Bị Ép Làm Nhân Viên NPC Trong Vô Hạn Lưu

Chương 1: Bọn họ rất hiếu khách



"Con cừu non... của tôi... "

Trên chiếc giường màu đỏ diễm lệ lạnh lẽo, tấm đệm mềm mại bởi vì một người ngồi mà lõm xuống, toàn thân Trần Lật hơi run rẩy, cảm giác sợ hãi đến muốn ngạt thở từng chút từng chút xuất hiện trong lòng.

Tiếng nỉ non nhỏ vụn xẹt qua bên tai mang theo chút cảm giác da thịt run rẩy

Hạt châu điêu khắc làm bằng vàng, tơ lụa màu chàm, thủy tinh trong suốt cùng châu báu đếm không hết đều ở trên mặt đất, phảng phất có người tiện tay ném những bảo vật vô giá này chỉ vì dỗ người trong lòng cao hứng, giống như con rồng lớn ngang ngược vụng về đang lấy lòng công chúa bị tha về ổ.

Trần Lật lại không lòng dạ nào thưởng thức những tài bảo như được chuẩn bị tỉ mỉ này.

Ngón tay mềm mại tinh tế bất an vò hỉ phục, màu đỏ chói mắt càng tôn lên ngón tay trắng nõn, đốt ngón tay có chút hồng nhạt, dạng tay này trời sinh làm người ta sẽ chỉ cảm thấy thật đẹp, mà bởi vì sợ nên chiếc cổ mảnh khảnh hơi nâng lên, hầu kết hơi nhẹ lên xuống, giống như đang cam nguyện hiến tế chính mình.

Tiếng hít thở của nam nhân nhẹ nhàng dần dần tới gần.

Lông mi dài mà cong lên bất an lay động.

Một giây sau, Trần Lật mở mắt.

Trần nhà Quen thuộc màu trắng mang đến một tia an tâm.

Lại là giấc mộng này...

Cậu mím môi đứng dậy, trong lòng có hơi không cao hứng.

Từ sau khi 16 tuổi, cậu thường xuyên mơ thấy giấc mộng này, gần đây tần suất càng là càng ngày càng cao, từ 1 tháng 1 lần biến thành 1 tuần 2 lần.

Lá gan của cậu rất nhỏ, rất sợ hãi thứ gì liên quan tới ma quỷ, chỉ là sau khi mơ nhiều quá nên trở nên quen, chí ít sẽ không mất hồn mất vía cả ngày.

Trần Lật giương khuôn mặt nhỏ tinh xảo đi rửa mặt, tính tình cậu như mèo con, tới cũng nhanh đi càng nhanh, từ gian phòng cho tới lúc đi ra đã khôi phục tinh thần tốt.

Bữa sáng không thay đổi đều là sandwich, thêm ly sữa bò, Trần Lật chậm rãi uống sữa bò vừa xem tin tức.

Mấy tin nhắn bắt mắt liền nhảy ra trước mặt cậu.

【 bên A 】: Tôi đã thấy bức tranh của cậu, chỉ là loại hắc ám này cảm giác quá đơn điệu.

【 Thầy giáo 】: Rất xin lỗi lần tranh tài này em không được tuyển rồi, kỹ năng vẽ của em xác thực số một số hai, thế nhưng không có linh khí, có lẽ em cũng không thích hợp đi con đường này...

【 Cố Phó 】: Hạt dẻ, có rảnh không?

Trần Lật nháy mắt mấy cái, cậu mỗi lần chỉ thích xử lý một việc, bởi vì quá hết sức chuyên chú dẫn đến không cách nào phân tâm, mấy tin nhắn này cũng vậy.

Dạng tính cách có chút thiếu hụt này ở trong mắt người khác liền biến thành ngốc nghếch, bất quá dáng dấp cậu đẹp mắt, vì vậy thoáng thăng cấp thành mỹ nhân ngốc nghếch.

Sau khi cùng với bên A-tiền rất ít nhưng nói rất nhiều bàn bạc xong, cậu mới trả lời thầy giáo, nội tâm mang theo chút tiếc nuối, vẫn cứ như cũ lạc quan gõ phím lên khung chat.

Không có linh khí.

Là lời bình sau khi cậu thay đổi phong cách vẽ lúc 16 tuổi nghe thấy nhiều nhất, cũng bởi như thế, mới trở thành tổn thương lâu dài, cho tới bây giờ cậu chỉ còn dựa vào vẽ tranh minh hoạ cho công ty nhỏ duy trì sinh hoạt.

Ai bảo cậu đã nhát gan lại hết lần này tới lần khác còn muốn kiên trì vẽ tranh kinh dị làm chi...Trần Lật thu lại cảm xúc, mở khung chat bạn thân ra.

【 leng keng 】

Một âm thanh vui tai đột ngột từ trong đầu vang lên, giọng ca dao con nít không biết tên giống như chuông nhỏ vang lên.

【 leng keng, leng keng, con nai người đầy máu chở một người nho nhỏ, leng keng, người nho nhỏ hát ca... 】

【 người nho nhỏ này chính là ông đây!!! 】

Thanh âm trong đầu dần dần càn rỡ, giọng sữa manh manh hô lên đầy bưu hãn.

Trần Lật tiếp tục duy trì động tác cầm điện thoại, đây không phải tỉnh táo, mà là bị sợ ngây người.

Lá gan của cậu cũng chỉ chịu kích thích lớn như mấy động vật nhỏ thôi.

Đối mặt thanh âm bất ngờ xuất hiện trong đầu, không có nửa phần hiếu kì kinh ngạc, chỉ có tràn đầy sợ hãi cùng kháng cự.

Hệ thống 001: 【 chúc mừng vị tiên sinh dũng cảm này, à không, thiếu niên, cậu đã được tuyển chọn làm vị khách quý may mắn lần này 】

【 bây giờ chúng ta ký kết một hợp đồng, à không, khế ước ma pháp thiếu niên nha ~ 】

Âm cuối cố ý giương lên mang theo vài phần thích thể hiện..

Đây là trò đùa dai kiểu mới à? Hay là mơ?

Trần Lật không chần chờ véo chính mình một cái, làn da mềm mại lập tức đỏ lên một khối.

Hệ thống 001 có chút bất mãn: 【chậc, không tin ông đây à? 】

Nó dùng cái tay không tồn tại vỗ tay phát ra tiếng.

Trong nháy mắt mọi thứ xung quanh biến đổi, Trần Lật cũng không kịp thấy rõ, người đã ở một không gian trắng bệch.

Trước mắt hiện lên một cái bảng nhiệm vụ:

【 Hoan nghênh tiến vào Thế giới kinh khủng, có đồng ý tiếp nhận đóng vai NPC nhiệm vụ hay không? 】

đồng ý 】; 【 cực kỳ đồng ý

Trần Lật: "..."

Càng thêm ác liệt chính là tay cậu hoàn toàn bị khống chế điểm vào lựa chọn thứ hai.

Trong nháy mắt pháo hoa đồng thời bắn ra.

001-ép mua ép bán: 【 bây giờ hãy lập tức vào cương vị công việc đi! 】

"Không..."

Lời cự tuyệt chỉ mới nói một nửa, cậu lại từ không gian thuần trắng kia tiến vào một nơi hoàn toàn xa lạ.

Chỉ là cậu không biết, ngay lúc đi khỏi cái không gian kia, vô số yêu ma quỷ quái chậm rãi xuất hiện, tựa như phát điên tranh đoạt nơi cậu vừa mới đứng.

Nơi đó lưu lại mùi yếu ớt, đám ác quỷ tựa như phát điên đánh nhau đầu rơi máu chảy, dây dưa nỉ non.

"Rất thích! Rất thích!! Rất thích!!!"

...

Ánh nắng xuyên qua lá cây màu xanh biếc làm trên mặt đất hình thành những mẩu ánh sáng khối vụn, khi nhánh cây lay động làm ánh sáng trên đất chuyển động theo, hoa cỏ sinh trưởng tràn đầy dưới chân, muôn hoa khoe màu đua sắc rất khó gặp trong tự nhiên thời nay.

Người đột nhiên bị truyền tống tới chỗ này lại không lòng dạ nào thưởng thức những thứ này.

Cô gái thét lên: "Nơi này là nơi nào!?"

"Mấy người, mấy người là ai?"

"Ngậm miệng, người mới ồn ào quá."

Mắt thấy lời nói xung đột muốn biến thành tứ chi xung đột, rốt cuộc có một người chơi già dặn kinh nghiệm hiền hòa ra giải thích.

Âm thanh ồn ào làm cho đám người Trần Lật ở xa nhịn không được lại lui về phía sau hai bước.Người bình thường khi đi vào hoàn cảnh xa lạ đều sẽ có tâm lý đi theo đám đông, mà bởi vì cậu tính cách tự bế từ nhỏ, sau khi nhìn thấy người nhiều phản ứng đầu tiên không phải đi qua tụ họp, mà là trốn đi chỗ đó.

Bên nhóm mấy người kia truyền đến thanh âm đang giải thích, phổ cập khoa học.

001: 【 chúng ta cũng tiến hành training công việc trước đi ha. 】

Trần Lật ở trong lòng khẽ hỏi: 【 tại sao lại là tôi? 】

Cậu đang ở nhà nhàm chán đọc tiểu thuyết, đối với tình cảnh hiện tại lại ngoài ý muốn có thể tiếp nhận, giống như một con cừu non ngây thơ, bị người đẩy lên đài hiến tế, mặc dù sợ hãi lại không hiểu được phản kích như thế nào.

001 không trả lời vấn đề này, thanh âm của nó đột biến thành âm điện tử lạnh như băng:

【NPC phân chia làm NPC manh mối, NPC dẫn dắt, NPC trung tâm. 】

【 mỗi một NPC dẫn dắt đối với người chơi đều rất trọng yếu. 】

【 không được phép bịa đặt, không được phép lừa gạt, có thể giấu diếm. 】

Trần Lật giương mắt nhìn: 【 nhiệm vụ của tôi là phụ trách giúp đỡ bọn họ qua cửa ải sao? 】

Con cừu nhỏ nằm ngửa rồi, mười phần chuyên nghiệp.

Thanh âm 001 khôi phục giọng con nít, mười phần kinh ngạc: 【Sao cậu lại cho là như vậy? 】

Trần Lật có chút dự cảm không tốt: 【 vậy là...? 】

001 mười phần phấn khích: 【 mục tiêu của chúng ta! Thu thập giá trị sợ hãi! 】

Nghe là biết cũng không tốt đẹp gì.

Trần Lật với một tâm thái đà điểu, không ngờ lại hỏi tới, trực giác mãnh liệt nói cho cậu biết, cuộc sống yên bình không thay đổi của mình không trở lại nữa rồi.

Theo buổi diễn thuyết cảm xúc mạnh mẽ của hệ thống kết thúc, một bên khác buổi phổ cập khoa học cũng kết thúc, trước đó cho dù tin hay không tin, chí ít cũng an tĩnh lại.

Cô gái áo trắng thét lên hồi đầu vụng trộm nhìn về phía Trần Lật, "Này, bên kia còn có một người kìa, không gọi qua đây luôn hả? "

Cô vừa rồi còn một bộ dáng sợ hãi vô cùng, bây giờ thấy anh chàng đẹp trai nhỏ, mặt lại có chút đỏ lên.

Kế bên cô một người đầu trọc liếc qua, lập tức lại thu tầm mắt lại, chửi nhỏ một tiếng ngu xuẩn sắc mặt khó coi giải thích:" Không cần, cậu ta không phải người, là NPC dẫn dắt của thế giới này, mỗi thế giới mở đầu đều sẽ có một NPC dẫn dắt chúng ta hòa vào cốt truyện."

Người mới Trình Tuấn đẩy kính mắt:" Cô nhìn kỹ trên tay cậu ta cầm đạo cụ cờ đỏ nhỏ cùng quần áo đang mặc ấy."

Cô gái Áo trắng theo bản năng gảy gảy sơn móng tay mình mới làm, có chút đáng tiếc:" trông như... Hướng dẫn viên du lịch."

Đầu trọc: "..."

Hắn muốn nói mình cũng là lần đầu tiên nhìn thấy NPC dẫn dắt "Bình thường" như thế, NPC thế giới đều không "bình thường" như NPCnày, chúng chủng loại đủ mẫu mã đa dạng.

Dù sao không có khả năng là người.

Không chỉ hắn, những người chơi khác cũng đều âm thầm suy đoán NPC dẫn dắt lần này sao trông "Bình thường" thế.

Vì không giống những NPC dẫn dắt khác bởi vì kinh khủng mà nổi danh, Trần Lật quá bình thường ngược lại làm cho bọn họ đề phòng hơn.

Có lẽ dưới da của hắn là ác quỷ kinh tởm, là ác thú Thao Thiết ăn thịt người.

Trần Lật còn không biết mình chỉ là đứng ở chỗ này, liền đưa tới nhiều hiểu lầm như vậy.

Cậu hơi trúc trắc lặp lại nhiều lần bảng nhiệm vụ ở trong lòng, mãi đến khi xác định mở miệng sẽ không lộ ra cái dốt, gây trò cười mới đi qua.

Khuôn mặt nhỏ trắng noãn hé ra bởi vì khẩn trương mà không tự chủ được cứng ngắc:" Chào mọi người, tôi là hướng dẫn viên du lịch lần này, để tôi dẫn mọi người đi đến Thôn Hiếu Khách, lữ trình trong vòng 5 ngày, bây giờ xin mời lên xe chúng ta cùng đi."

Tiếng nói của cậu trong trẻo mang theo chút mềm mại, khiến người ta vô thức thanh tĩnh lại.

Nhưng lần này sau khi cậu nói xong chỉ thu hoạch được mấy ánh mắt càng thêm cảnh giác.

001: 【 nhắc nhở ấm áp, tốt nhất đừng bại lộ sức chiến đấu bản thân là 0, con người và NPC có thể là diện thù địch trong trò chơi 】

【 con cừu nhỏ như cậu mà không có ông đây, mới vừa vào thế giới chắc chắn đã bị xé nát rồi.】

【 nói nhiều quá nha. 】

Hệ thống: 【??? 】

Trần Lật lúc này mới phát hiện bởi vì không quen, cậu đem suy nghĩ trong lòng nói huỵch tẹt ra với hệ thống.

Con cừu nhỏ mặc dù có chút ít nóng nảy, thực chất bên trong lễ phép văn hoá đạo đức vẫn làm cậu hơi cảm thấy có lỗi, không kịp xin lỗi hệ thống, đội ngũ người chơi trước mặt liền chuyển động.

Bọn họ kêu gọi giúp nhau lên xe, người mới mặc dù do dự, nhưng sợ bị bỏ rơi trong rừng hoang núi thẳm ở nơi này hơn, hết thảy mười người vùn vụt thoáng cái toàn bộ lên xe.

Người lên xe cuối cùng chính là một người đàn ông mang theo mũ cùng khẩu trang màu đen, hắn ý tứ sâu xa liếc nhìn Trần Lật có chút mất tự nhiên đứng tại bên cạnh xe.

Trần Lật sửng sốt một chút.

Là ảo giác sao? Vừa rồi con mắt người kia... Hình như là màu xám bạc thì phải

Tự dưng khiến người ta liên tưởng đến ánh trăng sáng tỏ.

Hơn nữa còn mang theo ý cười.

Hạng người gì khi tiến vào thế giới kinh khủng còn nhẹ nhàng như vậy?

Đại khái là chắc cậu nhìn lầm rồi.

Bị hành động này chen ngang, chuyện nói xin lỗi với hệ thống cũng quên luôn.

Trần Lật cuối cùng chậm rãi lên xe, nhìn trông còn không tình nguyện hơn những người chơi này.

Đây là một chiếc xe buýt thoạt nhìn đã sử dụng nhiều năm rồi, cửa xe lúc cậu bước lên tự động đóng lại, phả ra một luồng hơi nóng.

Mười người chơi đều đã ngồi xuống, cả đống 2, 3 người ngồi cùng một chỗ, cũng có người ngồi một mình như người đàn ông đeo khẩu trang.

Trần Lật đại khái nhìn lướt qua, không nghĩ nhiều cũng một chỗ ngồi xuống, vừa lúc là trước mặt người đàn ông mang khẩu trang.

Không biết vì cái gì, lúc cậu ngồi xuống toàn bộ ánh mắt người chơi đều tụ tập qua đây, người chơi mới là có chút hiếu kỳ, người chơi già dặn kinh nghiệm trong mắt đều là khó hiểu.

Cừu non vô lực hết sức mẫn cảm đối mặt với những ánh nhìn kia, gần như sắp nổi hết da gà da vịt lên, do dự kêu hệ thống.

【 tại sao bọn họ nhìn tôi chằm chằm thế? 】

001: 【... Ai bảo cậu ngồi ở chỗ này đấy, thân phận của cậu có phải hành khách đâu. 】

Trần Lật sửng sốt một chút, có chút bối rối nhìn tấm nhiệm vụ trong đầu, cái này chỉ có cậu mới nhìn thấy được.

Trong phần giới thiệu vắn tắt, bên cạnh thân phận "Hướng dẫn viên du lịch" của cậu còn đánh dấu ba chữ cực kỳ nhỏ -- kiêm luôn tài xế.

Khuôn mặt cơ hồ là đỏ lên muốn bốc hơi, cũng may cậu ngồi ở chỗ ngồi tới gần ghế lái nhất, cho nên những ánh mắt theo dõi kia đều chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng của cậu, không có ai lại chú ý tới cậu đang bối rối.

Toàn thân của cậu cứng ngắc, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đứng lên, lặng lẽ ngồi vào trên ghế lái dành riêng cho tài xế.

"A."

Sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ cực thấp, mang theo chút từ tính.

Trần Lật trợn tròn con mắt, thông qua kính phía sau xe nhìn về phía người đàn ông đang chế giễu cậu.

Phó Mạc Ương hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt một chút cũng không lệch nhìn về phía lỗ tai hiện ra màu đỏ, đầu lưỡi nhẹ ngàng khe khẽ lướt qua răng nanh sắc bén.

Thật đáng yêu.

Giữa đám NPC thế nào lại có một cái đồ chơi nhỏ dễ nát lẫn vào như thế.

Chỉ thông qua kính phía sau xe 4 mắt nhìn nhau ngắn ngủi, Trần Lật liền bị dọa sợ đến thu hồi ánh mắt.

Cậu nhìn lầm rồi!

Đúng là con ngươi mắt màu xám bạc không sai, nhưng không phải trăng sáng, mà là ánh mắt Độc Lang lộ ra răng nanh dày đặc mới có.

Tác giả có lời muốn nói:

Mở đầu viết bừa một chút, bảo bối hạt dẻ siêu cấp đáng yêu đến với mọi người đây.