Bị Buộc Thành Thánh Mẫu [Trực Tiếp]

Chương 19: Bạn trai tai tiếng



Lúc này Cố Hàm Ngọc đang ở nhà xem bản tin thời sự cùng Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ, Trương Thục Tuệ đã biết mình và Cố Viện Viện trở nên nổi tiếng nhờ bộ ảnh chụp, được cư dân mạng gọi là "Hai mẹ con đẹp nhất", không những thế bà còn được trìu mến gọi là "Mẹ vợ".

Trương Thục Tuệ đối với việc bản thân nổi tiếng không quá để ý, nhưng được người ta khen xinh đẹp trẻ trung, trong lòng bà vô cùng vui vẻ, chỉ là cách xưng hô không đúng, bà không phải mẹ vợ bọn họ, những người này sao xứng được với con gái bà?

Đến tối Cố Hàm Ngọc cũng nổi tiếng, đám dân mạng càng kích động, còn nói bà kiếp trước có phải đã cứu vớt dải Ngân Hà, sinh ra hai đứa con gái xuất sắc như vậy.

Trương Thục Tuệ hài lòng vô cùng, tự nhiên càng thêm tự hào.

Ngược lại Cố Chí Quốc hỏi Cố Hàm Ngọc: "Có vấn đề gì với bài báo mà con đã xuất bản trên "Khoa học" không?"

Cố Hàm Ngọc trọng sinh trở về gần hai tháng, trong thời gian này cô cũng không lãng phí hết thời gian trên Cố Viện Viện. Ngoại trừ đảo quanh tại thị trường chứng khoán, thời gian còn lại cô nghiên cứu về vấn đề thời không gian, nếu thật sự có một thế giới khác tồn tại, thậm chí nếu thời gian có thể quay ngược, hai điểm này gần như xác nhận rằng phỏng đoán của các nhà khoa học về lý thuyết đa vũ trụ là đúng, và đồng thời cũng phủ nhận lập luận về việc thời gian chỉ có thể trôi về phía trước, kết quả đã ở trước mắt nên cô đương nhiên sẽ tìm cách tìm hiểu thêm.

Cô chẳng lẽ cam tâm làm nữ phụ tại thế giới sao? Đương nhiên không.

Cố Hàm Ngọc nói: "Thực ra con vẫn thấy khá hứng thú về vấn đề thời không gian này, con sẽ nghiên cứu nhiều hơn lúc rảnh rỗi."

Cô thậm chí nghĩ đến việc chuyển khoa. Lúc trước cô học khoa tiếng Trung, là bởi vì Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ đã sắp xếp, hai người hi vọng cô học thêm về tiếng Trung, nghiên cứu lịch sử, làm văn học, tương lai sẽ trở thành một cây bút lớn. (Chắc là thành nhà văn á)

Người đã chết một lần, Cố Hàm Ngọc, hứng thú về việc khám phá khoa học hơn là quan tâm đến lịch sử đã trôi qua hàng nghìn năm.

Quan trọng nhất, cô không muốn làm con gái ngoan ngoãn luôn nghe lời của Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ nữa.

Mà khoa vật lý của Đế Đô tốt nhất cả nước. Đáng tiếc cô hiện tại đã học năm cuối, nếu chuyển khoa chỉ sợ rất nhiều chương trình học sẽ theo không kịp, cho nên Cố Hàm Ngọc loại bỏ ý tưởng này, tạm thời tự mình nghiên cứu riêng.

Trương Thục Tuệ thấy Cố Hàm Ngọc chăm chỉ như thế, vô cùng hài lòng.

Cố Chí Quốc khen ngợi Cố Hàm Ngọc, bảo Trương Thục Tuệ cho cô thêm tiền tiêu vặt, dặn cô không nên quá chú tâm vào việc học mà quên mất việc nghỉ ngơi.

Cố Hàm Ngọc: "Cảm ơn ba, con hiểu rồi."

Cô nói tiếp: "Con tin tưởng rằng Viện Viện sau này sẽ ưu tú hơn con."

Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ cũng đặt kì vọng cao vào Cố Viện Viện, hi vọng cô có thể tạo nên nhiều thành tựu.

Cho nên lúc Cố Viện Viện gọi điện thoại, Trương Thục Tuệ rất quan tâm con gái mình, nhưng vẫn không quên căn dặn cô học tập theo chị, để tương lai sau này có nhiều thành tích tốt.

Tâm tình Cố Viện Viện vốn dĩ chẳng ra sao, nghe Trương Thục Tuệ nói xong, càng thêm khổ sở không thôi, trên mạng mọi người nói cô không bằng Cố Hàm Ngọc đã đành, vì sao Trương Thục Tuệ cũng như thế? Cô không phải con gái bà sao? Không phải bà thương cô nhất sao?

Cảm xúc Cố Viện Viện lần nữa sa sút xuống đáy, "Con biết rồi, con sẽ học tập theo chị..."

Trương Thục Tuệ hài lòng gật đầu, Cố Viện Viện còn nghe thấy Cố Hàm Ngọc nói chuyện qua đầu điện thoại: "Mẹ đừng nói thế, em gái xuất sắc như vậy, thành tích của em ấy chắc chắn sẽ tốt hơn con. Đúng không Viện Viện?"

Không hiểu sao, Cố Viện Viện cảm thấy câu nói của Cố Hàm Ngọc giống như đang khiêu khích.

Cô mím môi: "Con sẽ cố gắng!"

Cô không muốn bị người khác xem thường, càng không muốn bị Cố Hàm Ngọc vĩnh viễn chà đạp ở dưới chân.

Trương Thục Tuệ: "Biết cố gắng là tốt rồi. Huấn luyện quân sự rất mệt mỏi, con đi nghỉ đi, có thời gian mình trò chuyện tiếp."

Cúp máy điện thoại, Cố Viện Viện khổ sở đắp kín chăn, cô nằm một lát, nhịn không được lên Weibo, nhìn thấy phía dưới Weibo Lão Miêu toàn là comment thúc giục, thúc giục Lão Miêu đăng thêm ảnh của "Thần Tiên tỷ tỷ", nhưng đáng tiếc Lão Miêu bất vi sở động.

Đám dân mạng tức muốn bùng nổ.

Có hàng ngàn bình luận dưới bài viết, có thể thấy được sự náo nhiệt.

Trong lòng Cố Viện Viện buồn phiền, lại nhìn hotsearch Weibo của mình, mặc dù bình luận và lượt thích rất nhiều, nhưng so với bên Cố Hàm Ngọc, có vẻ rất vắng vẻ.

Cố Viện Viện dứt khoát tắt điện thoại di động, nhắm mắt làm ngơ.

...

Bởi vì tâm tình không tốt, lúc huấn luyện quân sự bị mất tập trung, Cố Viện Viện đang đi bộ thì bị vẹo chân, chân sưng tấy, lập tức được đưa vào bệnh viện.

Lúc này Cố Chí Quốc vẫn còn đang họp nên chưa nhận được tin tức.

Trương Thục Tuệ nghe được tin lúc đang ở Thẩm gia cùng Thẩm phu nhân uống trà, vừa nghe tin Cố Viện Viện bị thương liền gấp đến độ không được, vội vàng đến bệnh viện. Thẩm phu nhân lo lắng, để Thẩm Huy đi cùng.

Thời điểm Trương Thục Tuệ đến bệnh viện, liền thấy con gái mình gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, hai mắt đẫm lệ vì đau đớn, bà lo lắng không thôi: "Làm sao lại bất cẩn như vậy! Có đau không? Bác sĩ nói thế nào, có tổn thương đến xương không?"

Một bên nghe huấn luyện viên đi cùng Cố Viện Viện giải thích dây chằng chỉ thương nhẹ, cũng may không nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến xương bên trong, không cần giải phẫu, chỉ cần trị liệu bình thường, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, hạn chế đi lại, huấn luyện quân sự cũng không thể tiếp tục được nữa, nên về nhà dưỡng thương.

Trương Thục Tuệ cũng có ý này, bị thương thành dạng này, còn huấn luyện gì nữa.

Sau khi huấn luyện viên đi, chỉ còn lại hai mẹ con Trương Thục Tuệ và Cố Viện Viện.

Cố Viện Viện gần đây chịu không ít ủy khuất, thấy ánh mắt quan tâm của Trương Thục Tuệ, cái mũi bắt đầu chua chua, nước mắt rơi xuống: "Xin lỗi mẹ, để mẹ lo lắng, đều tại con quá ngu ngốc đến mức bị thương, con xin lỗi..."

Cô khóc lên, giống như chịu quá nhiều ủy khuất, khiến người ta nhìn đến đau lòng.

Trương Thục Tuệ trước đó còn đang trách cứ con gái không cẩn thận, lúc này chỉ biết đau lòng, con gái nhỏ quá hiểu chuyện, bản thân đang bị thương lại còn sợ bà lo lắng đến mức xin lỗi, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ rằng bà làm mẹ không tốt!

"Cái gì mà xin lỗi? Con bị thương như thế mẹ còn lo không kịp, làm sao lại trách con được? Đừng nói lời như vậy nữa, phải dưỡng thương thật tốt, biết không? Còn nói lời như vậy nữa mẹ sẽ tức giận đấy." Trương Thục Tuệ chọc trán con gái mình, ra vẻ tức giận nói.

Cố Viện Viện nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi, cám ơn mẹ."

Thiếu nữ thanh thuần mỹ lệ trên mặt còn ướt sũng đầy nước mắt, lúc cười lên cả gương mặt sáng chói đến động lòng người, con mắt xinh đẹp sóng ánh sáng khẽ động, so với kim cương còn đẹp hơn.

Thẩm Huy không thể không thừa nhận, Cố Viện Viện đúng là một mỹ nhân, so với vẻ đẹp cứng nhắc của Cố Hàm Ngọc, cô trông linh động hoạt bát giống Tinh Linh trong rừng.

"Bác gái, Viện Viện không sao chứ?" Thẩm Huy đẩy cửa phòng đi vào, đột nhiên Thẩm Huy xuất hiện khiến Cố Viện Viện kinh hô "A..." một tiếng, cô chớp đôi mắt ướt đẫm nhìn người đàn ông xuất hiện, hắn mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, trên người hắn có hương vị thanh lãnh lại lười nhác. Cố Viện Viện không ngờ Thẩm Huy lại ở đây, đột nhiên tỉnh ngộ lấy tay che mặt rồi trốn sau lưng Trương Thục Tuệ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong miệng hô to: "Anh rể? Sao anh lại ở đây, thật là mất mặt!"

Trương Thục Tuệ bật cười vì hành động dễ thương trên, Thẩm Huy cũng nhịn không được nhướng mày nở nụ cười, Trương Thục Tuệ nói: "Có cái gì mà mất mặt, đây là anh rể con, là người một nhà."

Thẩm Huy: "Coi như vừa nãy anh chưa thấy gì."

Trương Thục Tuệ: "Được rồi, đừng trốn nữa, không ai cười con cả."

Cố Viện Viện chu mỏ nói: "Mặc kệ, dù sao vẫn thật mất mặt..."

Bởi vì Cố Viện Viện bị thương chân, tạm thời không thể di chuyển, cũng may Thẩm Huy ở đây, hỗ trợ cõng Cố Viện Viện ra khỏi bệnh viện, bằng không thì Trương Thục Tuệ không biết nên làm gì bây giờ.

(Có cái xe lăn sao không dùng =)))

Cố Viện Viện ghé vào bả vai Thẩm Huy, đây là lần đầu tiên cô được người khác cõng.

Thẩm Huy dáng người tốt, cao 1m86, nhìn trông mảnh khảnh, giống như văn nhược công tử, nhưng vẫn có thể cõng Cố Viện Viện dễ như trở bàn tay, cô có thể cảm giác được sức mạnh trên người hắn, nhất là hai cáng tay đang nắm đùi cô, nóng hổi, rắn chắc hữu lực, cô cũng có thể cảm nhận được cơ bắp dưới lớp quần áo mỏng, làm cho cô sinh ra một loại cảm giác được bảo vệ an toàn.

Thẩm Huy lại thấy cô gái đang dựa vào đầu vai hắn nhẹ đến không tưởng, hắn ngửi thấy một mùi hương như có như không trên người cô, tươi mát mà thơm ngọt, lộ ra một cỗ hương vị của tiểu nữ sinh ngây thơ đơn thuần.

"Anh rể, em rất nặng đúng không, làm phiền anh nhiều rồi..." Cố Viện Viện ngượng ngùng nói.

Thanh âm mềm mại của tiểu nữ sinh vang lên, lỗ tai hắn giật giật: "Chỉ là chuyện nhỏ."

Thẳng đến lúc đặt Cố Viện Viện vào trong xe, Thẩm Huy thấy gương mặt và lỗ tai cô đều đỏ bừng, hắn sửng sốt một chút, thật giống bé gái.

Người xem mưa đạn:

【 Thật là đau lòng, tiểu thiên sứ Viện Viện phải mau khỏi nha! 】

【 Thẩm Huy nhìn trông khá lãnh đạm, nhưng vẫn rất thân sĩ nha, nhất là lúc hắn cõng Viện Viện, y hệt bạn trai! 】

【 Viện Viện đỏ mặt lên thật đáng yêu! 】

...

Thẩm Huy cõng Cố Viện Viện rời bệnh viện, thời điểm về đến Cố gia, Thẩm Huy lại hỗ trợ cõng Cố Viện Viện vào nhà, đem cô đặt lên ghế salon ở phòng khách, Cố Viện Viện rất lễ phép: "Cảm ơn anh rể, phiền phức anh nhiều rồi."

Thẩm Huy nhìn cô, ừ một tiếng.

Cố Viện Viện mỉm cười bắt gặp ánh nhìn của người đàn ông, ngây thơ và dễ thương như một đứa trẻ không biết gì.

Dì Quế bưng một cốc cà phê cho Thẩm Huy, là cà phê đen hắn thích nhất, đến cốc cũng là của riêng hắn.

Cố Viện Viện đổi dép lê mà người hầu mang đến, cô ngoan ngoãn ngồi, hiếu kì hỏi: "Chị có ở nhà không?"

Trương Thục Tuệ nói: "Chị con ra ngoài chơi cùng Phan Nhã rồi, qua mấy ngày mới về, con bé vẫn chưa biết con bị thương, chờ một lúc mẹ sẽ gọi điện thoại cho nó."

Cố Viện Viện lập tức nói: "Không cần! Không nên quấy rầy chị, để cho chị chơi vui vẻ đi. Hơn nữa con đã không có việc gì, bác sĩ cũng nói chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được rồi, chị trở về cũng không giúp được gì."

Thực ra trong tâm tư cô không muốn Cố Hàm Ngọc trở về, trông thấy cô (CHN) sẽ chỉ khiến cô (CVV) thấy bản thân mình kém cỏi hơn, không sánh bằng...

Trương Thục Tuệ do dự nói: "Ba mẹ đều bận công việc, không thể thời thời khắc khắc ở nhà chăm sóc con, để Hàm Ngọc trở về mẹ tương đối yên tâm."

Cố Viện Viện: "Không sao, có dì Quế ở đây, con sẽ không có vấn đề."

Cố Viện Viện kiên trì không cho Cố Hàm Ngọc trở về, sau đó lại làm nũng, cuối cùng bỏ được ý đồ của Trương Thục Tuệ, miễn cưỡng đáp ứng không gọi Cố Hàm Ngọc nữa. Cố Viện Viện lại nói: "Trước hết mẹ đừng nói cho chị biết con đang bị thương, con không muốn chị lo lắng."

Trương Thục Tuệ chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý: "Con thật hiểu chuyện, luôn vì người khác suy nghĩ, vậy mẹ sẽ không gọi chị con nữa."

Cố Viện Viện cười: "Cám ơn mẹ."

Cô nhìn Thẩm Huy đang ngồi một bên, một mặt khẩn thiết nói: "Anh rể, anh đừng cho chị biết, chị khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, em không muốn chị lo lắng..."

Thẩm Huy gật đầu: "Yên tâm."

Cố Viện Viện: "Cảm ơn anh rể!"

...

Cố Chí Quốc bận bịu vì công việc, Trương Thục Tuệ mặc dù vẫn dành thời gian bên con gái nhỏ, nhưng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Hôm nay Cố Viện Viện phải đến bệnh viện đổi thuốc, Trương Thục Tuệ thì cần phải đến công ty gấp, bà không muốn Cố Viện Viện một mình lẻ loi đến bệnh viện, nghĩ đến việc con gái phải đi một mình bà liền đau lòng.

Cố Viện Viện rất hiểu chuyện nói: "Mẹ cứ đi đi, có dì Quế và bác tài xế chăm sóc bên cạnh, con sẽ không sao đâu."

Đáng tiếc rằng Trương Thục Tuệ vẫn chưa yên tâm.

Rơi vào đường cùng, bà liền gọi điện thoại cho Thẩm Huy, nói bà có việc không thể đưa Cố Viện Viện đến bệnh viện, đành phiền phức hắn đi cùng, nếu có thời gian. Với Trương Thục Tuệ, bà đã coi Thẩm Huy như người một nhà, mà hắn lại là anh rể Cố Viện Viện. Chỉ là Thẩm Huy cũng tương đối bận bịu, Trương Thục Tuệ căn bản không hi vọng quá lớn, nhưng không nghĩ Thẩm Huy do dự một chút, hỏi thư ký lịch trình về sau, lại lùi thời gian họp hội nghị, sau đó đáp ứng.

"Cháu lập tức tới ngay."

Trương Thục Tuệ lập tức vui vẻ trở lại, đối với con rể Thẩm Huy này càng ngày càng đánh giá cao.

Bà nói với Cố Viện Viện: "Đợi lát nữa anh rể con tới, cùng con đi bệnh viện."

Cố Viện Viện kinh ngạc há to miệng, nói: "Thật sao, có phải quá phiền phức không?"

Trương Thục Tuệ: "Làm sao lại phiền phức được? Không nói nhiều, tí nữa sẽ để anh rể con đi cùng!"

Cố Viện Viện nghĩ nghĩ, miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, chỉ là con sợ làm phiền anh rể..."

Đợi đến lúc Thẩm Huy đến Cố gia, Cố Viện Viện đang chống gậy chờ ở cửa, trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ có chút thấp thỏm cùng khẩn trương, nghiêm túc nói: "Anh rể, lại làm phiền anh thêm rồi. Cám ơn anh, về sau cho dù có bận bịu đến cỡ nào, em vẫn sẵn sàng giúp đỡ anh!"

Có ai lại không thích cô gái đáng yêu như thế này chứ?

Cố Hàm Ngọc nhìn Thẩm Huy qua màn ảnh, hắn ngồi ở ghế sau trong chiếc xe màu đen, Laptop đặt ở đầu gối, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính màu bạc, áo sơ mi trắng quần tây đen, một bộ dáng tinh anh, cấm dục lại thanh lãnh.

Lực chú ý của hắn đều đặt trên đống tài liệu, lúc ngẩng đầu nhìn Cố Viện Viện đang đứng chờ ở cửa, đôi mắt bình tĩnh không dao động sáng lên từng chút một.

Cố Hàm Ngọc hiểu rất rõ Thẩm Huy, cô biết hắn thấy hứng thú với Cố Viện Viện, khẳng định lúc này Cố Viện Viện đã có chút giá trị trong lòng hắn.

Cố Hàm Ngọc mở to mắt, cố gắng tỉnh táo sau khi vừa ngủ dậy.

Cô lấy điện thoại di động, đăng một tấm ảnh chụp cảnh biển, kèm theo dòng chữ rồi đăng lên Weibo: 【 Cảnh biển thật đẹp, nhưng đáng tiếc em gái đang huấn luyện quân sự, chờ sau này có thời gian, nhất định phải mang con bé ra biển chơi. Đến lúc đó mình sẽ rủ thêm A Huy. Trừ ba mẹ ra, bọn họ là hai người mà mình yêu thương nhất. 】

Sau khi đăng bài Weibo, Cố Hàm Ngọc xem thị trường chứng khoán, bởi vì có ký ức từ kiếp trước, khoảng thời gian này cô kiếm được không ít tiền, số tiền ba triệu đã tăng lên gấp mấy lần. Nhưng số tiền ít ỏi ấy vẫn chưa đủ.

Đáng tiếc kiếp trước cô học khoa văn, suốt ngày ru rú ở trường học, không ra ngoài đi làm nhiều, đối với lĩnh vực này thiếu hiểu biết, kiếp này muốn làm giàu không thể dựa vào cái này. Cô không muốn đầu tư vào cổ phiếu, bởi vì cô chỉ dựa vào ký ức để kiếm tiền, đây không phải kế lâu dài. Nhưng cô nhớ lại không ít chuyện từ đời trước, ngoại trừ đam mê học tập, cô còn có sở thích xem phim, những bộ phim sẽ bùng nổ và nổi tiếng trong tương lai cô vẫn nhớ rõ, cô sẽ đầu tư vào những bộ phim đó để kiếm thêm tiền.

(Làm giàu không khó =)))

Cố Hàm Ngọc lại nhìn vào màn hình trực tiếp, Cố Viện Viện và Thẩm Huy đã ra bệnh viện, vốn định đưa cô về nhà, nhưng Thẩm Huy có công sự cần xử lý, Cố Viện Viện quan tâm bảo hắn đi trước, tự cô có thể về nhà.

Thẩm Huy nhìn Cố Viện Viện một cái, chiếc xe đang đi về Cố gia bỗng dưng quay đầu hướng về Thẩm thị.

Cố Viện Viện mặc dù biết xí nghiệp Thẩm thị vô cùng lớn, nhưng thời điểm cô đứng trước toà cao ốc của Thẩm thị, cô lần đầu tiên thấy được đế chế thương nghiệp khổng lồ của Thẩm thị.

"Anh rể thật lợi hại!" Cố Viện Viện sùng bái nói.

Thẩm Huy nhíu mày: "Hả?"

Cố Viện Viện ngượng ngùng nói: "Hồi em làm lớp trưởng, trong lớp có hơn bốn mươi người, em vẫn mắc sai lầm. Nhưng anh rể quản lý công ty lớn như vậy, nhân viên có hơn ngàn người, anh vẫn xử lý công việc một cách hiệu quả... Anh rể thật lợi hại!"

Thẩm Huy không có ý kiến với lời khen của Cố Viện Viện, huống chi hắn từng nghe không ít người tâng bốc hắn, chẳng qua cách Cố Viện Viện nói mang vẻ tươi mát thoát tục, "Đi thôi, chờ anh làm xong việc sẽ đưa em về."

Cố Viện Viện: "Vâng! Em không sao, anh rể cứ làm việc đi."

Cùng lúc đó, tin Thẩm tổng mang theo một cô gái xinh đẹp đến công ty rất nhanh được truyền, việc Thẩm Huy có vị hôn thê ở công ty không ai không biết, bây giờ lại dẫn một cô gái lạ tới công ty, thật khiến người ta khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, ngẫm lại còn thấy thật kích thích.

"Cô gái kia là ai?"

"Không biết, nhìn thanh thuần lại xinh đẹp, rất xứng với Thẩm tổng."

"Trông khá quen, hình như từng gặp ở đâu rồi."

"Tôi nhớ rồi! Không phải là em gái xinh đẹp nổi tiếng mấy ngày trước trên Weibo sao! Là sinh viên của trường Đế Đô! Hình như tên là Cố Viện Viện? Lúc đó cô ấy đến trường với mẹ và chị gái để nhập học thì được người ta chụp hình, từ đó cả ba mẹ con cùng nổi tiếng! Không phải tôi nói điêu đâu, cô gái này thật xinh đẹp!"

"Hoá ra là em dâu của Thẩm tổng..."

Một bên khác, Cố Viện Viện vào văn phòng của Thẩm Huy, cô được an bài ngồi trên ghế sofa, thư kí đưa cho cô trà cùng điểm tâm nhỏ, cô một bên ngồi chơi điện thoại vừa ăn điểm tâm, dần dần, lực chú ý của cô đều bị Thẩm Huy hấp dẫn.

Người ta nói, đàn ông thu hút nhất khi tập trung làm việc, huống chi Thẩm Huy lại là người đàn ông xuất sắc như vậy, hắn Chỉ Điểm Giang Sơn, một bộ dáng bày mưu tính kế, khiến trái tim Cố Viện Viện đập thình thịch, cô lần nữa nhận ra, Thẩm Huy quả thực là một người đàn ông tài giỏi, mà Cố Hàm Ngọc cũng xuất sắc như vậy, bọn họ thật sự xứng đôi, khó trách mọi người đều gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ, là cặp đôi ông trời tác hợp cho.

Không biết vì sao, ý nghĩ này khiến trong lòng Cố Viện Viện trở nên chua xót.

Cô vùi đầu ăn điểm tâm nhỏ, cố gắng quên đi sự khó chịu này.

Thẩm Huy bận tới mức cái gì cũng không để ý, lúc hắn kịp phản ứng, đã đến giờ ăn trưa, nhân tiện ăn cơm cùng Cố Viện Viện, cơm ăn chưa xong lại đi làm việc, Cố Viện Viện chỉ có thể ngồi cả buổi chiều, cô cũng không thấy tẻ nhạt, dù sao đang nghịch điện thoại di động, uống trà sữa ăn vặt, chưa kể còn khá thoải mái, thoải mái đến mức ngủ thiếp đi.

Ngay khi cô đang buồn ngủ, thư kí đột nhiên chạy vào, nói: "Thẩm tổng, người ta chụp được ảnh ngài và Cố tiểu thư ở bệnh viện rồi đăng trên internet. Bởi vì Cố tiểu thư mấy ngày trước nổi tiếng trên Weibo, độ hot vẫn chưa giảm, hiện giờ ảnh đã truyền ra... Mọi người trên mạng đều nói ngài là nạn trai Cố tiểu thư."

Cố Viện Viện từ trạng thái buồn ngủ liền tỉnh táo lại: "Anh nói cái gì?"

Cô lên Weibo, quả nhiên thấy hotsearch "Bạn trai của em gái xinh đẹp" đang đứng thứ tư. Ảnh chụp rất rõ ràng, là cảnh cô cùng Thẩm Huy ở bệnh viện, tay cô cầm gậy chống rồi vịn vào Thẩm Huy, rõ ràng là rất bình thường, nhưng với người khác lại quá thân mật.

Cô không ngờ rằng mình bị chụp lén, bị người khác bị đặt câu chuyện một cách vô cớ, đây chính là giá phải trả cho việc trở thành người nổi tiếng sao?

Không chỉ có cô bất ngờ, người của Thẩm thị cũng không nghĩ Thẩm Huy sẽ dính líu quan hệ với người nổi tiếng trên mạng, lại còn xuất hiện trên tin tức giải trí, vì vậy mà phản ứng chậm hơn hai nhịp, lúc thu lại hotsearch thì độ nổi tiếng đã tăng cao rồi.

"Mấy người này nói nhảm gì vậy, cái gì mà bạn trai..." Cố Viện Viện đỏ mặt, thở phì phò nói, "Anh rể, bây giờ nên làm gì? Có phải em liên luỵ đến anh rồi?"

Thẩm Huy còn chưa lên tiếng, điện thoại đã đổ chuông, hắn cầm lên xem, là Cố Hàm Ngọc.

Cố Hàm Ngọc luôn ôn nhu và dịu dàng, cơ hồ không có gì có thể khiến cho cô thất thố, chí ít Thẩm Huy chưa từng thấy cô thất thố bao giờ, giờ phút này giọng cô nàng mang vẻ sốt ruột và nghiêm túc: "Ảnh chụp trên mạng là như thế nào?"

Người xem mưa đạn:

【 Cố Hàm Ngọc quá đáng thật, vừa gọi đã chất vấn Thẩm Huy là chuyện gì xảy ra, giữa Thẩm Huy và Viện Viện cái gì cũng không có! 】

【 Viện Viện trông vội muốn chết, Cố Hàm Ngọc hẳn là đang hiểu lầm đi? 】

【 Cố Viện Viện cái gì mà vội muốn chết, rõ ràng là đang chột dạ, tôi thấy cô ta có ý đồ với Thẩm Huy. 】

【 Cố Hàm Ngọc là vị hôn thê của Thẩm Huy, người ta chất vấn thì có gì sai nào? Đầu óc chúng mày chứa shit à? 】

Thẩm Huy mắt nhìn Cố Viện Viện một bộ dáng lo lắng, Cố Viện Viện miễn cưỡng tự chống gậy đến trước bàn làm việc của hắn, thấy Cố Hàm Ngọc đang gọi điện, cô có vẻ hơi chột dạ, "Em xin lỗi, để em giải thích với chị..."

Thẩm Huy suy tư một lát, dù sao hắn không thẹn với lương tâm, đưa di động cho Cố Viện Viện.

Cố Viện Viện nhận lấy điện thoại, áp vào tai, khẩn trương lại sốt ruột giải thích: "Chị, là em, Viện Viện đây, em xin lỗi, em không nghĩ sẽ bị người ta chụp lén với anh rể, chị đừng tin lời mọi người trên mạng nói, chị đừng hiểu lầm chúng em, đều là tin đồn! Chị phải tin tưởng bọn em!"

Trong văn phòng yên tĩnh vô cùng, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Thanh âm kinh ngạc của Cố Hàm Ngọc từ bên kia truyền tới: "Viện Viện, hoá ra là em cùng với A Huy?"

Cố Viện Viện nhu thuận nói: "Bởi vì anh rể bận công việc, nên không thể đưa em về nhà..."

Cố Hàm Ngọc: "Như vậy cũng tốt, chị càng yên tâm hơn, đã có A Huy bên cạnh chăm sóc em. Vết thương ở chân sao rồi? Tại sao lại bị thương? Em bị thương cũng không nói cho chị, nếu không phải trông thấy tin tức chị cũng không biết! Em biết không, chị lo cho em muốn chết! Em có còn coi chị là chị ruột không?"

Cố Viện Viện: "...???"

... Là sao?!

Cô sững sờ, hiển nhiên không ngờ rằng Cố Hàm Ngọc sẽ nói như vậy, bởi vì ngồi gần nên Thẩm Huy cũng nghe thấy. Hắn nhíu mày lại.

Cố Viện Viện: "Em, em không phải cố ý giấu diếm chị, tại em không muốn làm chị đi chơi..."

Cố Hàm Ngọc: "Đi chơi nào có quan trọng bằng em gái? May mắn em không có việc gì, may mắn có anh rể bên cạnh chăm sóc em! Anh rể làm việc rất ổn thỏa, chị thấy yên tâm hơn rồi"

Cố Viện Viện: "..."

Người xem mưa đạn:

【?? Tôi hiểu lầm Cố Hàm Ngọc rồi? 】

【 Cố Hàm Ngọc đúng là cô gái dịu dàng nha, người ta quan tâm Cố Viện Viện như vậy, mấy người lại còn hiểu lầm cô, ha ha. 】

【 Cố Viện Viện mới có vấn đề í, rõ ràng tài xế có thể đưa cô ta về nhà, thế mà cô ta cứ thích ở lại chờ Thẩm Huy. Xạo chó vừa thôi. 】

【 Cố Hàm Ngọc đọc sách không phải rất nhiều sao, mà đầu óc hơi ngốc, sao cô ấy không hoài nghi Cố Viện Viện và Thẩm Huy? 】

【 Cố Viện Viện và Thẩm Huy tuyệt đối có vấn đề! Tôi nhìn thấy ánh mắt họ liền biết 】

【 Cố Hàm Ngọc nhìn trông rất dối trá, chắc chắn cô ta đang giả vờ! 】

Cố Hàm Ngọc vội vàng trở về Đế Đô, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Viện Viện chính là lo lắng vết thương ở chân, thấy cô không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, Cố Viện Viện muốn giải thích cô liền đánh gãy lời: "Chị đương nhiên tin tưởng giữa em và A Huy không có gì, là trên mạng cắt câu lấy nghĩa, lúc trước A Huy đáp ứng chị sẽ chiếu cố em chị còn không tin, hiện tại chị tin rồi."

Cố Viện Viện: "..."

Cố Hàm Ngọc mỉm cười đầy tín nhiệm, không những thế cô còn lo lắng cho chân của em gái, nhìn vô cùng chân thành.

Thẩm Huy bị nhìn như vậy, đột nhiên cảm thấy Cố Hàm Ngọc khác biệt so với hồi trước, trong đôi mắt chân thành kia dường như có thêm sắc thái thâm thuý và bí ẩn, thế nhưng lúc cô nở nụ cười ôn nhu, dư quang kia lại biến mất. Trong thoáng chốc khiến người ta như gặp ảo giác.

Cố Hàm Ngọc: "Thật tốt, hai người vô cùng quan trọng với chị. Phải sống thật hoà hợp với nhau nha."

Thẩm Huy do dự một chút, ừ một tiếng.

Cố Viện Viện: "..."

Cố Viện Viện mím mím môi, hít vào một hơi: "Em cảm ơn chị."

Cố Hàm Ngọc cầm tay Cố Viện Viện, nụ cười càng thêm dịu dàng, "Bởi vì chị tin tưởng em mà."

À há, chẳng lẽ Cố Viện Viện muốn cô giống đời trước chất vấn này nọ rồi làm ầm ĩ lên? Cuối cùng để cô ta trở thành cô gái đáng thương bị hiểu lầm sao, ảo tưởng à.

Đời trước Cố Viện Viện luôn lặp đi lặp lại vấn đề tin tưởng nhau, không tin tưởng em gái vừa mới trở về đã đành, ít ra cũng phải tin anh rể đã quen biết mấy năm chứ. Thành ra cô biến thành người cố tình gây sự, gây rối vô cớ, cuối cùng thất bại thảm hại.

Hiện tại cô bảo cô tin, cô muốn xem xem, hai người này định phản ứng ra sao.

Người xem mưa đạn:

【 Cố Hàm Ngọc cuối cùng cũng thông minh một lần, không bị dân trên mạng lừa gạt. Tiểu thiên sứ Viện Viện không cần lo lắng nha, mỗi lần trông thấy em bị hiểu lầm anh đều đau lòng. 】

【 Cố Hàm Ngọc đúng là mù quáng tín nhiệm Cố Viện Viện và Thẩm Huy mà, thật sự làm tôi quá thất vọng, đọc sách nhiều mà chả được cái gì! 】

- -----------

Chap này dài ngang ngửa chap trước nên mình mất khá nhiều thời gian để edit, mà mình còn edit trên điện thoại nữa nên lâu vô cùng.

Một chap hơn 5k từ này bằng 4 chap hơn 1k từ mà mình hay đăng hồi trước đó, nên chap này mình coi như đăng bù cho hai tuần trước nha!

Sẽ có một số câu từ khá lủng củng nên bạn nào thấy lỗi thì cmt bảo mình nhé.

Truyện chỉ đăng trên WATTPAD và FACEBOOK tên Cào Cào, nếu các bạn thấy truyện đăng bên các trang web khác thì đều là GIẢ MẠO.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!