Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 47: Thất Lạc Lão Bà



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



*nguồn: Pinterest*

- ------------------------------

Cố Ỷ mơ màng nằm mơ. Trong giấc mộng, cô vẫn còn là một bé gái, khi đó nhà không có xe, cả nhà muốn đi thảo cầm viên cần phải đi xe buýt mới đến được đó. Xe buýt chật ních hành khách. Ba mẹ cô luôn cố gắng che chở cô không bị va quẹt bởi dòng người chen lấn trên xe.

Thứ cảm giác đó dường như từ lâu đã rơi vào quên lãng. Bỗng dưng, bây giờ Cố Ỷ mơ thấy cảnh tượng ấy, cảm giác ấy, bao nhiêu hồi ức cứ ào ạt ùa về. Nếu như có thể, cô hy vọng cả đời này mình vĩnh viễn là một bé gái vô ưu vô tư trong vòng tay ấm áp của ba mẹ.

Trong mơ, người cha thân thương đang ôm cô vào lòng và đặt cô ngồi trên đôi chân vững chắc của ông. Cô áp sát người vào cửa sổ xe, phấn khởi nhìn cảnh sắc bên ngoài qua ô cửa. Thỉnh thoảng cô quay đầu lại hỏi ba mẹ: 'Ba ơi mẹ ơi, chừng nào mới tới?'

Mẹ cô từ ái cười tươi: 'Hai trạm nữa là đến rồi.'

Chỉ còn cách hai trạm xe nhưng khi đó cô lại thấy nó quá xa xôi, thật lâu thật lâu sau đó ba mẹ mới dẫn cô xuống xe.

Nhịp lắc lư của xe buýt vẫn cứ luôn như thế, bất biến dù thời gian trôi. Lên đại học, mỗi lần Cố Ỷ ngồi xe buýt từ nhà ga đến trường, cô vẫn luôn buồn ngủ, ngồi chút xíu sẽ ngủ gà ngủ gật trên xe. May mắn, làng đại học luôn là trạm cuối nên mỗi lần xe gần đến nơi, cô đều tự tỉnh dậy vì đã ngủ đủ giấc hoặc có khi cô được bác tài xế gọi dậy.

Tình trạng đêm nay cũng tương tự. Cố Ỷ mơ màng nghe tiếng gọi của tài xế: 'Đến trạm làng đại học, làng đại học, mau xuống xe.' Vừa nghe đến làng đại học, cô lập tức phản xạ có điều kiện, duỗi lưng, vừa ngáp vừa xuống xe. Cô nương theo tay vịn bước xuống xe.

Vừa bước xuống xe buýt, Cố Ỷ bị gió lạnh quát vào mặt tỉnh ngủ. Cô vội giật mình, vừa quay đầu nhìn theo, chiếc xe đã vắt chân lên cổ chạy lẹ. Thứ mà cô còn nhìn thấy chính là làn khói xe biến mất ở giao lộ.

Nếu chỉ như thế thôi thì chẳng cần nhắc đến nhưng vấn đề to tát nhất chính là: Cô bỏ quên balo trên xe mất rồi!

Trong balo, cô đã để cục sạc dự phòng, quyển tuyển tập nhập môn và vài con người giấy. Nhưng nhưng nhưng, thứ quan trọng nhất chính là: Cái túi tiền chứa tóc của cô và Khương Tố Ngôn cũng ở trong đó!

Cố Ỷ run lẩy bẩy gọi: 'Lão bà ơi...' Giọng cô run rẩy phát ra tiếng gọi nhưng cô không nhìn thấy nàng.

Trường hợp này có hai cách giải thích: Thứ nhất, Khương Tố Ngôn tức giận nên không muốn ra. Thứ hai, nàng đã đi theo cái túi.

Thực ra, sau khi học xong quyển tuyển tập nhập môn, Cố Ỷ cũng đại khái biết đại quỷ như Khương Tố Ngôn không thể tùy tiện lưu lại nhân gian, nếu không thế giới sẽ bị xáo trộn. Vả lại, trước đó ả ác quỷ cũng từng loáng thoáng đề cập đến chuyện này khi ả muốn xúi giục nàng.

Khương Tố Ngôn lưu lại nhân gian nhờ và khế ước với cô. Và túi kết tóc của hai nàng chính là môi giới của khế ước.

Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, hai chân của Cố Ỷ đã bủn rủn.

Ngày đầu tiên gặp gỡ, nàng đã từng nói với cô: 'Chỉ cần cái túi kết tóc của chúng ta còn ở đây, nó sẽ là chốn nương tựa của ta, ta cũng nhờ vào đó mà xuất hiện tại nhân gian. Phu quân, nàng cần phải bảo quản cái túi thật kỹ. Nếu nàng vô ý thất lạc nó, ta cũng không biết bản thân ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.'

Đợt này tiêu rồi!

Cố Ỷ không ngờ chiếc xe đó đỉnh đến vậy. Nó dễ dàng khiến cho đầu óc cô mơ màng, ý thức cô hỗn độn, cả người ngơ ngơ ngáo ngáo không biết mình đang làm gì. Có khi do đạo hạnh của cô còn kém cỏi nên không đủ khả năng chống cự sự công kích của chiếc xe. Cô cũng không hiểu tại sao gã tài xế lại kêu cô xuống xe? Tại sao nó không dắt viên thập toàn đại bổ là cô đến sào huyệt của đại quỷ chống lưng cho nó? Tại sao nó thả cô? Có lẽ do lá gan của nó tí tẹo? Cũng có thể, ngay khi vừa nhìn thấy người giấy rơi ra khỏi túi áo, khi đó nó đã muốn giơ chân đạp cô thẳng xuống xe cũng không chừng?

Mày đuổi tao xuống cũng không sao, nhưng vợ tao còn ở trên xe mày kìa thằng nhãi ranh!

Cố Ỷ luống cuống. May mắn, chỗ mà nó đuổi cô xuống xe đúng là làng đại học. Trời vào hè, làng đại học tựa như một chốn hoang vu, ngay cả con chim cũng không có, đìu hiu thấy thương! Tuy không có chim nhưng trạm xe điện vẫn còn ở lại ven đường chờ cô!

Cố Ỷ nhanh như chớp lấy điện thoại từ trong túi áo, tranh thủ thời gian quét mã mướn một chiếc xe điện. Cô tức tốc ngồi lên xe, vặn tay ga, lao ra ngoài.

Trạm sạc pin xe điện thời nay thật quá đỉnh, lượng pin đầy đủ, tốc độ xe đạt chuẩn. Cô nhanh chóng lao ra khỏi trạm xe, chạy về hướng giao lộ vừa rồi. Cô vừa quẹo vào đã thấy bóng đèn sau của chiếc xe buýt. Chiếc xe già cỗi khi chạy sẽ không ngừng phát ra tiếng cót két inh ỏi. Có lẽ nó đã sắp hư rồi nên tốc độ cũng tương đối chậm hơn xe đời mới.

Tuy nhiên, Cố Ỷ phải gắng sức đuổi theo mới bắt kịp đuôi xe.

Chưa kể gã tài xế đó, nó vậy mà thành thật dừng lại chờ đèn giao thông. Cố Ỷ đã cách chiếc xe ngày càng gần. Đã thành quỷ rồi còn thiệt thà đứng đèn đỏ, chắc lúc sinh thời nó từng là một tài xế tuân thủ tốt luật giao thông.

Cố Ỷ cuối cùng đã đuổi kịp chiếc xe buýt ở một trạm xe. Có vẻ như người đón xe đang nói chuyện với gã tài xế. Cô đứng cách xa nên không nghe rõ nội dung cuộc đối thoại của họ. Đợi đến khi cô tiến lại gần mới nghe rõ nội dung.

Người đón xe hình như đã say rượu. Cố Ỷ vừa tiến lại đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông ta. Ông ta đang hỏi gã tài xế rằng xe buýt chạy đến đâu. Gã tài xế bị ông ta hỏi đến hết sạch lòng kiên nhẫn. Nó chuẩn bị kéo ông ta lên xe. Nào ngờ, nó vừa đưa mắt nhìn qua đã nhìn thấy cô.

Nó không còn tâm tư cãi cọ với tên nát rượu kia nữa. Nó lập tức đóng cửa, khởi động máy xe. Động tác của nó thuần thục nhịp nhàng như nước chảy mây trôi, đáng tiếc chiếc xe «đêm số 4» lại quá nát. Động tác của nó nhanh nhưng chiếc xe vẫn cứ chậm rì rì.

'Ê, mày chờ xíu coi! Đợi đã! Túi của tao còn trên xe!'

Tiếng gào thét của Cố Ỷ vang dội trong đêm khuya thanh vắng. Ngay cả tên nát rượu cũng bị giật mình vì sợ bởi tiếng thét ấy. Chắc hẳn gã tài xế cũng nghe được tiếng thét nhưng nó vốn không có ý định dừng xe. Ngược lại, nó còn thẳng chân đạp ga và bộ ly hợp nhanh chóng chuyển cần số để chạy trốn.

*Bộ ly hợp ô tô (hay còn được là côn xe ô tô-embrayage) dùng để nối trục khuỷu của động cơ với hệ thống truyền lực. Dù xe số sàn hay số tự động cũng cần sử dụng côn. Đây là một phần của hệ thống truyền động trên xe, nối trục ra của động cơ với trục vào của hộp số bằng cách điều khiển ăn khớp. Trên chiếc xe ô tô rất cần một ly hợp bởi vì khi động cơ nổ máy, trục của động cơ luôn quay còn bánh xe không phải lúc nào cũng quay. Để chiếc xe dừng lại hoặc vẫn chuyển động theo sự điều khiển của người lái trong khi động cơ vẫn nổ máy thì phải ngắt truyền động của động cơ xuống các bánh xe. Đó là lý do tại sao các xe ô tô phải cần tới bộ ly hợp.*

Cố Ỷ nào dễ từ bỏ cũng không thể để cho chiếc «đêm số 4» chạy mất. Cô nghiêng thân thể về phía trước để giảm bớt lực cản của gió, tay vẫn vặn tay ga hết mức không hề buông ra. Nhờ vào tốc độ chậm rì của xe buýt, cô cũng cắn răng đuổi đến kế bên cửa xe. Cô vội quay sang quát gã tài xế bên trong xe: 'Mày ngừng xe cho tao! Túi của tao còn ở trong xe! Mày đi đâu tao mặc kệ, mày phải trả cái túi cho tao!'

Cố Ỷ không hay biết đó thôi. Dáng vẻ thét ra lửa ấy của cô đã khiến cho trái tim vốn đã ngừng đập của gã tài xế bỗng muốn đập lại không biết bao nhiêu lần.

Má ơi, vụ gì vậy? Ả muốn làm gì?

Nó không những không có ý định dừng xe, càng đạp mạnh chân ga không buông.

Dù sao chiếc xe mà Cố Ỷ đang lái cũng là xe điện. Nó vốn không thể bì được với một chiếc xe buýt dù đã cũ nát về độ mã lực. Bên cạnh đó, trời đã khuya, đường xá vắng tanh, ít xe cộ lưu thông nên chiếc xe buýt cứ bon bon chạy thẳng một đường mà không gặp chướng ngại vật. Chiếc xe buýt cũ rích chạy hết tốc lực vốn có cuối cùng thành công bỏ xa chiếc xe điện bé nhỏ của cô.

Một cú bo cua xinh đẹp ở giao lộ đã triệt để vứt bỏ hình ảnh của Cố Ỷ trong kính chiếu hậu!

Gã tài xế hớn hở nhìn kính chiếu hậu thêm lần nữa để thoả chí khải hoàn. Nào ngờ, một cảnh tượng hãi hùng đang được thể hiện rõ nét trong kính.

Dãy ghế vốn dĩ trống không sau lưng nó, chẳng biết tự bao giờ, đã xuất hiện một cô gái mặc áo cưới đỏ rực. Sắc diện nàng trắng bệch xen lẫn xanh xám, toàn bộ tròng mắt đều đen như mực không chứa nổi một tia sáng. Đôi mắt rùng rợn ấy đang sững sờ nhìn nó.

Chiếc váy đỏ máu thướt tha bò dần xuống ghế sau từ lúc nào. Khói đen men theo làn váy tỏa ra khắp nơi, thậm chí lan xuống các bậc thang. Toa xe vốn dĩ trông trơn âm thầm bị váy đỏ và khí đen phủ kín.

Nàng ngồi trên ghế, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đùi. Dáng ngồi thật dịu dàng và thùy mị. Bộ móng đen vừa dài vừa nhọn cực kỳ nổi bật giữ một rừng đỏ của chiếc váy cưới.

Dường như, nữ quỷ phát giác gã tài xế đang nhìn mình thông qua kính chiếu hậu, nàng chậm rãi ngẩng đầu, mặt đối mặt với nó trong kính.

Má ơi, cái này rốt cuộc là thứ gì vậy!

Lớp phấn trắng trên mặt gã tài xế rì rào rơi xuống để lộ một khuôn mặt nát. Diện mạo thực của nó cũng ghê rợn nhưng không thể sánh bằng thứ đằng sau lưng nó. Hiện tại nó chỉ là một con tiểu quỷ vừa bất lực vừa tội nghiệp.

Gã tài xế khóc không ra nước mắt. Nó nơm nớp chuẩn bị buông chân ga. Một giọng nói lạnh băng đột ngột vang lên: 'Không được dừng, chạy tiếp cho ta.'

Chị đại lên tiếng, tép riu nào dám không nghe theo. Gã tài xế chỉ có thể tiếp tục đạp ga chạy xe về phía trước. Từ kính chiếu hậu bên trái của xe, nó thấy được thân ảnh của Cố Ỷ xuất hiện ở góc đường. Sau đó, thân ảnh ấy càng ngày càng xa cho đến khi biến mất khỏi góc chiếu của kính chiếu hậu.

Nếu biết trước, nó đã để cho ả lấy lại cái túi.

Gã tài xế bắt đầu hối hận, vô cùng hối hận bởi vì chỗ nữ quỷ đang ngồi chính là chỗ mà ả đã ngồi đó, có trật đi đâu! Nó còn thấy rõ bên cạnh nữ quỷ chính là cái túi bỏ quên mà ả muốn lấy lại.

Nó thầm oán than nhìn vào kính chiếu hậu nơi mà hình ảnh của Cố Ỷ vừa biến mất: Nếu ngươi chạy nhanh hơn chút nữa! Nếu ngươi chịu nói rõ với ta! Chẳng lẽ ta không cho ngươi lấy lại cái túi?

Không chỉ riêng mình gã tài xế có tâm trạng đó. Giờ khắc này, Cố Ỷ cũng hối hận, cực kỳ hối hận.

Nếu biết biết sẽ xảy ra chuyện như hôm nay, cô đã dứt khoát hàn dính cái túi vào người, dù có thế nào cũng không bị thất lạc. Nhưng mà, thời tiết thực sự quá oi bức đi, đeo cái túi đó trên tay suốt ngày rất dễ chảy mồ hôi. Mồ hôi sẽ làm ướt sợi dây buộc của cái túi, sợi dây sẽ ma sát vào cổ tay cô, rất khó chịu. Vả lại, thời buổi này, mấy ai chuộng đeo túi tiền trên tay?

Thôi thôi, sớm biết sẽ có cớ sự như hôm nay, dù cho mỗi ngày cả người đều nhễ nhại mồ hôi, Cố Ỷ nhất quyết cũng không để cái túi vào balo.

Đặc biệt, khi Cố Ỷ chứng kiến chiếc xe buýt ngày càng khuất xa trong tầm mắt, nỗi hối hận càng trào dâng mãnh liệt trong thâm tâm cô. Tại thời điểm cô cách chiếc xe gần nhất, cô đã thấy hình ảnh của Khương Tố Ngôn từ ô cửa sổ cuối đuôi xe.

Tại thời khắc ấy, Cố Ỷ rất rất muốn gọi nàng: Lão bà ơi!

Thế nhưng, lúc ấy gương mặt nhợt nhạt của Khương Tố Ngôn bỗng tỏa ra bừng bừng khí đen khiến cho câu gọi tha thiết đó không thể thốt thành lời. Có người bị rén!

Cô bất giác nuốt nước bọt, thầm nghĩ: Lão bà nhà tôi bắt đầu hắc hóa rồi ư?

Sau khi màn truy kích xe buýt thấy bại, Cố Ỷ quyết định dừng xe sát lề đường, bản thân thì ngồi xuống lề đường bắt đầu trầm tư.

Phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện thoại cho Trần Tư Nam để xin lời khuyên. Thế nhưng, cô chợt nhớ ra đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho một thằng nhóc đó, có khi sẽ làm cậu ta sợ hãi. Con nít còn tuổi ăn tuổi lớn nên được ngủ ngon.

Nào giống như cô, nửa đêm nửa hôm bỏ quên lão bà. Đêm hạ tháng bảy, khí trời cực kỳ nóng nực nhưng gió đêm lại lạnh lẽo khó hiểu. Ngay cả cơn gió ở chốn này cũng muốn nhắc nhở cô: Không biết lúc tìm về rồi, thân thể của cô có bị lùn đi một khúc hay không đây. Biết vì sao không? Vì có khả năng cái đầu của cô sẽ bị ép dọn nhà đi chỗ khác. (ý là sợ mất cái đầu đó quý dị!)

Tối nay, cô vốn ra ngoài tìm tung tích của bạn trai chị Vương, giờ thì hay quá rồi, ngay cả lão bà cũng bỏ quên trên xe. Thất lạc lão bà không đáng sợ. Điều đáng sợ nhất chính là cô sẽ tao ngộ những gì sau khi nàng được tìm về.

Cố Ỷ oán trách gã tài xế: Ai biểu mày chạy dữ dằn vậy hả? Giờ lão bà, tao cũng mất rồi, mày khoái chí lắm chứ gì? Mày có biết mày đã tự tay dẫn một đại quỷ siêu cấp dữ dằn về hang ổ của mày không?

Thôi kệ, coi như lão bà tự đi ăn món tự chọn đi!