói.

Cả một ngày hôm nay cô đều chú tâm quan sát mỗi một nhất cử nhất động giữa hai người, cũng nhìn thấu Lâm Dương Thần ở trước mặt Tần Tuyết Nhiễm luôn hạ thấp tư thái, đối với chị ta cẩn trọng cùng bao dung có thừa, mà Tần Tuyết Nhiễm đối với nàng lại là mắt lạnh tương đãi.

Cái người mà cả gia đình cô đều hận không thể phủng trong lòng bàn tay giờ đây lại không được người ta nâng niu trân trọng. Cô đương nhiên bất bình, cũng đau lòng thay cho chị gái.

Lâm Dương Thần ánh mắt thoáng xẹt qua một tia ảm đạm, nhấp môi nói: "...Trước đây không như vậy. Chẳng qua hiện tại giữa bọn chị xảy ra chút hiểu lầm, đợi đến sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."

"Em cũng đừng trách chị ấy, vốn dĩ là lỗi của chị."

Nhiếp Tinh Thần còn muốn nói thêm cái gì, Lâm Dương Thần đã vội chuyển chủ đề: "Không nói đến vấn đề này nữa. Ngược lại là em, sao em không nghe lời chị lập tức rời khỏi chỗ này?"

Nhiếp Tinh Thần nắm lấy cổ tay nàng, ngữ khí thành khẩn: "Em chỉ muốn biết chị đang làm cái gì mà thôi. Chuyện chị muốn làm, cho dù là bất kì chuyện gì em cũng sẽ giúp chị."

Lâm Dương Thần khẽ lắc đầu.

"Không được."

"Tinh Thần chị hỏi em, em sắp tốt nghiệp rồi chứ?"

Nhiếp Tinh Thần hơi nhíu chân mày, không hiểu vì cái gì chị gái lại hỏi đến vấn đề này. Dù vậy thì cô vẫn nghiêm túc trả lời: "Đầu tuần sau em sẽ đến trường lấy bằng tốt nghiệp."

Lâm Dương Thần lại gật đầu. "Vừa đúng lúc. Em trở về nói với mẹ chuẩn bị tốt, chờ em lấy được bằng tốt nghiệp chị sẽ lập tức thu xếp cho hai người rời khỏi nơi này một thời gian."

"Chị nói cái gì?"

"Em và mẹ ở nước ngoài tạm lánh một thời gian. Chị muốn hai người an toàn thoát khỏi khống chế của Trịnh Tân Thành, như vậy chị mới có thể yên tâm."

Mấy hôm trước Trịnh Hoà liên lạc với Lâm Dương Thần thông báo đã thành công sắp xếp một con đường bí mật để đưa người thân của nàng xuất ngoại, hộ chiếu cùng thân phận giả cũng đã chuẩn bị xong. Hiện tại chỉ cần sắp xếp ổn thoả bên phía mẹ Lâm cùng Nhiếp Tinh Thần thì có thể lập tức rời khỏi.

Chỉ khi hai người an toàn rời khỏi nàng mới có thể chuyên tâm đối phó với Trịnh Tân Thành.

"Còn chị thì sao?"

"Chị không đi."

"Không thể!" Tuy nhiên lời đề nghị lập tức bị Nhiếp Tinh Thần bác bỏ. Cô siết chặt cổ tay chị gái, ngữ khí tuyệt không thoả hiệp: "Nếu muốn đi chúng ta cùng đi. Em và mẹ tuyệt đối sẽ không để chị ở lại một mình."

Lâm Dương Thần lắc đầu. "Chị còn có việc không thể đi cùng hai người. Đợi giải quyết xong xuôi mọi chuyện chị nhất định sẽ sang bên đó đón em và mẹ trở về. Đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ có thể đoàn tụ mà không cần phải chịu uy hiếp từ Trịnh Tân Thành nữa."

Nghe được lời này nội tâm Nhiếp Tinh Thần không khỏi chấn động, đồng thời cũng dấy lên một trận khủng hoảng bất an. Nói như vậy chẳng lẽ chị gái muốn đối phó với Trịnh Tân Thành? Trịnh Tân Thành bản chất tàn độc không có nhân tính, thế lực lại lớn mạnh, chị lấy cái gì đấu với hắn đây? Như vậy quá nguy hiểm.

Nghĩ vậy Nhiếp Tinh Thần càng không thể chấp nhận việc bỏ Lâm Dương Thần ở lại một mình. Đã quá nhiều lần ở nơi mà cô không biết chị gái đã phải chịu thương tích đầy mình, xém chút nữa thì mất luôn cả mạng. Mỗi lần như vậy trong lòng cô thật sự rất đau rất khó chịu, chỉ hận không thể thay chị gánh vác hết thảy.

"Chị, chị rốt cuộc đang muốn làm cái gì? Để cho em giúp chị một tay không được sao? Em thật không muốn để chị phải tiếp tục cô độc một mình nữa."

Nào ngờ Lâm Dương Thần vẫn kiên định cự tuyệt. "Chị đã nói rồi, chị không muốn em nhúng tay vào chuyện này."

"Tại sao không thể? Em rõ ràng có đủ khả năng. Giống như lần trước chị để em trợ giúp, em cũng đã làm rất tốt không phải sao?"

Chuyện mà Nhiếp Tinh Thần nhắc đến chính là cái ngày mà Lâm Dương Thần cùng A Đao lập mưu trộm tài liệu từ Mạc Lăng Thiên, nàng đã nhờ em gái trợ giúp A Đao phá giải tường lửa máy tính của gã họ Mạc sau đó tiếp tục nhờ cô xoá bỏ tất cả hình ảnh của mình bị camera an ninh ghi lại, tránh lưu lại dấu vết dẫn đến sự việc lọt đến tai Trịnh Tân Thành.

Lâm Dương Thần: "Không giống nhau."

Chuyện mà nàng nhờ vả Nhiếp Tinh Thần trước đó chỉ là chuyện vặt nhưng đối phó với Trịnh Tân Thành thì lại khác. Nó tồn tại quá nhiều nguy cơ, không cẩn thận sẽ mất luôn cả mạng. Cho nên nàng tuyệt đối không thể đồng ý với em gái, không thể đem tính mạng em ấy ra đặt cược.

"Chị..."

Trong khi đó, ở một góc khuất cách đó không xa.

"Chậc chậc!" Tô Tình tặc lưỡi cảm thán nhìn hai người đang nắm tay trò chuyện cạnh hồ bơi. "Thật không ngờ hai người bọn họ lại có thể tiến triển nhanh đến mức độ này."

Sau đó ôm tâm thái vui sướng khi người gặp hoạ đảo mắt nhìn Tần Tuyết Nhiễm gương mặt phũ một tầng thâm trầm đang khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh.

Với khoảng cách này bọn họ cũng không nghe được hội thoại giữa hai người kia. Nhưng nhìn dáng vẻ thân thiết kia, chậc, xem ra đêm nay người nào đó sẽ thảm lắm—— Tô Tình thầm nghĩ.

Tần Tuyết Nhiễm từng bước một tiến về phía hồ bơi. Tô Tình trộm cười theo sau đồng thời không quên ho khan một cái nhắc nhở hai người Lâm Dương Thần.

Lâm Dương Thần giật mình theo phản xạ quay đầu nhìn, nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm sắc mặt đen kịt, ánh mắt như một con dao sắp đâm thủng nơi cổ tay của mình đang bị Nhiếp Tinh Thần nắm lấy, nội tâm nàng không khỏi nhảy dựng giống như bị điện giật lập tức rút tay.

"Cùng tôi trở về."

Tần Tuyết Nhiễm lạnh lùng để lại một câu, Lâm Dương Thần không nói hai lời lập tức đi theo phía sau cô.

Đi được ba bước Tần Tuyết Nhiễm lại bất chợt quay đầu, ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn chằm chằm áo khoát trên người nàng, thanh âm mang theo chút đè nén hỏi: "Rất lạnh sao?"

Lâm Dương Thần còn chưa phát hiện cô khác thường theo bản năng gật gật đầu, chưa đầy hai giây sau mới chợt nhớ đến bản thân đang khoát chiếc áo của Nhiếp Tinh Thần, ngay lập tức lắc đầu phủ nhận. "Không lạnh!"

Sau đó không một động tác thừa cởi áo khoát ném trả cho em gái.

Trò khôi hài kết thúc, mọi người sau đó cũng tản ra, từng người trở về phòng của mình.

"Cốc! Cốc!"

Tô Tình vừa mới trở về phòng bên ngoài cũng vang lên tiếng gõ cửa. Cô ấy gợi lên khoé môi, chậm rãi mở cửa tiếp khách.

Người đến là Nhiếp Tinh Thần.