[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 31



Trên đảo ngày thứ ba, trận gió lớn kéo đến mây đen che kín bầu trời, theo đó xuất hiện dày đặc những tia chớp rồi tiếng sấm, mưa lớn rơi xuống, đánh ầm một tiếng vào cửa kính, cành hoa ngoài cửa sổ dưới mưa gió đung đưa, tầm nhìn mờ mịt, sóng cuồn cuộn trên mặt biển cách đó không xa.

  Đường Nghiên bị tiếng sấm lớn đánh thức, ngồi dậy, ngơ ngác nói: "mưa sao ạ?."

  "Đúng vậy, xem ra hôm nay chúng ta chỉ có thể ở trong phòng rồi." Người lên tiếng chính là Kỷ Du Thanh, lúc này, cô đang ngồi ở chiếc bàn tròn trắng tinh, trên tay cầm một tách trà nóng và một cuốn sách, cô hơi ngước mắt lên vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói.

  Những hạt mưa tròn từ trên trời rơi xuống, làm cho tòa nhà và mọi thứ xung quanh mờ ảo, tám giờ sáng nhưng trong phòng tối như xế chiều, để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Đường Ngiên, Kỷ Du Thanh gần như ngồi sát cửa sổ để đọc sách với ánh sáng mờ nhạt.

  "Cô Kỷ dậy sớm thế?" Đường Nghiên cào cào cái đầu rối tung vì ngủ của mình.

  "Cô không ngủ được," Kỷ Du Thanh nói, lật trang sách trong tay, chăm chú nhìn vào cuốn sách, "Vẫn còn sớm, con có thể ngủ tiếp."

  "Chắc là cô vẫn chưa ăn sáng, để con đi làm." Đường Nghiên vội vàng rời khỏi giường, chân vừa chạm đất đã nghe thấy tiếng trả lời: " cô đã đặt đồ ở dưới rồi, một lúc nữa họ sẽ mang lên thôi" nói xong hướng nàng mỉm cười.

"Ồ...ừmmm." Đường Nghiên yên lặng lùi người lại, nhấc chân lên giường, sau đó khoanh chân ngồi xuống.

  Điện thoại di động của Đường Nghiên được đặt trên bàn cạnh giường ngủ, cô với tay lấy, màn hình sáng lên, hiển thị rằng cô đã nhận được vài tin nhắn WeChat, đều từ cùng một người.

  Học tỷ Thẩm Du Âm: [Chị không ngủ được nên muốn nói chuyện một chút với em].

  Học tỷ Thẩm Du Âm: [Thời gian trôi qua thật chậm, chỉ mới một phần ba kỳ nghỉ trôi qua. Thật muốn đi học thật nhanh để nhìn thấy em học muội ngốc manh].

  Học tỷ Thẩm Du Âm: [Này, sao em không trả lời tin nhắn của chị, em ngủ rồi à? Nghỉ lễ mà ngủ sớm như vậy].

  Học tỷ Thẩm Du Âm: [khóc.jpg]

  ...

  Đường Nghiên gãi đầu, đêm qua quả thật nàng đã ngủ quên nên ngủ luôn phía bên trong, điện thoại của nàng đặt trên bàn cạnh giường phía bên ngoài, gần với cô Kỷ, không biết cô Kỷ có nhìn thấy những tin nhắn này không, chắc là không, mà cho dù nhìn thấy cũng không có gì xấu hổ... Đường Nghiên im lặng suy nghĩlung tung một hồi, sau đó mở khóa điện thoại trả lời.

  Đường Yên: [Xin lỗi học tỷ, tối qua em ngủ quên].

  Nói xong câu đó, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, như không còn gì để nói, tay cầm điện thoại thất thần.

  Một lúc sau, bên kia nhắn tin lại.

  Học tỷ Thẩm Du Âm: [(¬︿̫̿¬☆) vậy em đình bù thế nào đây?]   

Đường Nghiên kinh ngạc, gãi đầu, không biết phải làm sao, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời.

  Đường Yên: [Được rồi, sau khi về trường em sẽ đãi chị một bưa].

  Học tỷ Thẩm Du Âm: [Em thật sự ngốc mà, ai cần em mời ăn cơm chứ? Nhìn vòng bạn bè của em hẳn là đang đi nghỉ, thế nào vui chứ?]

  Đường Nghiên: [Vui lắm, biển cũng rất đẹp].

  Học tỷ Thẩm Du Âm: [Nếu người đi cùng em là chị thì thật tốt].

  Đường Nghiên: [Nghi ngờ.jpg]

  Học tỷ Thẩm Du Âm: [Ý chị là, nếu em hứa đi du lịch cùng ch trong ngày Quốc khánh, thì bây giờ ch sẽ không ở nhà buồn chán như vậy.]

  "Ding dong, ding dong." Ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.

  Vì Đường Nghiên đang ở gần nên nàng không nói một lời đặt điện thoại xuống chạy ra mở cửa, hoàn toàn quên mất cuộc trò chuyện với Thẩm Du Âm.

  Người bấm chuông chính là nhân viên phục vụ: "Đây là bữa sáng cô gọi."

  Đường Nghiên nhanh chóng đưa tay nhận lấy, lo lắng đối phương ôm quá lâu sẽ cảm thấy mỏi, "Cám ơn."

  "Không có gì, nhân tiện, hôm nay trời có thể mưa cả ngày, mọi người sẽ không thể ra ngoài chơi. Nhà Nghỉ cũng sẽ tổ chức một số hoạt động giải trí. Nếu có hứng thú, cô có thể xuống dưới để chơi." Cô gái phục vu cười nói.

  "Được, chúng ta sẽ xuống." Đường Nghiên mỉm cười đáp lại.

  "Vậy không quấy rầy hai người nữa ngươi." Nói xong, cô gái quay người rời đi, đóng cửa lại cho bọn họ.

  "Nghiên Nghên, mang sang bên này đi." Giọng của cô Kỷ vang lên.

  Đường Nghiên cầm đĩa ăn sáng trên tay quay lại, phát hiện chiếc bàn cô Kỷ đang đọc sách đã được dọn sạch, hai chiếc ghế cũng đã được chuẩn bị chu đáo, đèn trong phòng cũng đã được bật lên.

  Bữa sáng gồm có bánh mì, sữa và cà phê, cô Kỷ đặc biệt sắp xếp nói với Đường Nghiên: "Cà phê là của cô, còn trẻ con thì uống sữa." Nói xong có chút cười khẽ.

  Đường Nghiên cũng có thể hiện chút tính nết, đáp lại cô: "Cô Kỷ, con không phải con nít, con 19 tuổi rồi!"

  Kỷ Du Thanh vừa ăn bánh vừa cười vui vẻ, "Đó cũng là một đứa trẻ mà," cô nói thêm, "Trong mắt cô, con mãi mãi là một đứa trẻ."

  Đường Nghiên nhếch khóe miệng, tức giận cắn miếng bánh sandwich trong tay, một ngày nào đó nàng sẽ khiến cô Kỷ nhìn mình với ánh mắt khác, không còn đối xử với nàng như một đứa trẻ nữa.

  "Cô Kỷ, chị gái vừa nãy mới nói dưới lầu có hoạt động giải trí thú vị, hỏi chúng ta có muốn đi xuống xem không?" Đường Nghiên hỏi.

  Kỷ Du Thanh nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhìn nàng nói: "Tùy con, con muốn chơi với mọi người hoặc ở trong phòng đều được."

  Đường Nghiên cẩn thận suy nghĩ, nếu nói nàng ở trong phòng, cô Kỷ cả ngày chắc chắn sẽ đọc sách, như vậy chính mình sẽ có chút buồn chán: "con muốn xuống đó!"

  "Được rồi, ăn sáng xong chúng ta đi xuống nhé." Kỷ Du Thanh nở nụ cười đầy nuông chiều.

  Ăn sáng xong, Kỷ Du Thanh lấy một bộ quần áo vào phòng tắm thay, dù sao cô cũng không thể mặc bộ đồ ngủ cổ chữ V khoét sâu xuống lầu, sẽ rất khó coi, bộ đồ ngủ của Đường Nghiên thì bảo thủ hơn nhưng nàng cũng học bộ dáng của cô Kỷ tìm một bộ quần áo thay vào, phải làm một cô gái tinh tế đẹp đẽ không thể bởi vì không ra khỏi cửa mà chỉ mặc đồ ngủ đi dép lê lôi thôi cả một ngày.

  Kỷ Du Thanh trang điểm nhẹ, tóc để buông xõa sau đầu, đi một đôi giày bệt màu be, trông cô giống như một mỹ nhân trong ảnh, từ đầu đến chân toát ra vẻ dịu dàng.

 Ngược lại, nhìn bộ váy của Đường Yên giống một cô nương ngây thơ, vẫn còn nguyên vẹn nét trẻ con.

  Hai người mới đi được nửa cầu thang thì nghe thấy một tràng cười từ phòng khách phía dưới truyền ra, mọi người... hình như đang rất vui vẻ.

  Trong số đó có cả nam lẫn nữ, hầu hết đều ở độ tuổi hai mươi, có một chàng trai nhìn thấy nàng liền nhiệt tình reo hò mời: "Còn hai người đẹp nữa đến đây, hai người có muốn đến chơi với chúng tôi không?"

  Cùng lúc đó, các cô gái khác cũng gửi lời mời: "Ừ, càng đông người càng vui mau đến đây chơi cùng đi".

  Kỷ Du Thanh mỉm cười đi xuống cầu thang, nhẹ nhàng hỏi: "Đang chơi trò gì vậy?"

  "Truth or Dare, rất thú vị hai người có muốn tham gia không?"

  Kỷ Du Thanh lập tức quay đầu nhìn Đường Nghiên hỏi: "Muốn chơi không?"

  Đường Nghiên ngượng ngùng cười: "con chưa từng chơi qua, nhưng có vẻnó sẽ khá thú vị."

  "Được, chúng ta tham gia đi." Kỷ Du Thanh đáp.

  Có khoảng chục người đang chơi game, bao gồm cả Kỷ Du Thanh và Đường Nghiê, nhưng Kỷ Du Thanh có lẽ là người lớn tuổi nhất trong số họ, những người còn lại đều trông khá non nớt, nhưng chắc họ lớn hơn Đường Nghiên vài tuổi có lẽ họ cũng là sinh viên đại học. Tranh thủ đi chơi trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh.

  Khi bắt đầu ván đầu tiên, vợ chủ quán trọ chịu trách nhiệm đánh trống, sau đó dừng lại, ai đưa bông hoa đến tay sẽ bị trừng phạt. Có hai phương án trừng phạt, hai chiếc hộp mờ đục được đặt trên đó. Nói cách khác, một bên là một cuộc phiêu lưu lớn, và việc chọn một trong hai bên sẽ dẫn đến việc rút ra các kiểu phạt.

  Đường Nghiên cảm thấy rất hưng phấn, vừa nghe tiếng trống vang lên, toàn thân nàng lập tức căng thẳng tột độ, cơ bắp căng cứng.

  Mọi người ngồi thành một vòng tròn lớn, sau khi nhận hoa xong, họ nhanh chóng chuyền cho người tiếp theo, cứ như vậy, hiệp đầu tiên kết thúc, tiếng trống dừng lại, cuối cùng mọi người cũng nhìn vào bông hoa nó sẽ rơi vào ai.

  Kỷ Du Thanh cúi đầu nhìn bó hoa mình chưa kịp truyền đi, có chút ảo não, vận khí hôm nay không tốt lắm rồi.

  Các nam sinh nữ sinh ở đây hưng phấn hét lên, đặc biệt là nam sinh hưng phấn nhất: "Thật hay mạo hiểm!" Đường Nghiên ngồi bên cạnh cô lặng lẽ che miệng cười.

  Kỷ Du Thanh đặt bông hoa trong tay xuống, không chút do dự nói: "Tôi sẽ chọn nói sự thật, tôi đã quá già để chơi mạo hiểm rồi." Nói xong, cô thò tay vào chiếc hộp đựng hình phạt vì nói sự thật và rút ra một tấm thẻ.

  Đây là những gì được viết trên tấm thiệp, Kỷ Du Thanh đọc nó lên: Người mà bạn đã yêu khắc cốt ghi tâm cho đến nay là ai?

  Nghe được câu hỏi này, Đường Nghiên ngồi thẳng người, tập trung tinh thần chờ đợi câu trả lời của cô Kỷ.

  Kỷ Du Thanh suy nghĩ một chút, rất bình tĩnh trả lời: "Không có."

  Bốn phía vang lên một chỗi âm thanh chán nản, tất cả mọi người không thể nghi ngờ là thất vọng, rốt cuộc bọn họ cũng không có nghe được chuyện bát quái gì của mỹ nữ này.

  Đường Nghiên không khỏi bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ cô Kỷ thật sự không có người yêu như vậy sao...

  Ván thứ hai bắt đầu, nhịp trống lại bắt đầu, lần này nhịp trống rõ ràng dài hơn, mọi người căng thẳng không dám lơ ​​là chút nào.

  Tiếng trống quay vòng trong tay mọi người, khi mọi người đều cảm thấy mệt mỏi thậm chí có chút thả lỏng, tiếng trống đột nhiên dừng lại.

  Lần này, Đường Yên không may rơi vào bẫy.

  Cô nhìn mọi người có lỗi, cảm thấy chột dạ: "Tôi chọn đại mạo hiểm..."

  Cô Kỷ đã từng chơi Truth or Dare trước đây và cô ấy muốn xem thử thứ gì đó khác biệt.

  Đường Nghiên thò tay vào hộp đựng hình phạt mạo hiểm, lặng lẽ lấy ra một tấm thẻ, nàng cầm trong tay lén nhìn mà không để ai nhìn thấy.

  Tấm thiệp có nội dung: Hãy hôn người bên cạnh bạn lúc này.

  Đường Nghiên kinh ngạc che miệng lại, mọi người đều cảm thấy trò này chưa đủ vui nên đồng loạt hét lên: "Hình phạt là gì?"

  Đường Nghiên im lặng liếc nhìn người bên trái, đó là một cậu thanh niên, không có khả năng đánh chết nàng cũng không làm với cậu ta, sau đó nàng nhìn người ngồi bên phải, chính là cô Kỷ.

  Đường Nghiên im lặng nuốt nước miếng.