[BHTT] Xuyên Thư

Chương 9



Hiểu được đầu đuôi câu chuyện Tinh Tuyết cùng Tinh Ân khá kinh ngạc vì trong Địa Giới Luân Phiên mà Hồng Nhiên cho bọn hắn xem thì bán ma thật sự rất hiếm thấy trong tam giới chỉ xuất hiện trước khi lục giới bị tan rã, giờ có thể trong thấy đúng là mở mang tầm mắt. Tinh Tuyết bước lên khẽ cuối người ngữ điệu áy náy: "Thật xin lỗi Phong cô nương, là ta lỗ mãng." Phong Thủy Kiều mang theo nụ cười nhẹ đáp: " không sao đâu, ngươi cũng đừng như vậy là ta không nói trước mới có thể gây ra xung đột, ta cũng thật xin lỗi."

Tinh Ân xem qua xem lại hai cái cô nương cứ khách khí liền vào nói: "Hai vị tỷ tỷ cũng đừng khách khí như vậy ta đều nghe đến nhàm chán đâu! Bây giờ nên xem là phải đi Tuế Lăng môn trước hay đợi Linh Mặc tỷ tỷ qua kỳ phóng thích ma khí lại đi đây nha?"

Nghe vậy Hồng Nhiên nói: " liền đi Tuế Lăng môn trước đi thôi, dù sao xây lên cũng một năm rồi hai ngươi còn chưa nhìn qua đâu."

Thấy mọi người không ý kiến Hồng Nhiên liền tạm biệt, nói rõ Tinh Tuyết và Tinh Ân chăm sóc hai vị nhân vật cốt yếu này đây liền xoay người vào của nàng phòng.

Đóng cửa lại Hồng Nhiên liền đến ngồi lên chiếc ghế bập bênh được lót bong mềm mại không khác gì sofa ở hiện đại.

'Xem ra sắp tới đây không ít chuyện cần giải quyết rồi.' nghĩ vậy Hồng Nhiên chỉ đành thở dài nhớ tới tuần trước cũng là lần Hồng Nhiên mất kiểm soát lúc ấy.

______________

[ Túc chủ ngươi rốt cuộc tỉnh lại a, ngươi làm sợ quá đi. Ngươi đã bình tĩnh lại chưa?]

Hồng Nhiên ánh mắt thanh minh lại như suy tư đều gì đó một lúc sau mới đáp lại Hệ Thống: "Giải thích một chút đi, ta chính là sao lại thế này? Là do cốt truyện sao? Hay do thế giới này đang muốn biến ta thành gì đây?"

[Túc chủ đoán đúng rồi, thế giới này đã phát hiện ra ngươi nên đang dần dùng các biện pháp khiến ngươi không còn nhớ rằng ngươi là ai nữa, nó sẽ biến ngươi thành một nhân vật qua đường không cần thiết và tất nhiên đây là trường hợp tốt nhất rồi nếu không ngươi cũng như lần trước ta đã nói, nhất định sẽ chết bằng mọi cách. Bây giờ người phải cẩn thân nếu không dù là khi người đột phá cảnh giới chỉ một tia sét thôi thì người cũng sẽ tan biến mãi mãi.]

"Ta đã dừng lại tại cảnh giới này cũng một năm mấy rồi nhỉ, dù có bị lôi đánh chết ta cũng sẽ đột phá bằng mọi cách. "

[Nhưng nó rất nguy hiểm, thưa túc chủ.]

Nguy hiểm sao? "Ta không tin một hệ thống như ngươi đi theo ta vào thế giới này chỉ để ta sống đến già rồi chết đâu. "

[Ý ngươi là sao? Đang nghi ngờ ta!?]

Hồng nhiên vẫn đang nhắm mắt vắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế bập bênh đung đưa nhưng xung quanh nàng lại có vô số chuỗi dữ liệu dãy bit đang không ngừng đổi mới nhưng khi nàng mở mắt các dãy số như bị đống băng lại rồi tập trung thành một hình không cố định. Hồng Nhiên thấy thế hiếp mắt nói:

"Đúng vậy, các ngươi thật sự rảnh đến mức chỉ theo dõi ta sống đến chết già hay sao. nếu muốn ta tu tiên thì sẽ có một ngày thành thần mà sống bất tử vậy thì câu hỏi là: ngươi sẽ mãi mãi đi theo ta hay sao? Hay đây chỉ là một trò đùa, một khi đủ vui rồi ta liền sẽ đột nhiên chết đi? Rồi sẽ có một cái khác ta vào thay thế đây? "

[Ngươi sai rồi. Chỉ vậy thôi, ngươi chưa đủ quyền hạn để biết thêm đâu. Bây giờ ngươi chỉ cần sống theo cách ngươi muốn mà chờ đợi một cái chết mà thôi.]

"Sống theo cách ta muốn sao? " Hồng Nhiên nhếch môi khinh khinh tiếu tiếu mà cười rồi lại an tĩnh mà nhắm mắt đung đưa chiếc ghế.

"Không phải cuộc sống trong cái thế giới này đã bị các ngươi định đoạt rồi sao. Nhiệm vụ mà các ngươi đưa cho ta làm đã chứng minh điều đó. Các ngươi muốn thông qua nhiệm vụ làm ta đi theo con đường mà các ngươi đã vẽ? Nằm mơ a"

[…]

Xem Hệ Thống im lặng Hồng Nhiên nói tiếp: " đó là chuyện đầu tiên, còn cả chuyện ta bị tạm dừng lại cảnh giới không thể đột phá nữa, theo như ta biết mỗi cảnh giới sẽ có số năm sống cố định đi? Hình như nguyên anh có thể sống được khoản 600 năm nhỉ. Ta nói có đúng không, Hệ Thống 3926?"

[Ngươi muốn biết sao? Bây giờ ngươi chỉ cần nâng cấp ta lên level 2 thì ngươi sẽ rõ thôi.]

"Được ta nâng cấp cho ngươi! " Hồng Nhiên không hề nghĩ ngợi mà lập tức đồng ý, dù biết đây chỉ là cái cớ mà cái Hệ Thống này muốn trốn đi mà thôi, nàng còn chưa cho nó lên level 1 thì làm sao lên level 2 cho được nếu được cũng chẳng đủ tích phân cho nó nâng cấp ấy chứ.

Sau lời đồng ý tiếng Hệ Thống lại vang lên một lần nữa: [nâng cấp thành công. Hệ Thống sẽ bị đống băng trong vòng 120 giờ, mong túc chủ tự bảo vệ đích thân. ]

"Đúng là một tên gian xảo đâu"

Hồng Nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra rời khỏi ghế và bắt đầu thu thập mọi món đồ cần thiết trong phòng rồi để vào trữ vật và nằm lại trên ghế bập bênh mà tu luyện.

Nàng biết bây giờ dù có cố gắng tu luyện đến đâu đi chăng nữa cũng không thể tăng lên tu vi được trừ khi tên Hệ Thống kia quay lại và giải phong ấn.

Nhưng là nha nàng biết trong một năm này dù không thể tăng lên tu vi nhưng nguồn linh lực tích tụ trong cơ thể đã đạt tới đỉnh điểm từ nữa năm trước rồi, nguồn linh lực dư thừa mà nàng đang hấp thụ đang chạy toàn bộ các đường kinh mạch và gân cốt để mài giũa cho nó càng rắn chắc, mà muốn cho linh lực chạy toàn bộ kinh mạch cũng không phải chuyện dễ dàng gì hơn nữa nếu bất cẩn để một sợ linh lực như sợ tơ đi lạc thôi cũng sẽ khiến toàn bộ mạch bị nứt thậm chí có thể vỡ mạch dẫn đến đảo loạn linh lực, nên việc chải chuốt cần kĩ năng điều khiển linh lực và tinh thần lực rất cao.

Trong lúc chải chuốt cũng sẽ không nhẹ nhàng thoải mái mấy nhất là chải chuốt gân cốt thay vì tốn tinh thần lực cao và nguy hiểm như kinh mạch thì gân cốt chỉ cần chịu được cảm giác xương cốt bị nghiền nát rồi lành lại ngay tức khắc là được rồi hơn nữa một khi bắt đầu thì sẽ không được dừng chải chuốt vì như vậy rất có thể sẽ dẫn đến xương bị nát hoàn toàn cũng đồng nghĩa với một phế nhân, cả động một đốt ngón tay cũng không được. Nghe thì chắc dễ lắm nhỉ, dù nàng đã làm rất nhiều lần rồi nhưng cái cảm giác đau đớn đó vẫn không thể nào quên được, nhiều lúc nàng như muốn chết đi để không còn cảm giác đau đớn này nữa, nhưng rồi nàng vẫn vượt qua được. Thật sự rất tự hào về bản thân nha.

_______________

Sáng hôm sau, không có nhiệm vụ từ Hệ Thống Hồng Nhiên liền nướng đến khoản giờ thìn* thay y phục và che mắt lại bước ra sảnh chính trên tay là một bao kẹo cam do Tinh Ân tự tay làm và đương nhiên một người động súng còn nhiều hơn dao bếp như Hồng Nhiên sao có thể biết cách làm nên nàng đã sử dụng công thức mà Hệ Thống cung cấp cũng tốn một kha khá tích phân nha.

*giờ thìn: 7h → 9h

Trong sảnh chính mọi người đang có mặt đầy đủ, Hồng Nhiên sờ sờ mũi nghĩ

'Dường như ta đang khiến mọi người phải chờ a'

Bị các ánh mắt nhìn đăm đăm như vậy khiến Hồng Nhiên hơi mất tự nhiên liền ho nhẹ rồi nói: "ta chuẩn bị xong rồi mọi người sẽ đi liền hay sao? " Hồng Nhiên lịch sự hỏi nhận lại được là ánh mắt lạnh nhạt từ Tinh Ân tuy tên nhóc này đang cười nhưng nàng biết tâm tính lão mẫu thân đang trỗi dậy trong hắn. 'sẽ lại bị càu nhàu nữa rồi a' trong khi Hồng Nhiên than vãn trong lòng thì Tinh Ân mở miệng:

"Được rồi, xin lỗi vì phải để Phong tỷ tỷ phải chờ bây giờ chúng ta có thể đi rồi. "

Nghe Tinh Ân khách sáo như vậy Phong Thủy Kiều chỉ cười nhẹ đáp: "không sao là ta làm phiền các vị. "

Lời khách sáo đã xong bây giờ mọi người đang tập trung ra trước sân, Tinh Tuyết lấy ra một con thuyền nhỏ nhắn cở một bàn tay rồi thi thuật làm con thuyền to lên và đang lơ lững giữa không trung, đây là pháp khí mà Hồng Nhiên chiếm được trong lần giao đấu với một nhện yêu tu vi khá cao dù vậy vẫn bị nàng dùng làm bao cát luyện tập thể lực vì muốn an ổn con nhện liền tặng nàng cái con thuyền này, có thể chở được khoản mười người trưởng thành, có hai phòng lớn và hai phòng nhỏ.

Mỗi phòng lớn sẽ có một giường đôi và hai giường đơn, phòng nhỏ thì mỗi phòng một giường đơn.

Sau khi lên tàu Tinh Tuyết lại lấy ra năm khối thượng phẩm linh thạch để cung cấp năng lượng cho con thuyền vậy là ba người một thú một ma di chuyển, theo như bản đồ thì con thuyền còn cách Tuế Lăng môn khoảng sáu dặm* nữa, con thuyền thì đang di chuyển với tốc độ khá ổn chắc khoản giờ mùi* là tới nơi.

* một dặm = 1,609344 km

=> sáu dặm = 9,656064 km

*giờ mùi: 13h → 15h

_____________

Sau khi lên thuyền Tinh Ân liền bày ra một bộ bàn ghế, một bộ pha trà và các loại mứt, kẹo hoa quả. 'Tên nhóc này đang muốn mở tiệc trà đây mà, dù sao nàng cũng đã ngủ cả buổi sáng rồi giờ mà vào phòng ngủ nữa chắc sẽ bị Tinh Ân và Tinh Tuyết càu nhàu cả ngày nữa quá. ' Hồng Nhiên gương mặt thản nhiên mà ngồi vào bàn nhìn như thế nào cũng không nghĩ được nàng đang có ý nghĩ đặc sắc như thế.

Nhìn nàng tự nhiên ngồi như thế Tinh Ân và Tinh Tuyết đều đầy mặt kinh ngạc, Tinh Tuyết hỏi: "sao mẫu thân không vào phòng ngủ? Phía trước chẳng lẻ có nguy hiểm hay sao? "

Nghe vậy Hồng Nhiên vẻ mặt không đổi, nhưng sâu trong tâm hồn nhỏ bé lại bị tổn thương nghiêm trọng nghĩ: 'ta nên trả lời như nào đây, các ngươi có phải hay không con ta a? '

Chưa kịp giải thích Phong Thủy Kiều liền từ một phòng đơn đi ra dường như là mới thay y phục, trên tay đang vuốt ve quả cầu Linh Mặc. Nếu Phong Thủy Kiều không mang vẻ mặt hơi kinh ngạc thì chắc có lẽ Hồng Nhiên đã tin là nàng chỉ mới bước ra mà thôi.

"... " Cả ba mẹ con yên tĩnh đến đáng ngờ, Phong Thủy Kiều liền tiến đến một chiếc ghế không và ngồi xuống. Ba cặp mắt không rời khỏi nàng dù chỉ một tí xíu, Phong Thủy Kiều bị nhìn như vậy chịu không được hỏi:

______________