Bị Buộc Ở Nhà Dẫn Đến Phát Tình

Chương 1



Edit + Beta: Lê Hoa

Edit: Mì đào hoa trời ban

___

Từ lúc bắt đầu dịch bệnh, Lâm Mặc là nhóm đối tượng đầu tiên được mua khẩu trang N95. Nhưng sau đó, lại nghe nói vật tư y tế càng ngày càng khan hiếm, cô dứt khoát liền đem tất cả khẩu trang của chính mình quyên góp cho bệnh viện, thế nên hiện tại không có khẩu trang đeo ra ngoài cửa.

Mà hiện tại, chủng mới virus bùng phát mạnh mẽ, thành X tuy rằng tình hình dịch bệnh không quá nghiêm trọng, nhưng cũng có lệnh giới nghiêm.

Lâm Mặc giống như bao người khác bị bắt ở khu nhà N.

Rất nhiều người trên mạng ca thán.

"Thật nhàm chán, ta muốn đi ra ngoài, ta muốn ăn lẩu, uống trà sữa, nướng BBQ, gà nướng,..."

"Ta muốn đi ra ngoài nhảy Disco! Tụ hội! Đi dạo phố! Du lịch!"

"Ta tưởng tượng...... Đi gặp người ta thích, cùng hắn làm tình."

Vào mùa đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ pha lê, ánh mặt trời rực rỡ sáng bừng cả căn phòng, Lâm Mặc kiên trì không ra khỏi cửa, vì Tổ Quốc mà cống hiến. Mỗi ngày, đều đem lầu trên phòng ngủ đến lầu dưới phòng khách quét tước sạch sẽ.

Trong nhà đem mỗi viên gạch sứ đều bị chà sát đến sáng bóng, phạm vi trong 360 độ từ lầu trên xuống lầu dưới không tìm thấy một hạt bụi, nhưng túm cái váy lại Lâm Mặc vẫn không có việc gì làm.

Thật sự không thể chịu nổi nữa, Lâm Mặc dùng bao nilon tự chế khẩu trang, che kín mũi miệng, mới xuống lầu mới đi bộ vài bước, đã bị bảo an tiểu khu dùng máy bay không người lái điên cuồng đuổi trở về. Còn phê bình cô làm khẩu trang tự chế là không đúng quy định, không được việc. Làm cho cô cảm thấy chính bản thân mình đang làm liên lụy cả tiểu khu.

"Không có khẩu trang, nơi nơi đều mua không được, không thể đi đâu, tôi muốn ra ngoài mua đồ ăn thì làm sao giờ."

Lâm Mặc ở trên diễn đàn sinh viên, cùng bạn học nói chuyện. Thuận tiện nói việc mình ở nhà buồn chán.

"Tiểu Lâm, đem địa chỉ nhà em nói cho tôi biết. Một chút nữa, tôi sẽ mang khẩu trang qua cho em."

"..."

Là Tạ Án học trưởng!!

Lâm Mặc từ trên giường bật dậy, ngón tay không ngừng run rẩy, đem địa chỉ của chính mình cấp cho học trưởng. Sau đó, tự mình trên giường lăn lộn đến vui vẻ.

Trời ơi, Tạ Án học trưởng như thế lại đich thân muốn tới đưa khẩu trang cho cô.

Thật ra Lâm Mặc đã yêu thầm Tạ Án từ lâu. Lúc mới nhập học, chính vào đêm buổi tiệc chào tân, Tạ Án mặc hán phục biểu diễn một khúc "Tùng Yên Nhập Mặc", tóc đen áo trắng, đánh đàn ngâm xướng.( bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây. >_<) Tạ gia công tử, khí chất ngọc thụ chi lan.

Chính thời khắc đó, Lâm Mặc đã cảm nắng Tạ Án.

Việc Lâm Mặc lựa chọn tham gia vào câu lạc bộ kịch, cũng chính vì Tạ Án.

Nhưng mà ngày thường Tạ Án công việc luôn bận rộn, lại quá nổi tiếng, thế nên Lâm Mặc vẫn luôn không có cơ hội tiếp xúc gần gũi với hắn. Không nghĩ tới lần này... Tạ Án lại chủ động muốn đưa khẩu trang đến nhà cho cô.

Trời ơi! Học trưởng có thể hay không đối với chính mình có... có chút ý tứ? Không... không thể nào... Có thể tại thời điểm đặc biệt khó khăn này chính là quan tâm cô một chút?

Lâm Mặc nhịn không được càng nghĩ càng vui vẻ, vui vẻ tới nỗi xoay vòng tại chỗ.

Không lâu sau, di động cô vang lên.

"Lâm Mặc, tôi đang ở dưới nhà em rồi, em xuống dưới đi!"

Giọng của học trưởng trầm ấm, nhẹ nhàng cất lên từ trong điện thoại, khiến Lâm Mặc nhảy cẫng lên, vội đi thay quần áo rồi chạy xuống lầu.

Vừa chạy xuống nơi, liền thấy trên xe máy ngoài Tạ Án ra còn một người nữa.

Nam sinh đeo khẩu trang màu lam nhạt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời, hắn đang giúp nữ sinh bên cạnh sửa sang lại tóc, bị gió thổi loạn.

"Tạ Án học trưởng?"

Lâm Mặc dùng khăn quàng che kín miệng mũi, kêu lên một tiếng không rõ, nữ sinh bên cạnh hắn chính là học tỷ trong câu lạc bộ kịch, nhưng vì cái gì mà cô ta đi cùng hắn?

"Tới đây Lâm Mặc, đây là khẩu trang cho em, sợ em đợi lâu sẽ nhàm chán, tôi liền mang đến cho em!"

Học trưởng vẫn bộ dáng cười đến mi mắt cong cong, liền đưa cho cô hai hôp khẩu trang.

Lâm Mặc không còn cái loại cảm giác vui sướng ban đầu, cô lưỡng lự chào tạm biệt Tạ Án, đứng trơ mắt nhìn học tỷ kia ngồi sau xe học trưởng rời đi.

Ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hai người kia đang xa dần, Lâm Mặc xoay người chạy lên lầu, mở di động ra, tìm trong lịch sử cuộc trò chuyện trên diễn đàn, điên cuồng mà lướt lên trên.

Nguyên lai, mang khẩu trang do học trưởng mang đến là câu lạc bộ thống nhất phát, Tạ Án hai ngày nay phải chạy xe quanh thành phố để phát khẩu trang cho từng người.

"Thiết nghĩ, thật ra là không phải chỉ đưa cho một mình mình!"

Lâm Mặc bĩu môi tức tối ném hộp khẩu trang sang một bên, đem chính mình vùi vào đống chăn.

Nghĩ đến chính mình vừa rồi còn hưng phấn, liền cùng Tạ Án có thể bên nhau, kết quả cô ở trong lòng hắn cũng chỉ là một học muội bình thường, không hơn không kém.

Còn vị học tỷ kia, trong thời buổi dịch bệnh nghiêm trọng như vậy hai người vẫn có thể ở chung với nhau. Hắn còn giúp cô ta chỉnh lại lọn tóc bị rối, động tác cũng thật là ôn nhu, thân mật.

Ngày thường ở câu lạc bộ hai người họ công khai thân mật vui đùa, có người nói bọn họ là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, luôn ở bên nhau... Thật sự ở bên nhau?

Cô nam quả nữ ở với nhau về sau sẽ xảy ra chuyện gì? Học trưởng sẽ để ý đến cô sao? Sẽ thích cô sao? Sẽ... cùng cô lên giường hay sao?

"Không được! Học trưởng không thể cùng người khác làm ra loại chuyện này!"

Lâm Mặc càng nghĩ càng khó chịu, nhưng lại không biết mình có thể làm được gì. Nàng nghĩ đến hai người kia cháo lưỡi nấu nhừ, thân mật hòa hợp, trong lòng lại thêm bực bội, nếu người mà học trưởng ôm trong lòng là mình thì tốt rồi.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu tới chiếc giường mà cô đang nằm, Lâm Mặc tay nhỏ trong chăn đưa lên sờ chính mình, ở nhũ thịt no đủ mềm mại nhéo một lần, lại tiếp tục nhéo một lần.

"Ngô..."

Không biết có phải hay không xoa trúng điểm mẫn cảm, trong chăn tiếng phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu, Lâm Mặc sợ tới mức nhanh tay che miệng lại.

Không ngờ... tự mình xoa lại vô cùng thật thoải mái, một lần sờ lại muốn sờ thêm lần nữa, tưởng tương đến nếu như Tạ An đang xoa cho mình, khiến cô càng khoa khát hơn.

Lâm Mặc dứt khoát sốc chăn ngồi dậy, gương mặt xinh đẹp vì tình dục mà trở nên ửng hồng.

Lâm Mặc cởi từng chiếc cúc áo trước ngực, để lộ ra đôi mật đào trắng nõn, mềm mại, hai viên nhũ hoa hồng nộn e thẹn, khẽ run rẩy trong không khí.

Cô biết chính mình vú vừa lớn vừa mềm, là cái vưu vật hiếm có, ngày thường đi bên ngoài, nam nhân đồng học đều nhìn với ánh mắt thèm thuồng.

Hừ, học tỷ vú làm sao lớn được như nàng! Học tỷ cup A sao có thể thỏa mãn được Tạ Án học trưởng!

Bàn tay trắng nõn cầm không hết hai quả mật đào, nhẹ nhàng mà vuốt ve, ngón trỏ không ngừng gẩy đỉnh vú mẫn cảm, hai đỉnh nhũ đáng thương liền dựng đứng, trướng đau.

Tay trái cô tiếp tục xoa nắn vú, tay phải men theo bụng nhỏ trơn nhẫn xuống phía dưới, cởi bỏ quần, mơn trớn vào hoa viên thần bí.

Giữa hai chân hoa huy*t phẫn nộn còn khép chặt, ngón tay mới chỉ xoa xoa mà hoa môi đã không ngừng mà ướt dầm đề, Lâm Mặc liền gấp không chờ nổi mà gẩy lên hạt đậu nhỏ đang nhô lên.

"A... Học trưởng.... Thật thoải mái."

Lâm Mặc hơi ngẩng đầu, để lộ ra cổ thiên nga tinh tế, cùng xương quai xanh mảnh khảnh, hai luồng vú no đủ, theo hơi thở không ngừng phập phồng, tạo đường cong vô cùng mê người.

Tiếng hít thở của nàng dần trở nên dồn dập, Lâm Mặc nhắm mắt lại không ngừng ảo tưởng, tay Tạ Án không ngừng chu du trên khắp người cô.

Tay học trưởng ấm áp hữu lực, có thể lúc cô xém té ngã có thể một tay ôm hết vòng eo của cô, ân... Học trưởng thực ôn nhu, chắc chắn khi hắn chơi tiểu huyệt cô, nhất định cũng thực ôn nhu...

" Ô a ~ "

Ngón tay trắng nõn ở huyệt thịt hồng nhạt không ngừng ra vào, khiến cho Lâm Mạc không nhịn được mà rùng mình một cái,

" Mặc Mặc, em đang làm cái gì?"

Đúng lúc sắp cao trào, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Thế nào, tự mình an ủi cô lại quên khóa trái cửa phòng.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân.

____________________________________

Bắn sao nào các tình yêu!!!