Bị Buộc Thành Thánh Mẫu [Trực Tiếp]

Chương 24: Bảo vệ em gái



Thẩm Huy thật sự cảm nhận được sự quan tâm mà Cố Hàm Ngọc dành cho Cố Viện Viện, không chỉ sự chăm sóc tận tụy mà còn là sự dịu dàng ẩn chứa trong lời nói đầy nghiêm khắc của cô mỗi khi khuyên bảo em gái.

Ánh mắt cô nhìn Cố Viện Viện rất chuyên chú, nhẹ nhàng, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, bên trong đôi mắt thâm thúy của cô đều chứa hình bóng em gái, hệt như những lúc cô nhìn hắn.

Đây là là kết luận mà Thẩm Huy rút ra được sau nhiều lần quan sát trong thời gian này.

"Em gái của em thật đẹp!" Cố Hàm Ngọc đứng cạnh ngẩng đầu nhìn Thẩm Huy tự hào nói. Thẩm Huy nhếch lông mày, từ chối cho ý kiến, nhìn về phía Cố Viện Viện qua ống kính trong bộ đồng phục trắng lộ vẻ thanh thuần trong sáng, những lúc cô cười lên... Hắn thừa nhận, Cố Viện Viện rất xinh đẹp.

Đột nhiên, Cố Viện Viện nhíu mày, biểu cảm thay đổi, cảnh quay dừng lại, đạo diễn không dám to tiếng, chỉ hỏi xảy ra chuyện gì. Cố Viện Viện ôm bụng đứng lên, " Xin, xin lỗi... Tôi hơi không thoải mái, tôi muốn đi vệ sinh."

Cố Viện Viện vội vàng đứng lên, cô xấu hổ đỏ mặt, không dám nhìn Nguyễn Diêu đang đứng trước mặt, lại càng không dám nhìn Thẩm Huy chạy thật nhanh ra ngoài.

Thẩm Huy nhíu mày, Cố Hàm Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Toàn bộ đoàn làm phim bởi vì Cố Viện Viện mà ngừng lại, nhưng Cố Viện Viện lại có quan hệ cùng sếp lớn Thẩm Huy, nên không ai dám lộ vẻ bất mãn.

Rất nhanh, Cố Viện Viện quay trở về, cô nói xin lỗi, cảnh quay một lần nữa tiếp tục.

Đáng tiếc cảnh quay này chưa được tiến hành bao lâu, cô lại phải dừng lại để đi vệ sinh. Không những thế, số lần cô chạy vào nhà vệ sinh càng tăng lên, dần dần, sắc mặt Cố Viện Viện tái nhợt, bước chân lảo đảo vào nhà vệ sinh, cuối cùng dứt khoát ở trong đó.

Cố Viện Viện bị tiêu chảy!

Cố Viện Viện ngồi trong toilet khóc không ra nước mắt, cô cảm giác mặt mũi mình vứt hết xuống biển Thái Bình Dương rồi, hiện tại Thẩm Huy đã biết cô bị tiêu chảy rồi đi...

Nhưng tại sao cô lại bị tiêu chảy? Cô chưa từng ăn đồ quá nóng hay quá lạnh, chế độ ăn uống ở Cố gia vô cùng có tiêu chuẩn, sao cô lại vô duyên vô cớ bị đau bụng? Mà đồ ăn cô tiếp xúc qua duy nhất bên ngoài, chính là cà phê của Lâm Thải, nhưng uống cà phê có bị tiêu chảy sao? Ly cà phê kia là do đối phương tự mình đưa đến cho cô, vừa nghĩ như thế, Cố Viện Viện thấy khả năng cao là do ly cà phê kia.

Trước đó cô nghe qua giới giải trí là nơi ngươi lừa ta gạt, không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào, hiện tại xem ra điều đó có thật.

Sắc mặt Cố Viện Viện càng ngày tái nhợt, hai hốc mắt đỏ bừng, được người dìu từ nhà vệ sinh vào phòng trang điểm, trông thấy Thẩm Huy và Cố Hàm Ngọc đang nói chuyện vô cùng vui vẻ, trong nội tâm cô nổi lên một trận ủy khuất, "Anh rể, chị."

Cố Hàm Ngọc: "Em thấy khá hơn không? Chị vừa nhờ chú tài xế đi mua thuốc, rất nhanh sẽ trở về, em cố đợi chút."

Cố Viện Viện rất tủi thân, Cố Hàm Ngọc chỉ hỏi thăm cô vài câu, còn Thẩm Huy chỉ nhìn qua cô mấy lần, một vài câu hỏi han đều không có, điều này khiến cho cô mười phần khó chịu: "Em không có ăn uống linh tinh gì, trước khi đến đây chỉ ăn vài món điểm tâm, sau đó uống một cốc cà phê mà chị Lâm mang đến... Em không ngờ rằng bụng vô cớ bị đau, khiến cho tiến hành quay phim bị trễ nải." Nói xong hai mắt cô đỏ ngầu.

Lời nói của cô mang ý ám chỉ rõ ràng, đồ ăn cô ăn ở nhà thì không sao, nhưng đồ ăn của người ngoài đưa cho lại có vấn đề.

Mà không biết có phải do sự tác động của yếu tố tâm lý hay không, lúc này Cố Viện Viện cảm giác trên người mình có mùi thối, điều này khiến cô không dám tới quá gần Thẩm Huy.

Thẩm Huy là loại người rất mưu mô, hoàn cảnh sống của hắn khiến hắn không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, cho nên khi nghe Cố Viện Viện nói vậy, hắn lập tức nghĩ rằng ly cà phê kia có vấn đề.

Không chỉ có Thẩm Huy, ngay cả bảo mẫu cũng hồi tưởng lại lúc họ được nhận cà phê, khó trách lúc đó bà muốn lấy cốc cà phê từ tay người trợ lý nhưng cô ấy cố giữ lại, sau đó mới tự tay đưa cốc cà phê cho bà. Lúc đó bảo mẫu còn nhịn không được cảm thán một tiếng quá lịch sự đi.

Cố Hàm Ngọc sửng sốt một lúc, lập tức nói: "Chị không ngờ cơ thể em lại yếu như vậy, chị sẽ nói chuyện rồi nhờ mẹ tìm bác sĩ Trung y để kê cho em vài đơn thuốc, giúp em bồi bổ sức khỏe."

Thẩm Huy: "..." Cố Viện Viện: "..."

Thẩm Huy nhịn không được nhìn Cố Hàm Ngọc. Mặc dù cô xuất thân từ Cố gia, nhưng Cố gia là thư hương thế gia nên không có những chuyện ngươi lừa ta gạt như vậy, cô không nghĩ đến chuyện này là điều bình thường. Nhưng cô lại lo lắng cho sức khỏe của Cố Viện Viện, thật sự cô quá quan tâm em gái mình.

Cố Viện Viện lại không nghĩ như vậy, bình thường không phải Cố Hàm Ngọc rất thông minh sao, bây giờ sao lại trở nên ngốc nghếch rồi?

"Cảm ơn chị, nhưng thân thể của em vẫn còn khỏe lắm, trước đó em còn từng đạt hạng nhất trong cuộc thi chạy 200m dành cho nữ sinh, thế nên chị không cần lo đâu."

"Vậy thì tốt rồi, điều này nói lên cơ thể của em cũng không quá kém." Cố Hàm Ngọc tỏ vẻ may mắn.

"..." Cố Viện Viện nghẹn họng, nói, "Có lẽ là em không hợp với cà phê đi, uống xong liền thấy không thoải mái."

Cố Hàm Ngọc kinh ngạc: "Cà phê?"

Mắt cô nhìn ly cà phê trên bàn trang điểm rồi chớp chớp mắt, không hiểu ly cà phê thì có quan hệ gì với Cố Viện Viện?

"Đây là ly cà phê mà chị Lâm mời em uống?"

Cố Viện Viện vâng một tiếng, tủi thân: "Uống cà phê xong liền thấy không thoải mái..."

Vẻ mặt Cố Hàm Ngọc vô cùng nghi hoặc mà lại mờ mịt, cà phê có vấn đề? Cuối cùng cô nhìn Thẩm Huy bằng ánh mắt khó hiểu, bởi vì cô không hiểu chuyện gì xảy ra nên không biết nói gì, chỉ biết nhìn Thẩm Huy ý muốn hắn giải thích.

Thẩm Huy thấy mặc dù Cố Hàm Ngọc có chút ngốc, nhưng cũng không quá ngốc, chí ít cô không lần nữa nói sức khỏe Cố Viện Viện không tốt.

"Viện Viện, em có ý gì?"

"Em cũng không biết, em chỉ cảm thấy có vấn đề... Bằng không thì tại sao em lại bị đau bụng?" Cô ôm bụng, nước mắt rơi xuống khiến cho người khác phải đau lòng, "Cũng có lẽ là em nghĩ sai rồi, em xin lỗi..."

Mắt cô nhìn Thẩm Huy, thấy sắc mặt Thẩm Huy lạnh như băng, không khỏi sợ hãi, lần đầu tiên cô thấy Thẩm Huy đáng sợ như thế này.

...

Bởi vì thân thể Cố Viện Viện khó chịu, đoàn làm phim cũng chỉ có thể tạm dừng, đạo diễn không khỏi băn khoăn có phải do chọn không đúng ngày bấm máy khởi quay nên mới liên tiếp gặp chuyển đen đủi không? Rất nhanh, hắn bị Thẩm Huy gọi đến phòng trang điểm, chẳng được bao lâu, Lâm Thải cũng bị gọi tới.

(Xin lỗi mọi người, ở chap trước mình ghi tên của chị Lâm Thải là Tiểu Hoa Lâm do ở bản convert không nói rõ tên chị gái này. Mình sẽ sửa lại tên chị nhé.)

Không chỉ có Lâm Thải mà Nguyễn Diêu cũng đi cùng.* Bởi vì Nguyễn Diêu nhờ vả Lâm Thải, cùng cô đi tìm đạo diễn và nhà sản xuất, nhưng đáng tiếc họ không được đồng ý.

(*: đoạn này mình không hiểu lắm, mình chỉ có thể chỉnh sơ qua như trên thôi, nên mình để bản convert ở đây, ai hiểu thì comment giúp mình nhé, đoạn convert: Bởi vì Nguyễn Diêu thụ Lâm Thải nhờ vả, cùng nàng cùng đi đi tìm đạo diễn cùng sản xuất, nhưng đáng tiếc bọn họ không có đồng ý.)

Mà Thẩm Huy là anh rể của Cố Viện Viện, cô bị bắt nạt ở đoàn làm phim, hắn có thể nhắm mắt làm ngơ sao? Mặc dù trước đó trong đoàn phim đã từng xảy ra những sự việc cạnh tranh ác ý, Thẩm Huy chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng sự việc lần này có liên quan đến Cố Hàm Ngọc và Cố Viện Viện, lại còn diễn ra dưới mí mắt hắn, đương nhiên hắn không thể bỏ qua được.

Hiện giờ Cố Viện Viện đã uống thuốc trị tiêu chảy, cô tội nghiệp ngồi đằng kia, nhìn thấy Lâm Thải bước vào, cô nhướng mi trông càng thêm đáng thương. Chỉ có Cố Hàm Ngọc đang nhìn cô ta với ánh mắt nghiêm túc, giống như đang tìm tòi nghiên cứu cái gì.

Lâm Thải lớn lên rất xinh đẹp, hiện giờ cô đang mặc trang phục diễn xuất cộng thêm lớp trang điểm càng tôn lên nhan sắc mấy phần, lúc này cô cười nhẹ nhàng, lạnh nhạt lễ phép.

"Thẩm tổng, anh gọi tôi?"

Người đàn ông khí thế cường đại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Thải khiến cô căng thẳng trong lòng, nhất là khi ánh mắt Cố Viện Viện nhìn cô còn nổi rõ địch ý.

Thẩm Huy nói: "Nghe nói cô đề cử cháu gái cô với đạo diễn vào vai nhân vật nữ chính thuở còn niên thiếu này?"

Ý Thẩm Huy nói chính là vai diễn hiện tại của Cố Viện Viện. Lâm Thải:

"..."

Cô cười: "Xin lỗi, tôi thấy cô diễn viên đã được chọn trước đó bị dị ứng phải nằm viện nên không có cách nào tham gia được, cho nên tôi mới đề cử cháu gái tôi. Con bé năm nay vừa vặn mười bảy, điều kiện tuổi tác và khí chất rất phù hợp, bởi vì lúc đó không thể tuyển người khác kịp thời, nên tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi."

Thẩm Huy: "Nhưng tôi nghe nói tại buổi khai mạc phim cô đã từng đề cử cháu gái cô rồi, cháu cô cũng được thử vai qua, nhưng do hình tượng không thích hợp, nên bị loại."

Lâm Thải sững sờ rồi nhìn đạo diễn, xem ra Thẩm Huy đã chuẩn bị và biết rõ mọi thứ.

Điều này càng khiến trong lòng cô siết chặt lại. Đúng là cháu gái cô không phù hợp nên đã bị đạo diễn từ chối, đạo diễn muốn tìm một cô gái có thể tỏa sáng trong mắt người khác, cháu gái cô hiển nhiên không đạt tiêu chuẩn này, nói thẳng ra là không đủ xinh đẹp, không đủ kinh diễm.

Thẩm Huy không nói gì, hắn nhìn Lâm Thải, dùng đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm khiến mồ hôi lạnh trên trán cô chảy ra.

Toàn bộ phòng trang điểm yên tĩnh cực kỳ, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy rõ, bầu không khí ngột ngạt khiến mọi người sợ hãi.

Lâm Thải nói: "Thẩm tổng có ý gì? Tôi không hiểu..."

Thẩm Huy: " Dị ứng đậu phộng? Chuyện diễn ra trước ngày quay phim, ngày hôm nay lại xảy ra loại chuyện này, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

Lâm Thải tỏ vẻ vô tội: "Tôi không biết gì cả. Ý của Thẩm tổng là đang nghi ngờ tôi đúng không? Tôi vô tội, tôi chỉ tranh thủ kiếm cho cháu tôi một vai diễn thôi, nhưng không đến mức đả thương người khác, anh hiểu lầm rồi. Mà anh có chứng cứ không?"

Thẩm Huy bật cười, trong nụ cười không hề có độ ấm, hắn không nói chuyện, ngược lại bảo mẫu đứng một bên nhịn không được nói đồ yêu tinh hại người, đã làm nhưng không chịu nhận.

"Chứng cứ? Tôi cần làm gì."

Thanh âm Thẩm Huy nhàn nhạt, nhưng mồ hôi lạnh trên lưng Lâm Thải lại toát ra. Cô đương nhiên biết, Thẩm Huy không cần chứng cứ, chỉ cần hắn muốn, hắn có quyền thay thế cô. Lâm Thải mặc dù là tiểu hoa đán nổi tiếng, nhưng hiện nay tài nguyên sản xuất phim rất ít, mà Thẩm Huy trước nay có tiếng là một nhà đầu tư mạnh tay, từ đạo cụ và trang phục đều là hàng tốt nhất. Bản quyền của « Lovely She » đã được đài Thủy Quả mua lại, bộ phim này chính là chiếc bánh gato mà ai cũng muốn cắn một ngụm. Lâm Thải tin rằng một giây trước cô bị đuổi, một giây sau sẽ có người đến thay thế cô ngay!

Cuộc sống này chính là vậy, mặc kệ bạn đúng hay sai, một khi đã đắc tội tới người không nên đắc tội, cho dù bạn đúng thì bạn vẫn phải đối mặt với tuyệt cảnh thôi.

Cô không thể thừa nhận, thừa nhận chính là chết. Nhưng cô cũng không thể từ chối, bởi vì không cách nào để từ chối.

Cô thật không ngờ sau lưng Cố Viện Viện lại có Thẩm Huy, có trời mới biết tại thời điểm cô nhìn thấy Cố Viện Viện trò chuyện thân mật với Thẩm Huy, hai tròng mắt cô như muốn rớt xuống.

Không thừa nhận, nặng nhất là cô bị đuổi khỏi đoàn làm phim, thừa nhận, cô chỉ còn tìm đường chết.

Cô cắn môi, lã chã chực khóc: "Mặc kệ anh tin hay không, Tôi không làm chuyện đó!"

"Thẩm tổng, tôi biết anh lợi hại, là nhân vật tầm cỡ lớn, nhưng anh không thể vu oan cho tôi như vậy. Nếu việc này bị truyền đi, đối với anh không có lợi."

Kĩ thuật diễn vô cùng tốt, chỉ thiếu thêm hiệu ứng để thêm chứng minh cô ta vô tội.

Thẩm Huy cười lạnh, Cố Viện Viện vừa uống thuốc nên đã cảm thấy thoải mái hơn, cô yếu ớt nhìn Thẩm Huy, một mặt lo lắng, "Anh rể, hay là bỏ qua chuyện này đi, em không sao rồi."

Thẩm Huy liếc nhìn cô, không biết vì sao, Cố Viện Viện cảm thấy cái nhìn này thật đáng sợ, trong nội tâm cô lộp bộp vài tiếng.

Chẳng lẽ cô nói sai? Cô đang vì hắn mà suy nghĩ mà.

Nguyễn Diêu cũng nhìn cô một cái, không nói gì.

Ngay tại thời khắc cô đang mờ mịt, đã thấy Cố Hàm Ngọc đứng lên, lấy cốc cà phê trên bàn đưa cho Lâm Thải: "Nếu như cô thật sự vô tội, vậy uống đi."

Cà phê đã bị Cố Viện Viện uống hơn phân nửa, nhưng vẫn còn một chút, đây là chứng cứ có thể chứng minh Lâm Thải thật sự hạ độc.

Bây giờ Cố Hàm Ngọc một mặt nghiêm túc, cô cầm cốc cà phê, đi tới trước mặt Lâm Thải: "Uống đi, chứng minh cho chúng tôi thấy. Cho dù cô đem đổ cà phê, kiểu gì vẫn còn dấu vết để chúng tôi mang đi kiểm tra. Cô muốn tự chứng minh bản thân không thẹn với lương tâm, hay là để chúng tôi đi chứng minh cô không thẹn với lương tâm?"

Rõ ràng cô vẫn luôn nhẹ nhàng điềm tĩnh, nhưng giờ phút này vì Cố Viện Viện mà trông cô giống như một chiến binh.

Chỉ tiếc thanh kiếm cô giơ lên lại trông mềm mại yếu đuối, theo Thẩm Huy cô không hề có một tia uy hiếp nào.

Cố Hàm Ngọc một mặt lạnh băng nhìn Lâm Thải.

Cố Viện Viện yếu ớt nói: "Chị, em không sao, thôi thì mình bỏ qua đi..." Cô nhịn không được nhìn Lâm Thải đang đổ mồ hôi lạnh liên tục. Trước đó cô thấy có tận năm sáu trợ lý vây quanh cô ta, mà cô ta là đại minh tinh mà mọi người đều ngưỡng mộ, hiện tại ở trước mặt Thẩm Huy lại cẩn thận lấy lòng hắn, đâu còn thấy hào quang minh tinh xung quanh nữa?

Cố Hàm Ngọc mắt điếc tai ngơ, cố chấp nói: "Uống đi."

Bộ dạng này giống như bất kỳ một ai dám làm tổn thương tới Cố Viện Viện, cô đều sẽ không bỏ qua.

Lâm Thải biết không thể uống được, nếu uống cô sẽ bị lộ tẩy, cô nhìn Thẩm Huy, chỉ thấy tầm mắt hắn đang đặt trên người Cố Hàm Ngọc, không thèm nhìn cô một chút nào.

Xong đời rồi.

Đây là cảm giác duy nhất của Lâm Thải lúc này.

Cô nhìn cà phê trước mắt, nhận lấy rồi uống một ngụm.

Bây giờ cô chỉ có thể uống một ít, thuốc không phát huy tác dụng lớn thì cô mới chịu được.

Người xem mưa đạn:

【 Lâm Thải thật độc ác! Vì để trải đường cho cháu gái mà cô ta hạ độc Viện Viện, nếu không có Thẩm Huy ở đây, Viện Viện chẳng phải sẽ chịu thua thiệt sao? 】

【 Cứ chờ xem, cô ta sẽ lộ ra nguyên hình! Ác giả ác báo! 】

【 Tội cho Viện Viện, mặt mũi trắng bệch hết rồi. 】

【 Dáng vẻ Thẩm Huy lạnh lùng thật ngầu! Khí thế thật lớn! 】

【 Cố Viện Viện đúng là không có não, rõ ràng trước đó cô ta nói mình bị hạ độc, Thẩm Huy và Cố Hàm Ngọc đều giúp cô ta làm mọi chuyện cho ra lẽ, hiện tại cô ta còn từ chối muốn cho qua chuyện. 】

【 Là do Viện Viện sợ liên lụy đến Thẩm Huy, cô ấy rõ ràng có lòng tốt nhưng sao lại bảo cô ấy không có đầu óc? 】

【 Cố Hàm Ngọc hôm nay trông tức giận nhỉ? Mặc dù cô ấy có một vài điểm chậm chạp ngốc nghếch, nhưng lại vô cùng biết bảo vệ em gái! 】

【 Mặc dù trước kia tôi chán ghét Cố Hàm Ngọc, nhưng hôm nay cũng miễn cưỡng không ghét cô ấy đi. 】

【 Tôi vẫn cảm thấy Cố Hàm Ngọc là lạ, chuyện này tất cả là do cô ta đứng sau sắp xếp! Mọi người đừng để bị cô ta lừa! 】

———————————

Sorry vì đăng chương chậm tận ba tuần, tại tuần đầu mình phải ôn thi rồi thi học kì, hai tuần còn lại do mạng nhà yếu nên không lên tải truyện về được 😭😭.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!