[BHTT] Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 22: Không ngã được



Thang máy lớp học toà C hỏng rồi, hơn nữa là hai cái đều trục trặc, bọn họ chỉ đành đi bộ xuống lầu. La Nhất Mộ không thấy đường nên đi rất chậm, Giản Linh nắm tay cô rất có kiên nhẫn đi cùng. Mối quan hệ của hai người có tiến triển, ý cười trên mặt Giản Linh rõ rành rành, chỉ lo nghiêng đầu ngắm La Nhất Mộ, tầm mắt nóng rực, dù La Nhất Mộ không thấy cũng không thể làm lơ.

"Chú ý dưới chân." La Nhất Mộ nhắc nhở nàng.

Giản Linh cười nói: "Không sao, không ngã được." Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Chị đẹp thế này, một ngày nhìn hai mười lăm tiếng cũng không đủ."

La Nhất Mộ cau mày, chán ghét những câu ba hoa của Giản Linh.

Hậu quả của sự đắc ý vênh váo ập lên đầu Giản Linh rất nhanh, nàng đặt hết tâm tư vào La Nhất Mộ mà không chú ý đường đi, đột nhiên bước hụt một cái, cổ chân mềm nhũn, suýt lăn từ thang lầu xuống.

"A —" Giản Linh hét thảm một tiếng khiến La Nhất Mộ kinh hãi, cô không thấy Giản Linh bị gì, chỉ cảm thấy tay trái đang bị nắm trống không, tiếng kêu của Giản Linh truyền tới. La Nhất Mộ theo bản năng đưa tay về phía Giản Linh, thính lực nhạy cảm và trực giác giúp cô một ơn, trước khi Giản Linh ngã chổng vó ôm nàng vào lòng. Tuy nhiên lực quán tính vẫn làm hai người cùng rơi xuống sắp ngã nhào, dưới tình thế cấp bách La Nhất Mộ ôm Giản Linh chuyển mình, lấy lưng làm đệm thịt cho nàng, lăn bịch bịch trên sàn nhà.

Cũng may chỉ còn một bậc cầu thang, lưng La Nhất Mộ đáp lên đất bằng, đau nhưng không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là Giản Linh lại kêu to, tiếp theo là những tiếng đứt quãng, hình như bị thương không nhẹ.

"Giản Linh!" Trái tim La Nhất Mộ lạnh băng, sợ tới mức muốn ngừng thở. Bàn tay lần mò theo hướng phát ra âm thanh, sau mấy lần hụt rốt cuộc bắt được vai Giản Linh, "Bị thương ở đâu?" Cô hỏi rất vội, không phát hiện nỗi lo lắng trong câu nói của mình.

"Ôi —" Không ngờ Giản Linh bị cô nắm vai thì kêu thảm hơn, "Mộ Mộ…" Nàng đau mà trán đổ mồ hôi lạnh, "Tay em… hình như bị gãy xương…"

"Tay nào?" La Nhất Mộ nghe, gấp như con kiến bò trên chảo nóng, âm thanh thì lại bình tĩnh hơn bình thường, kỹ càng xem xét thương tích của nàng, "Trừ cánh tay ra còn có chỗ nào bị thương không? Chân động đậy được không?"

"Chân… chân hình như cũng gãy…" Mồ hôi lạnh dầm dề trên trán, Giản Linh cắn răng chịu đựng, "Cánh tay phải và mắt cá chân trái đau nhức, hoàn toàn không di chuyển được."

Phải nói Giản Linh đen thật, khó khăn lắm mới có tiếp xúc thân mật với người mình ngày nhớ đêm mong, nào ngờ vui quá hóa buồn, vậy mà gặp báo ứng này. Vốn dĩ lúc nàng té xuống có La Nhất Mộ đỡ thay thì sẽ không bị thương nặng, nhưng cánh tay hoảng loạn quơ trên không, va vào góc bén của bậc thang, mắt cá chân trái thì đạp hụt không cẩn thận bị trật. Giản Linh đã quen với những cơn đau vượt mức bình thường này, đoán rằng cánh tay phải và chân trái chắc đã gãy xương.

"Cánh tay trái còn cử động được chứ?" La Nhất Mộ hỏi.

"Ừm."

La Nhất Mộ cấp tốc mở khoá vân tay điện thoại của mình rồi đưa cho Giản Linh, "Bấm “Phòng điều khiển” trong danh bạ rồi bật loa ngoài."

Giản Linh không dám hỏi nhiều, bấm số kia, điện thoại vang lên ba tiếng rồi được bắt máy, giọng nam truyền tới, "Phòng điều khiển đây, là ai vậy?"

"Tôi là La Nhất Mộ, giáo sư học viện luật."

"Giáo sư La? Muộn như vậy có chuyện gì không ạ?"

"Lầu sáu lầu bảy toà C có người không cẩn thận ngã cầu thang bị thương nặng, xin anh lập tức mở hết đèn ở toà C, tôi cần ánh sáng."

Người phụ trách phòng điều khiển nghe nói có người trọng thương thì không dám trễ nải, chỉ đáp "Được rồi", lập tức bật tất cả đèn ở toà C lên.

Đỉnh đầu đột nhiên sáng lên, La Nhất Mộ híp mắt thích ứng vài giây rồi nhanh chóng xem tình trạng của Giản Linh, may mà không có thương ngoài rõ ràng và chảy máu, chỉ là cổ tay phải đã sưng đỏ hoét, mắt cá chân trái cũng to như bánh màn thầu. La Nhất Mộ không dám đụng vào vết thương của nàng để tránh gãy xương nghiêm trọng hơn, gọi thẳng 120 cấp cứu nói sơ qua thương tích và địa chỉ, hỏi Giản Linh: "Chân phải còn động được không?"

"Có thể."

"Nào." La Nhất Mộ quay lưng về phía Giản Linh ngồi xổm xuống, "Tôi cõng cô xuống."

Hiện tại không phải lúc xoắn xuýt xấu hổ, tay trái không bị thương của Giản Linh đỡ vai La Nhất Mộ, chân phải chống đất nhảy một cái, gian nan leo lên lưng cô. La Nhất Mộ tách chân trái của nàng, dặn nàng cố gắng không nhúc nhích tay phải. Hai tay cô thì ôm bắp đùi của nàng, eo hơi dùng sức, chầm chậm đứng lên lập tức đi xuống lầu, tốc độ nhanh mà đều, chỉ sợ xóc nảy khiến Giản Linh bị thương nặng hơn.

La Nhất Mộ cõng người từ lầu bảy xuống, tốc độ không thể quá nhanh, đi cũng hai phút. Giản Linh nằm nhoài trên lưng La Nhất Mộ, hai phút ngắn ngủi nhưng lại tưởng như vô tận, nàng nghe thấy La Nhất Mộ khẽ nhếch miệng, không nhanh không chậm hít thở, mông còn có xúc cảm rõ ràng từ lòng bàn tay của La Nhất Mộ, nhất thời cơn đau vã mồ hôi ở tay phải và chân trái biến mất, nàng chỉ lo nhìn chằm chằm cái gáy trắng như tuyết của La Nhất Mộ. Lòng ngứa ngáy khó nhịn, cúi đầu, khẽ hôn lên vành tai của La Nhất Mộ.

La Nhất Mộ lảo đảo một cái, suýt chút ngã cả hai người.

"Không muốn sống à?" Cô dừng lại ổn định bước chân, quay đầu lớn tiếng trách cứ, con ngươi cũng bắt đầu đỏ lên.

Giản Linh sững sờ.

Nàng chưa từng thấy La Nhất Mộ nghiêm khắc như vậy, hơn lúc đuổi nàng ra khỏi phòng học gấp trăm lần, lời nói ra khiến người ta cảm thấy như ngã vào hầm băng. Người Giản Linh lạnh toát, hãi hùng run lên một hồi, sợ đến nỗi không dám làm gì nữa.

La Nhất Mộ cũng không nói gì, tiếp tục cõng Giản Linh xuống lầu.

Cách khu dạy học của đại học Tân Lĩnh không xa là một bệnh viện công lập ba tầng, xe cứu thương tới rất nhanh, La Nhất Mộ cõng Giản Linh đợi dưới lầu không tới một phút, xe cứu thương đã ào ào chạy tới.

"Ở đây!" La Nhất Mộ vẫy tay với xe cứu thương. Xe đậu ở chỗ trống bên cạnh bọn họ, mấy nhân viên y tá mặc áo blouse, khiêng cáng cứu thương bước xuống xe. Bác sĩ dẫn đầu hướng dẫn La Nhất Mộ cẩn thận đặt Giản Linh lên băng ca, đầu tiên kiểm tra sơ chỗ đau cho Giản Linh, cấp cứu xử lý đơn giản rồi nhấc lên xe cứu thương, La Nhất Mộ cũng theo bọn họ.

"Bác sĩ, vết thương của cô ấy nghiêm trọng không?" Sau khi lên xe La Nhất Mộ vội vàng hỏi.

"Không phải gãy xương nặng, không có dấu hiệu xuất huyết, chẩn đoán bước đầu là bầm tím mô mềm, có nứt xương không thì phải chụp CT mới có thể phán đoán." Bác sĩ đi cùng thấy gương mặt La Nhất Mộ tái nhợt, môi phát run, không đành lòng mà an ủi nàng: "Không chảy máu là chuyện tốt, đừng lo lắng."

"Đúng đó Mộ Mộ, đừng lo lắng." Giản Linh phụ hoạ lời bác sĩ, đổi lấy ánh mắt sắc như dao của La Nhất Mộ.

La Nhất Mộ chưa từng nhìn người khác một cách lạnh lẽo như vậy, ánh mắt của cô lạnh thật, nhưng là loại bễ nghễ, coi nhẹ, hoàn toàn không đặt trong lòng. Không phải khắc nghiệt tàn nhẫn không hề che giấu như thế, cứ như muốn ăn tươi Giản Linh. Giản Linh căng thẳng trong lòng, sợ rụt cổ, không dám lên tiếng.

La Nhất Mộ đang tức giận.

Thật sự tức giận rồi.

Sự giận dữ không lời như này còn đáng sợ hơn nói trắng ra, khiến người ta không biết mình sai chỗ nào. Giản Linh muốn nhận sai cũng chẳng tìm được đường. Giản Linh cũng rất oan ức, nàng không biết mình lại làm sai cái gì chọc giận La Nhất Mộ, chỉ là hôn cổ của cô thôi mà, thật sự nghiêm trọng vậy ư? Chuyện quá đáng hơn Giản Linh cũng đã làm, hai cánh môi mỏng kia Giản Linh cũng từng hôn, hôn cái cổ thì có gì quá quắt?

La Nhất Mộ rất kỳ lạ, khác với những đối tượng Giản Linh giao du trước đó. Có chuyện thì cũng chỉ ôm mãi trong lòng, vui hay giận đều bắt Giản Linh đoán. Bình thường tốt tính thì đoán suy nghĩ của cô cũng coi như là tình thú, nhưng thời điểm này, tay chân Giản Linh vô cùng đau đớn, mình còn chờ được cưng chiều, không có tâm trạng dỗ La Nhất Mộ. Huống chi ngay trước mặt nhiều nhân viên y tế như vậy mà La Nhất Mộ lại cau có với nàng, thế nên gương mặt Giản Linh cũng không dễ nhìn lắm.

Giản Linh càng nghĩ càng khó chịu, dứt khoát quay đầu, không để ý La Nhất Mộ.

Hai người mặc kệ đối phương như con nít cãi nhau, một đường im lặng đến bệnh viện. Nhân viên y tế đẩy Giản Linh lên viện kiểm tra, La Nhất Mộ làm thủ tục nộp phí cho Giản Linh, đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện thương tích của Giản Linh còn nghiêm trọng hơn chẩn đoán ban đầu của bác sĩ. Chân trái chỉ là bầm tím mô mềm, mắt cá chân bị trật cũng không quan ngại, bác sĩ băng cho nàng, chừng một tháng là có thể khỏi hẳn. Nhưng cánh tay phải thì hơi nặng, xương nứt nhẹ, chừng một hai tháng không thể động đậy, cũng may Giản Linh mở quán Internet không cần làm việc nặng, dù gì còn có mấy nhân viên giúp nàng, không làm lỡ công chuyện.

Tuy nói không lỡ việc kiếm tiền nhưng lại ảnh hưởng lớn đối với cuộc sống hàng ngày, tay phải dùng để ăn cơm viết chữ trêu gái nay lại nứt rồi, hơn nữa còn hỏng mất một chân, tay chân tàn phế, sinh hoạt trở thành vấn đề lớn.

Giản Linh kiểm tra xong, chân trái bị bọc như cái móng heo lớn, tay phải bó thạch cao treo trên cổ, mặt còn có vết trầy nhẹ, lúc băng bó y tá dán miếng băng nhỏ lên cho nàng, kiểu gì cũng thấy buồn cười.

Hai người ở trong phòng chờ kết quả kiểm tra cuối cùng, chỉ có một cái ghế, Giản Linh ngồi, La Nhất Mộ đứng sau lưng nàng. Bỗng nhiên La Nhất Mộ đi ra ngoài, lúc trở về trên tay có thêm ly nước.

"Uống." La Nhất Mộ nói.

Giản Linh liếm liếm môi, giờ mới nhận ra môi đã nứt nẻ, cổ họng cũng khát như bốc khói. Nàng dùng tay trái nhận ly nhựa La Nhất Mộ mang tới, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rồi đưa lại cho La Nhất Mộ, nói: "Muốn nữa."

La Nhất Mộ liếc nàng một cái, cầm ly rót nước cho nàng.

Xong ly thứ hai, Giản Linh cười với La Nhất Mộ, "Cảm ơn Mộ Mộ, vẫn là chị đối xử với em tốt nhất."

La Nhất Mộ chẳng đáp.

Giản Linh nói tiếp: "Vừa nãy chị cũng té, có muốn kiểm tra không?"

La Nhất Mộ trả lời: "Không sao."

Lúc này đã có báo cáo kiểm tra cuối cùng, y tá thông báo cho La Nhất Mộ đi lấy, La Nhất Mộ cầm báo cáo đưa cho bác sĩ. Bác sĩ nói không có vấn đề lớn, nhớ ba ngày đổi thuốc một lần là được. Hai người có thể đi về.

"Không cần nằm viện sao ạ?" La Nhất Mộ hỏi.

Bác sĩ cười bảo: "Giường bệnh viện tù túng lắm, không phải bệnh nặng, ở nhà nghỉ ngơi là được. Chú ý chỗ đau không thể chạm nước, ăn ít đồ cay kích thích."

Thấy không phải bệnh nặng, mặt La Nhất Mộ hơi giãn ra, gật đầu, "Vâng, cảm ơn bác sĩ." Giản Linh mới nhận ra áp suất xung quanh đã giảm đi chút ít.

Bây giờ không biết kiếm xe lăn ở đâu, tay phải bó thạch cao của Giản Linh cũng không cho phép La Nhất Mộ cõng nàng. Hết cách, La Nhất Mộ đành ôm nàng lên, bệnh viện vào đêm không nhiều người, nhưng tư thế ôm công chúa của một người phụ nữ và một người phụ nữ khác cũng đủ khiến người ta chú ý.

Tay trái Giản Linh treo trên vai La Nhất Mộ, tay phải đặt ở trước ngực, chút hờn dỗi trong lòng mất tăm hơi bởi cái ôm này. Nhìn La Nhất Mộ, mắt tràn ngập ý cười.

"He he, xem ra té gãy chân cũng không phải chuyện xấu." Giản Linh nói.