[BHTT] Tuyệt Sắc

Chương 42



Hoa Tri Dã đã giúp Mục Thị sắp xếp hành lý, đợi nàng thay quần áo xong đội mũ đeo khẩu trang thì cùng nhau xuống lầu, ra cửa sau của khách sạn, Mục Thị cảm thấy lạnh nên nắm chặt áo khoác trên người.

Hoa Tri Dã thấy thế, thả chậm bước chân, đem mũ của áo khoác kéo lên, lại sờ sờ trán nàng, nhỏ giọng nói: “Chỉ sợ trở về sẽ sốt cao hơn.”

Mục Thị ngẩng đầu, xuyên qua kính râm nhìn Hoa Tri Dã cười, cũng mặc kệ cô có cảm nhận được hay không: “Không sao, khó có được cơ hội sinh bệnh một lần.”

Hoa Tri Dã gõ đầu nàng: “Nói gì đó.”

Hiện tại đầu Mục Thị có chút nặng, bị gió thổi như thế hơi khó chịu, Hoa Tri Dã vừa nói xong, Mục Thị thuận thế đem nửa trọng lượng giao cho cô, mơ mơ màng màng lên xe Tiểu Mã chuẩn bị.

Mục Thị lên xe trước, Hoa Tri Dã cũng theo lên, Tiểu Mã thì ngồi ghế phụ, xe vừa khởi động, Mục Thị gọi Tiểu Mã, thấy hắn xoay đầu lại, nàng ho hai tiếng, nói: “Hai người thông đồng với nhau phải không?”

Tiểu Mã nghe nói, nhìn Hoa Tri Dã, sau đó nhìn Hoa Tri Dã cười hắc hắc.

Mục Thị đem khăn giấy trong tay vò thành một cục, ném vào người Tiểu Mã, ngoài miệng nói: “Rất tốt, sẽ được thưởng riêng.”

Tiểu Mã vui vẻ trả về: “Cám ơn bà chủ!”

Mục Thị muốn hỏi là chủ ý của ai, không ngờ vừa mở miệng, đột nhiên cuống họng ngứa ngáy, nàng ho lên. Cơn ho này muốn ngừng cũng không ngừng được, hô hấp bắt đầu khó khăn, Hoa Tri Dã lập tức tới gần, kéo nàng vào ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng, hỏi Tiểu Mã có nước không?

Tiểu Mã vội vàng lấy bình nước ấm ra, rót đưa qua.

Mục Thị uống hết cảm thấy tốt hơn, nàng cuộn thành một đoàn, kéo mũ lưỡi trai xuống, tìm tư thế thoải mái dựa vào Hoa Tri Dã, hô hấp nặng nề: “Khó chịu.”

Hoa Tri Dã cúi đầu nhíu mày nhìn nàng, ôm nàng càng chặt hơn, giống như dỗ trẻ con, vỗ vỗ đầu nàng: “Sẽ tới nhà nhanh thôi.”

Mục Thị nghe xong cười cười, nhưng cười như thế lại hít lượng không khí không ít, nàng ho thêm một trận.

“Tốt tốt!” Hoa Tri Dã nhẹ giọng: “Em nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi.”

Mục Thị miễn cưỡng ứng tiếng, nhắm mắt lại, không quá mấy giây thì ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, thì đến sân bay, Hoa Tri Dã vỗ vai gọi nàng thức dậy.

Sau khi xuống xe, Tiểu Mã phụ trách kéo hành lý, Mục Thị đội mũ, bên ngoài còn bị Hoa Tri Dã quấn khăn quàn cổ thật dày, trang phục thế này, sợ fan ruột cũng không thể nhận ra nàng.

Hoa Tri Dã nhắm tay Mục Thị đi vài bước, đột nhiên nàng nghĩ đến gì đó, giữ chặt tay cô hỏi một câu: “Chị có cần mang khẩu trang hay không?”

Hoa Tri Dã sững sờ: “Vì cái gì?”

Nghe Mục Thị hỏi như thế, Tiểu Mã cũng bừng tĩnh ngộ: “Hoa lão sư, tôi đưa cô khẩu trang nha.” Hắn đến gần, lấy khẩu trang trong túi mới đưa qua: “Phóng viên ở sân bay rất nhiều.”

Mục Thị ừ một tiếng, nhớ lại fan hâm mộ gán ghép hai người với nhau, lập tức buông tay Hoa Tri Dã: “Chị đi vào trước đi.”

Hoa Tri Dã gật đầu, đưa tay cẩn thận chỉnh lại mũ trên đầu Mục Thị, sau đó khoát tay từ chối Tiểu Mã đưa khẩu trnag, nói với hắn: “Chăm sóc em ấy đi, tôi ở bên trong chờ hai người.”

Tiểu Mã đáp đã biết.

Lo lắng không phải dư thừa, Mục Thị và Tiểu Mã vừa bước vào sân bay, phóng viên liền vây quanh hai người.

Một tiếng sau máy bay hạ cánh, mọi người nhanh chóng di chuyển về nhà, Hoa Tri Dã mời bác sĩ chuyên khoa tới.

Sau khi Hoa Tri Dã tiễn bác sĩ về, mau mau quay lại phòng mình, thấy Mục Thị trợn tròn mắt nhìn cô.

“Hoa Tri Dã!” Mục Thị nhỏ giọng gọi.

Hoa Tri Dã đi tới, Mục Thị vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhìn vào mắt cô: “Nằm với em.”

Hoa Tri Dã ân một tiếng, điều chỉnh lại nhiệt độ phù hợp, kéo màn, thay quần áo khác, xong hết mới vén chăn nằm xuống bên cạnh Mục Thị.

Mục Thị nhắm mắt lại, dựa vào bả vai Hoa Tri Dã, hỏi một câu: “Chị biết rút sao?”

Hoa Tri Dã gật đầu: “Biết.” Cô sờ tay Mục Thị đang truyền nước biển có chút lạnh, cẩn thận nhóm người dậy, kéo chăn đắp kín.

“Năm thứ ba đại học, nãi nãi sinh bệnh, mỗi khi bà truyền nước đều là chị rút.” Hoa Tri Dã cũng điều chỉnh tư thế thỏa mái để nàng dựa vào, nắm chặt tay kia của nàng: “Kỹ thuật chị rất tốt, yên tâm.”

Mục Thị mỉm cười, ừ một tiếng.

Mấy giây sau

“Hoa Tri Dã!” Mục Thị kêu.

“Ân.”

Mục Thị nói: “Có phải em không bệnh, chị sẽ không đến tìm em?”

Hoa Tri Dã lắc đầu: “Không phải.”

Mục Thị hỏi thêm: “Vậy tại sao bây giờ mới tìm em?” Nàng nói xong lại ho khan vài tiếng, không ngừng dùng sức hô hấp, cảm nhận được tay Hoa Tri Dã dùng thêm sức nắm tay nàng.

Mục Thị chuyển đầu nằm trên tay Hoa Tri Dã.

“Mục Thị.” Hoa Tri Dã nhỏ giọng gọi tên nàng.

Mục Thị nhắm hai mắt, nhỏ giọng ừ một tiếng.

Hoa Tri Dã tiếp tục: “Kỳ thật chị vẫn không hiểu em cho lắm, không biết em cáu kỉnh là thế nào. Lần đầu tiên chúng ta cãi nhau, chị không biết làm hòa thế nào, cần tốn thời gian. Từ khi em đi đến sáng hôm nay, chị bận rất nhiều việc, không cách nào chu toàn nhiều thứ, nhưng chị lại không muốn để chuyện cũ trôi qua như thế, nên hôm nay tới tìm em.”

Hoa Tri Dã nói một mạch, Mục Thị yên lặng lắng nghe, thân thể mệt mỏi vì bệnh đột nhiên có chút ấm áp.

“Cho nên chị tới tìm em, không liên quan tới chuyện em bệnh hay không.” Hoa Tri Dã tuyên bố một câu thế này, lập tức đánh sụp Mục Thị, cả người nàng mềm nhũn.

“Nhanh lên.” Mục Thị ngửa đầu nhìn Hoa Tri Dã, thoáng quyệt miệng: “Hôn em một cái.”

Hoa Tri Dã bật cười, vịn đầu nàng, hôn nhẹ môi nàng một cái: “Lần đầu tiên ở chung với trẻ nhỏ, cho nên có nhiều chuyện làm chưa tốt.”

Ngữ khí của Hoa Tri Dã ngoan như con nít, Mục Thị phì cười một tiếng, nàng xích lại gần hơn, ra hiệu cô tiếp tục.

“Không có kinh nghiệm cũng không biết cách để ý cảm nhận của em.” Hoa Tri Dã nói đến chỗ này, cúi đầu nhìn vào mắt Mục Thị, chỉ thấy khóe miệng nàng ngậm ý cười, dáng vẻ rõ ràng đang xem trò vui.

Nội tâm Hoa Tri Dã muốn cười, nắm cắm Mục Thị: “Không bằng em.”

Mục Thị cười, thoáng chốc liếc mắt nhìn Hoa Tri Dã: “Mang thù!”

“Mấy ngày nay công ty bận rộn cho cuộc thi, còn một số hợp đồng phải xử lý, cho nên chị không có nhiều thời gian suy nghĩ vấn đề giữa hai chúng ta.” Trong lời Hoa Tri Dã nồng đậm đáng tiếc.

Mục Thị lăng lăng nghe Hoa Tri Dã, đợi cô nói xong, nàng nắm tay cô, hỏi: “Lần đầu tiên ở cùng trẻ nhỏ, vậy em là trẻ nhỏ đầu tiên chị dắt tay hả?”

Hoa Tri Dã bật cười: “Chị nói nhiều như vậy, em chỉ nhớ câu này?”

Mục Thị: “Chị trả lời đi, có phải hay không?”

Hoa Tri Dã: “Đúng.”

Mục Thị cười: “Ôm ôm hôn hôn ngủ ngủ cũng là lần đầu tiên?”

Hoa Tri Dã: “Ân.”

Mục Thị ngửa đầu, vì với không tới, nụ hôn đành rơi xuống cằm Hoa Tri Dã.

“Hoa lão sư quá chọc người.” Mục Thị dựa vào Hoa Tri Dã, nhỏ giọng nói.

Lòng Hoa Tri Dã thở dài. Tột cùng là ai chọc người đây?

“Bây giờ chị muốn giải thích với em chuyện về Tạ Vũ Diệp.” Hoa Tri Dã ngẩng đầu nhìn lên bình thuốc và tốc độ truyền dịch, nói tiếp: “Trước hết là về con mèo kia.”

Hoa Tri Dã dừng một chút, tiếp tục: “Lần đó chị và em ấy xem hết buổi triển lãm tranh, em ấy rất hưng phấn, em ấy nói rất nhiều, chị đưa em ấy về trường học, nghe em ấy kể chuyện lúc nhỏ, mẹ không ủng hộ em ấy vẽ tranh, còn nhắc đến chuyện từng nuôi một con mèo.” Hoa Tri Dã nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Vừa lúc xe chạy ngang cửa hàng thú cưng, em ấy liền nói muốn mua mèo.”

“Trước buổi triển lãm, em ấy đã tặng chị một bức tranh, mặc dù không nói em ấy bỏ ra thời gian bao lâu để hoàn thành nhưng nhìn chi tiết có thể thấy em ấy tốn không ít tâm tư, cho nên Hạ Hạ là quà đáp lễ.”

Mục Thị nghe đến đây, không mặn không nhạt ồ một tiếng.

Hoa Tri Dã bật cười: “Thế nào?”

Mục Thị bĩu môi: “Quá hào phóng.” Nàng hừ một tiếng: “Khó trách người ta thích chị.”

Hoa Tri Dã vỗ nhẹ đầu nàng, tiếp tục nói: “Mua mèo xong, em ấy lại nói sau này không có nhiều thời gian chăm sóc, khi đó chị nghĩ a di trong nhà cũng rất thích mèo, dứt khoát nói nếu em ấy không rảnh cứ đem tới nhà chị.”

“Càng ngày càng quá mức a, Hoa Tri Dã.” Ngữ khí Mục Thị lười biếng xen vào.

Hoa Tri Dã lắc đầu: “Chị không biết em nghe được gì, hiểu lầm cái gì, Tạ Vũ Diệp là một trong những sinh viên chị từng giúp, chị giúp rất nhiều không riêng một mình em ấy, hơn nữa chị thấy em ấy có tiềm lực, sau này có thể tuyển vào công ty, chị cứ nghĩ em sẽ không muốn biết những thứ này. Trước đó chị cũng không để ý nên xử lý qua loa. Chuyện mèo, chị cũng hỏi Văn Tuệ, chị luôn nghĩ đơn giản là tặng quà cho học sinh mà thôi, nên không xem ra gì, nhưng Văn Tuệ đứng dưới góc độ của em phân tích việc này, chị mới phát giác là vấn đề của chị, chị không biết em để ý nhiều như vậy.”

Cô cúi đầu nhìn nàng, nói tiếp: “Có điều tất cả cũng đã qua, mấy ngày trước chị nói rõ với em ấy, sau này không cần liên lạc.”

“Chị gọi cho Tạ Vũ Diệp?” Mục Thị ngẩng đầu nhìn cô: “Chị nói gì?”

“Em ấy gọi cho chị, muốn mời chị dùng cơm, cám ơn trước kia đã giúp đỡ, chị từ chối.” Hoa Tri Dã chững chạc đàng hoàng: “Hơn nữa chị nói, bây giờ chị và em ở cùng một chỗ, em không thích chị tiếp xúc với nữ nhân khác.”

Mục Thị hé miệng cười, đưa tay nhéo cánh tay Hoa Tri Dã, nhưng vì bệnh, không có chút sức lực.

Hoa Tri Dã thấp giọng cười: “Không nói gì thêm, khách sáo vài câu, rồi chúc mừng sau đó tắt điện thoại, em ấy là người hiểu chuyện, hẳn hiểu ý của chị.”

Mục Thị cắt ngang: “Vâng vâng vâng, cô ta rất hiểu chuyện.”

Hoa Tri Dã nhéo cánh mũi Mục Thị: “Em càng hiểu chuyện hơn, được rồi chứ?”

“Không cần.” Mục Thị hừ lạnh: “Em không hề hiểu chuyện.”

Chuyện liên quan tới Tạ Vũ Diệp sau khi nói xong tự nhiên khai thông, Hoa Tri Dã cảm thấy giải được tâm kết trong lòng Mục Thị, nhưng không ngờ, nàng lại lên tiếng hỏi: “Còn Chu Ngô Khôi thì sao?”

Hoa Tri Dã ngưng lại: “Chu Ngô Khôi?”

Mục Thị nhàn nhạt: “Đúng vậy a, Bạch Nguyệt Quang của chị, yêu nhau lại không thể bên nhau á.”

Hoa Tri Dã cười lặp lại: “Bạch Nguyệt Quang?”

Mục Thị miễn cưỡng ừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có lần nói chuyện với chị, c thấy ốc sên trên người em, hô tiểu ô quy.”

Hoa Tri Dã nghĩ nghĩ, hình như có chuyện như vậy, cô đưa tay kéo cổ áo Mục Thị xuống, nhìn hình xăm hỏi: “Cái này?”

Mục Thị bĩu môi: “Đúng a.” Nàng nói tiếp: “Em có hỏi chị Nhất Hàm, biệt danh của Chu Ngô Khôi là rùa đen.”

Hoa Tri Dã bật cười, nghĩ Mục Thị vì chuyện này mà buồn bực thì cười lớn hơn.

“Thật sự chị chỉ nói sai mà thôi, nhiều năm như vậy, làm sao chị nhớ người khác có biệt danh gì?” Hoa Tri Dã nắm tay Mục Thị, bất đắc dĩ thở dai: “Nhưng việc này hình như không cách nào giải thích rõ ràng.” Cô nhìn Mục Thị: “Em tin tưởng chị không?”

Mục Thị quệt miệng hỏi: “Chị còn thích chị ấy sao?”

Hoa Tri Dã bất đắc dĩ: “Chị sao lại…” Cô nắm cằm Mục Thị, nhẹ nhàng lung lay trái phải hai lần: “Chị thích ai em còn không biết?”

Mục Thị ngửa đầu, hừ hừ.

Sau khi phát ra âm thanh kêu ngọa, trong lòng Mục Thị đột nhiên có một chủ ý ác: “Chị gọi em một tiếng lão bà, em sẽ tha thứ cho chị.”

Hoa Tri Dã nhìn nàng, hỏi: “Em thích chị gọi em là lão bà?”

Mục Thị: “Chị gọi hay không gọi?”

Hoa Tri Dã cười: “Lão bà!”

Mục Thị nghe xong, cả người lập tức nổi da gà, nàng dựa vào Hoa Tri Dã cười khanh khách vài tiếng, gật đầu: “Tin tin.”

Lại bổ sung: “Dù sao em vẫn rất hiểu chuyện, không cần chị tốn nhiều thời gian hống em.”

Mục Thị nói xong lại ho khan vài tiếng, gian phòng lập tức yên tĩnh lại, Hoa Tri Dã nhìn nàng, vỗ vỗ nhẹ sau lưng, đưa tay vén tóc nàng ra sau tai.

Hoa Tri Dã: “Hiện tại giải quyết vấn đề cuối cùng.”

Mục Thị: “Chị nói đi.”

Hoa Tri Dã nhìn Mục Thị: “Chị là gì của em?”

Mục Thị giật mình, bị vấn đề này quấy đến cả người tê dại, nàng cười dịu dàng: “Hoa lão sư, chị định đem từng chuyện từng chuyện giải quyết?”

Mục đích nói chuyện phiếm rất rõ ràng, trước tiên giải thích tại sao mấy ngày nay không thấy mặt, giải thích chuyện Tạ Vũ Diệp thuận đường phân rõ ranh giới với người ta, cuối cùng khẳng định quan hệ với Mục Thị.

Có bài bản hẳn hoi, trọng điểm chính là thù dai.

“Ngày đó em nói pháo hữu, có phải chị không vui?” Mục Thị hỏi.

Hoa Tri Dã nhàn nhạt: “Đâu chỉ đơn giản là không vui.”

“Từ khi em vào nhà, chị đã xem em là bạn gái gia chủ, vậy mà em hùng hổ nói hai chữ pháo hữu.” Hoa Tri Dã nói đến chỗ này, đột nhiên không biết hình dung thế nào, cô bất đắc dĩ nhìn Mục Thị, chậm rãi hít một hơi, đợi nàng lên tiếng.

Mục Thị đem cằn cọ cọ xương quai xanh của Hoa Tri Dã mấy lần, mềm mềm xin lỗi: “Là em nói sai.” Nàng tiếp tục cọ mấy cái nữa: “Hoa lão sư là bạn gái, là bạn gái đường đường chính chính của Mục Thị.”

Giống như khen ngợi vì Mục Thị nói đúng, Hoa Tri Dã vỗ vỗ nhẹ đầu nàng mấy cái.

Những mâu thuẫn trước đó được giải quyết, cả người Mục Thị nhẹ nhàng hẳn đi, giống như tảng đá đè trong lòng lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

“Vui vẻ?” Hoa Tri Dã hỏi.

Mục Thị ngửa đầu cười lớn.

Nhìn nhau mấy giây, Mục Thị hỏi: “Hoa Tri Dã, chị thật sự thích em?”

Hoa Tri Dã nghe vậy, kinh ngạc nhướng mày, dường như vừa nghe được gì đó rất kỳ lạ, hỏi ngược lại: “Chị biểu hiện chưa rõ ràng sao?”

Mục Thị cười đến mặt mày cong cong, gật đầu: “Rõ ràng.”

Mục Thị nhích tới gần hôn đuôi tóc Hoa Tri Dã, lại hỏi: “Chị thích em từ khi nào?”

Hoa Tri Dã nhìn Mục Thị: “Nếu như chị nói... Chị vừa gặp em đã yêu, em tin không?”

Mục Thị thoáng kinh ngạc, tiếp theo bật cười: “Tin!”

Sau đó bổ sung: “Em cũng vừa gặp chị đã yêu, rất công bằng.”