Bỉ Dực

Chương 3



Nàng gật đầu, múc chén canh từ nồi đặt trước giường tới, phu thê hai người cùng ăn. Ăn xong, Lý Túng lại bảo Đoạn Lăng Sương lấy bội kiếm dưới đáy rương bên cạnh tới.

"Vương gia?" Đưa kiếm, Đoạn Lăng Sương khó hiểu.

Đoạn Tông Kham nghe động tĩnh trong phòng, cùng binh sĩ xoay người, thấy Lý Túng cầm kiếm, đều chấn động.

Không lẽ hắn muốn phản kháng?

Nhưng đôi mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hắn chỉ cười cười.

"Không cần ngài ấy, ta có thể tự xử lý sạch sẽ."

Mọi người kinh sợ, chỉ có Đoạn Lăng Sương bi ai, quỳ gối trước mặt Lý Túng, giúp hắn sửa sang xiêm y.

"Vương gia có gì phân phó?"

Lý Túng chăm chú nhìn nàng, cúi người thì thầm bên tai: "Lát nữa, nàng theo Tông Kham ra ngoài đi, cảnh tượng như vậy, tốt hơn hết nàng đừng ở lại." Nghĩ nghĩ, hắn lại nói, "Hôm nay phụ tử đồng hành cũng rất tốt, trên đường Đại Lang sẽ không tịch mịch. Lăng Sương, kiếp trước nguyện làm chim liền cánh, kiếp sau, nàng có nguyện cùng ta kết mối lương duyên không?"

Đoạn Lăng Sương khóc không thành tiếng, gật đầu không ngừng.

Thời điểm xoay người ra ngoài, mỗi một bước đi nàng đều cảm thấy gian nan, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu.

Trong phòng, Lý Túng rút kiếm, hài lòng nhìn mũi kiếm vẫn sắc bén như trước, ngẩng đầu cười nói với mọi người: "Lý Túng ta đời này không tính là anh hùng hào kiệt, nhưng cũng từng là một bậc đế vương, phải chết cho có thể diện! Ai ra tay?"

Câu cuối cùng, Lý Túng đột nhiên cao giọng, hai mắt trầm tĩnh có thần.

Lúc này, Lăng Sương đã đến bên cạnh Đoạn Tông Sương, đang muốn nói chuyện, Đoạn Tông Kham đã giành lời trước.

"Vậy được, để ta..."

Không biết vì sao Đoạn Tông Kham bỗng nhẫn tâm như vậy, Đoạn Lăng Sương giật mình ngẩng đầu nhìn Đoạn Tông Kham, chỉ thấy sắc mặt gã lạnh như băng.

"Sớm muộn gì cũng phải chết, không bằng để ta ra tay, cho hắn chết một cách thống khoái, cũng bớt phải chịu tội!"

Khoảnh khắc tim như bị dao cắt, thế gian này, sống còn có ý gì, Đoạn Lăng Sương nhắm mắt lại, rồi chợt mở mắt, lời nói rõ ràng.

"Không cần huynh ra tay, để muội!"

Đoạn Lăng Sương tới bên cạnh Lý Túng, rút kiếm, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, một kiếm đâm thẳng vào lồng ngực hắn.

Lý Túng kinh ngạc chỉ là chuyện chớp mắt, sau đó hắn thở dài: "Hà tất phải vậy! Lăng Sương..."

...

Đoạn Lăng Sương ôm lấy trượng phu, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng trào ra, máu ấm, làm ấm tay nàng, nhưng trái tim nàng lại vô cùng lạnh lẽo.

Dù thế nào cũng không ấm lên được.

Câu cuối cùng Lý Túng là: "Đừng khóc, Lăng Sương, nàng đừng khóc..."

Khi đó nàng mới biết bản thân đang rơi lệ, nhưng trái tim như đóng băng, không còn cảm giác gì.

Chỉ có thái độ cuối cùng, tư thế cuối cùng của Lý Túng, nàng vẫn nhớ rõ.

Hắn cười, vươn tay về phía nàng giống như đang nói, hắn không trách nàng, nhưng nàng sao có thể không trách chính mình!

Lý Túng là người tốt, kiếp trước hắn rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, kiếp này mới gặp Quách Trấn, gặp huynh trưởng.

Huynh trưởng hại chết tất cả nhi tử của hắn, ngay cả tính mạng của hắn cũng muốn cướp đi, hắn lại không trách cứ nàng.

Huynh trưởng có tội với Lý Túng, nàng cũng vậy, nàng không hề vô tội. Nàng không thể khuyên can huynh trưởng, tội giết trượng phu này vốn nên do nàng gánh lấy, thay vì để huynh trưởng làm ô uế kiếm của Lý Túng, chi bằng nàng tự ra tay.

Nhưng tại sao Lý Túng lại không trách nàng, còn nói đừng khóc, Lăng Sương chứ?

Lăng Sương lúc này hoàn toàn không hề biết mình đang khóc, nàng chỉ cảm thấy trái tim mình đã trống rỗng, mờ mịt không chỗ nương tựa.

Lý Túng đã ra đi, nàng vẫn quỳ gối bên thi thể của hắn.

Hai thi thể trên giường, một là Lý Túng, một là hài tử mới sinh. Đoạn Lăng Sương quỳ ở giữa, nàng ôm đầu Lý Túng và thân thể hài tử vào lòng, không màng làn váy của mình đã bị máu tươi nhiễm bẩn.

Nam tử xa lạ đứng bên cửa chăm chú nhìn Đoạn Lăng Sương, thở dài: "Tông Kham, muội muội này của ngươi đúng là kiên cường, hãy chăm sóc nàng ấy..."

Không cần nói thẳng, gã cũng biết, chẳng qua là muốn gã giám sát Lăng Sương, đề phòng nàng tự sát. Trong một ngày đế hậu tiền triều đều chết, đối với danh dự của nam nhân vẫn sẽ có chút ảnh hưởng.

Câu này không phải xuất phát từ đồng tình, con người Quách Trấn tuy gã không thể nhìn thấu, nhưng vẫn biết được từng đó.

Đoạn Tông Kham cười chua xót, gật đầu đáp vâng.

Dù người này không hề nói trước với gã sẽ cải trang tới Nghĩa Hưng vương phủ, dù người này thật ra chưa từng lệnh gã làm gì, gã vẫn phải tự tay giết muội phu của mình, nếu không, người chết sẽ là gã.

Mà Lý Túng vẫn không sống được.

Gã không có lựa chọn nào khác, chỉ là không ngờ Lăng Sương lại tự tay giết Lý Túng. Đoạn Tông Kham khiếp sợ, cũng biết bản thân dù giải thích thế nào, Lăng Sương cũng sẽ không tha thứ cho gã.

Người khởi xướng cục diện này chính là nam nhân trước mắt, từ nay về sau, gã và Lăng Sương ân đoạn nghĩa tuyệt đều do nam nhân trước mắt ban tặng, cố tình không ai dám trêu vào Quách Trấn.

Gã chỉ có thể thay đổi đề tài: "Bệ hạ, Nghĩa Hưng Vương đã hoăng, nhi tử cũng chết, kế tiếp nên giải quyết hậu quả thế nào cho tốt?"

Nhắc tới chữ hoăng, nam nhân nhíu mày, dường như không vui, nhưng đó chỉ là chuyện chớp mắt, người cũng đã chết, hiện tại xưng hô thế nào đã không còn quan trọng.

Vì thế về việc an táng hoàng đế tiền triều Lý Túng Quách Trấn vô cùng hào phóng.

"Đương nhiên là an táng theo lễ nghi đế vương, hài tử cũng an táng the lễ nghi thân vương!"

Mọi việc đã định, còn lại chỉ là thu dọn tàn cục, thị nữ Hải Liên và Tân Hà sớm đã bị đuổi ra ngoài, lúc này trong phòng hỗn độn máu tươi, không thích hợp cho người ngoài nhìn thấy, chuyện khuyên bảo Lăng Sương buông thi thể để nhập liệm liền rơi xuống người Đoạn Tông Kham.

Nhỏ giọng gọi hồi lâu, Lăng Sương mới hoàn hồn, nhìn thấy là gã, thở dài: "Còn chuyện gì sao?"

"Vương gia nên nhập liệm, hài tử cũng thế." Đoạn Tông Kham vốn định bảo nàng buông thi thể, nhưng nhìn Lăng Sương mệt mỏi ngẩng đầu nhìn mình, lòng gã căng thẳng, nhất thời không biết nói gì.

"Vậy sao!" Nàng tùy ý đáp lời, cúi đầu, tay vẫn ôm chặt Lý Túng.

Đoạn Tông Kham không biết muội muội có hiểu ý hay không, gã lặp lại một lần, lúc này Lăng Sương hỏi hắn.

"Dùng lễ nghi gì để an táng?"

"Vương gia đương nhiên được an táng theo lễ nghi của đế vương, hài tử cũng theo lễ nghi của thân vương, việc này muội không cần lo lắng."

Đoạn Lăng Sương ngẩn ra, khẽ cười: "Hay lắm, huynh hỏi ngài ấy rồi?"

Không có chỉ thị của Quách Trấn, Đoạn Tông Kham sẽ không dám quyết đoán như vậy.

Nhìn huynh trưởng trầm mặc, Đoạn Lăng Sương biết mình đoán đúng, liền không hỏi nữa, tuy rằng cảm thấy hư danh đối với họ mà nói đã không còn quan trọng, nhưng tảng đá trong lòng cũng buông xuống.

Nàng lo sau khi chết bọn họ vẫn còn muốn làm nhục Lý Túng.

Bây giờ không cần lo lắng nữa, tuy rằng như thế thật sự hoang đường, tại sao luôn là sau khi con người chết mới có thể đối tốt với họ?

Một người sống còn không bằng một người chết, chuyện này châm chọc cỡ nào!

Đoạn Lăng Sương cúi người nhìn trượng phu trong lòng, hắn chết rồi, kiếm vẫn cắm vào lòng ngực hắn, cơ thể Lý Túng cũng đã lạnh.

Nàng nhìn thanh kiếm đến si ngốc: "Vương gia thích thanh kiếm này nhất, hãy chôn nó cùng vương gia đi."

Vốn định tự mình rút ra, nhưng cắm vào thì dễ, muốn rút ra lại rất khó, Đoạn Lăng Sương phát hiện tay mình không ngừng run rẩy.

Cuối cùng trợ giúp nàng rút kiếm vẫn là Đoạn Tông Kham, chuyện gian nan với nàng đối với hắn lại dễ như trở bàn tay. Đoạn Lăng Sương đột nhiên nhận ra huynh trường mình chưa từng kính trọng Lý Túng.

Có lẽ Lý Túng với Đoạn Tông Kham mà nói chỉ là một người xa lạ.

Như vậy bản thân nàng là gì?

Trong lúc nghĩ ngợi, máu trên kiếm đã khô, Lăng Sương muốn lau, Đoạn Tông Kham nói để cứ để người khác làm, lại bị một câu của Lăng Sương lấp kín.

"Chuyện muội có thể làm cho chàng không nhiều, chút chuyện nhỏ này, huynh cũng không để muội làm sao?"

Bị ôi mắt thanh triệt chăm chú nhìn, Đoạn Tông Kham không biết nói gì.

Trầm mặc đưa kiếm, gã im lặng, nhưng gã vẫn giữa chặt một đầu kiếm.

Tinh thần Lăng Sương không ổn, đây không phải dấu hiệu tốt, mơ hồ cảm giác kế tiếp sẽ lại xảy ra chuyện, đoạn Tông Kham không thể không cẩn thận.

Nhưng Đoạn Lăng Sương không làm gì cả, chỉ an tĩnh cầm khăn lau kiếm, chớp mắt, thanh kiếm lần nữa sáng bóng.

Bỗng dưng, nàng hỏi: "Muội là muội muội của huynh đúng không? Huynh trưởng?"

Nói gì vậy, gã không khỏi cười khổ: "Đương nhiên, muội là muội muội của ta, vĩnh viễn là muội muội của ta."

Nàng quay đầu, cười nghịch ngợm: "Vậy huynh trưởng có còn nhớ trước đây Lăng Sương thường lau kiếm cho huynh sau mỗi chuyến đi xa trở về như vậy không?"

Sao có thể không nhớ, khi đó Lăng Sương còn nhỏ, trong nhà không nhiều người, hài tử cùng tuổi càng ít, do đó Lăng Sương rất thích bám theo hắn.

Mà hắn cũng không hề chán ghét nha đầu thích quấn lấy mình, Lăng Sương là hài tử thông minh hiểu chuyện, tuy rằng có lúc tùy hứng, tính tình cũng quật cường, thời điểm cố chấp, chuyện nàng muốn làm, ai cũng không cản được.

Đoạn Tông Kham cười nói: "Đương nhiên nhớ, khi đó muội rất bướng bỉnh, thường chọc giận phụ thân nên phải cầu cứu ta."

Đoạn Lăng Sương thở dài: "Đáng tiếc đó đã là chuyện của quá khứ, sau này sẽ không còn, không bao giờ còn nữa."

Trái tim Đoạn Tông Kham thắt lại, đang muốn đáp lời, bỗng thấy muội muội hướng đầu kiếm vào lồng ngực mình, một nhát đâm vào.

Gã cuống quýt che miệng vết thương cho Lăng Sương, nhưng máu tươi không ngừng trào ra, giống như bất tận.

"Tại sao... Tại sao muội lại ngốc như vậy... Lăng Sương, huynh trưởng sẽ không làm chuyện có lỗi với muội nữa, huynh trưởng sẽ không... Chúng ta vẫn có thể giống như trước đây..."

Lăng Sương nhìn gã, cười bi thương: "Không thể quay lại nữa. Cha đi rồi, vương gia cũng đi rồi, muội không có hài tử, đã không còn gì vướng bận, muội còn ở lại trên đời làm gì?" Nàng vô thức lẩm bẩm.

Đoạn Tông Kham im lặng, Lăng Sương đã muốn chết, khi nãy nói như vậy chẳng qua là muốn dời lực chú ý của gã mà thôi.

Đây là lỗi của gã, gã biết. Đoạn Tông Kham có thể hại người trong thiên hạ, đối với Lăng Sương, gã sẽ không tổn thương nàng, nhưng tại sao Lăng Sương vẫn quyết tuyệt như vậy? Thương tổn người bên cạnh Lăng Sương, cho dù đau lòng, nhưng vì sao Lăng Sương không thể nghĩ cho bản thân nhiều một chút, vì sao tính tình nàng vẫn quật cường như lúc nhỏ?

Vấn đề này đã không thể giải.

Đoạn Tông Kham hối hận ôm lấy muội muội, liên tục gọi tên nàng: "Lăng Sương, Lăng Sương, muội có còn gì không yên tâm không? Nói với huynh trưởng, huynh trưởng nhất định sẽ làm cho muội..."

Đoạn Lăng Sương cố hết sức ngẩng đầu nhìn gã, nở nụ cười: "Huynh trưởng, nghe nói người tự sát mà chết, kiếp sau phải đầu thai làm súc sinh, không còn người thân nữa. Huynh trưởng, muội muội không muốn như vậy, huynh giết muội được không?"

Huynh giết muội được không?

Huynh trưởng, huynh giết muội được không?

Lăng Sương nỉ non, tựa như khi nhỏ chạy theo sau nũng nịu với gã, nhưng lời này lại khiến Đoạn Tông Kham rét run.

Gã sao có thể nhẫn tâm ra tay giết muội muội mình?

Lăng Sương cũng không thúc giục, chỉ nói: "Huynh trưởng, muội muội chỉ có một yêu cầu như vậy, huynh cũng không thỏa mãn muội sao? Huynh nhẫn tâm để muội đầu thai làm súc sinh, huynh nhẫn tâm sao?"

Hơi thở của nàng đã rất mỏng manh, tay Đoạn Tông Kham run rẩy cầm chuôi kiếm, phát hiện so với rút ra đâm vào càng khó khăn hơn.

Cắn răng nhắm mắt, gã dùng sức rút ra ngoài một chút, sau đó mạnh mẽ đâm vào.

Thân thể trong lòng run rẩy vài cái, Lăng Sương nhấp môi, giống như muốn nói gì đó.

Đoạn Tông Kham kề sát tai, chỉ nghe được một câu.

"Huynh trưởng, tư vị tự tay giết người thân của mình huynh cũng nếm trải rồi đó! Huynh bảo muội tự tay giết con của mình, trượng phu của mình, hiện giờ, huynh cũng nếm trải rồi, cảm giác tự tay giết muội muội mình, huynh nói xem, có phải rất đau hay không?"