Bị Ép Làm Nhân Viên NPC Trong Vô Hạn Lưu

Chương 10: Bọn họ rất hiếu khách



Phó Mạc Ương cố tình không nói gì, hắn nhìn đi chỗ khác: "Đi thôi, nếu quá muộn thì dễ dàng gặp nguy hiểm."

Từ "nguy hiểm" được thốt ra từ miệng hắn, bản thân nó đã mang một cảm giác không không hài hòa.

Trần Lật tin nên có chút lo lắng đuổi theo bước chân của hắn.

Cậu vướng vào bí mật nào đó trong lòng, đồng thời còn phải cảnh giác với bóng tối xung quanh, quên mất vụ cổ tay bị nắm.

Giống như một con cừu non ngây thơ bị một con sói đầy mưu mô dụ về ổ của nó.

Những ngôi làng ở đây hiếm khi sử dụng điện, hầu như không có đèn bên đường, họ chỉ có thể đi bộ trở lại trên con đường có ánh trăng yếu ớt.

Bóng người bị kéo rất dài.

Vừa đi, Trần Lật không khỏi hướng Phó Mạc Ương dựa vào.

Người đàn ông nhìn về phía trước và bước đi đều đặn, như thể bóng tối của màn đêm không sinh ra bất kì ảnh hưởng nào đến hắn.

Kỳ thật đúng là như vậy, hiện tại nếu như có người nhìn thẳng vào mắt của hắn, sẽ phát hiện trong con ngươi màu xám bạc tản ra một tia nhàn nhạt màu trắng, thật giống dã thú hung ác về đêm.

Phó Mạc Ương hơi nheo mắt hài lòng khi thấy con cừu non vô tri đang tiến lại gần mình, thậm chí còn cố tình thả chậm bước chân để cảm nhận sự phụ thuộc theo tiềm thức này.

Đây là lần đầu tiên một vật yếu đuối mỏng manh như vậy lại theo bản năng tin tưởng hắn, mặc dù là do nhân tố bên ngoài, nhưng vẫn khiến hắn cảm nhận được một loại trải nghiệm trước nay chưa từng có.

Hắn nghĩ rằng dường như hắn đã tìm thấy điều gì đó có ý nghĩa hơn là hù dọa cừu non sợ hãi.

Trần Lật không hề hay biết về những thay đổi trong suy nghĩ của người bên cạnh mình, cậu chưa bao giờ cảm thấy con đường này dài như vậy.

Cuối cùng, một cái sân nhỏ cũng xuất hiện trước mặt họ, nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị một bóng người đột ngột xuất hiện làm cho cậu sợ đến mức suýt nữa xù lông.

Tang Na đứng ở cửa và từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào họ.

Phó Mạc Ương cũng dừng lại nhìn lại cô một cách vô cảm.

Cô ấy lúc này không cầm con dao đồ tể khổng lồ không phù hợp với thân hình gầy guộc của cô ấy, nhưng mùi máu tươi trên người vẫn nồng nặc như cũ.

Trần Lật không thể không nghĩ đến ánh mắt cầu cứu của Tóc đỏ sau khi hắn bị biến thành con heo, cuối cùng không được cứu bị đưa đến lò mổ của Tang Na.

Có lẽ đó là lý do tại sao mùi máu tỏa ra trên người cô, hoặc có thể đó là mùi máu ngấm vào xương từ sự giết chóc tích lũy theo thời gian.

Thật kỳ lạ, tại sao lúc đầu cậu không ngửi thấy nó.

Như thể một lời nguyền, chỉ khi bọn họ nhận ra vấn đề, vấn đề mới dần dần được tiết lộ ra.

Mà bọn họ đều chỉ là những người bị bịt mắt nguyền rủa, những gì họ nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài.

Ngay lúc Trần Lật nhịn không được muốn xoay người bỏ chạy, Phó Mạc Ương không chút ngữ khí lên tiếng, bình tĩnh đến mức nên nói: ""Cút."

Sau đó Trần Lật nhìn theo, khuôn mặt của Tang Na vặn vẹo trong giây lát, giống như đã nhận lấy uy hiếp cực lớn, ánh mắt không tình nguyện dừng lại ở cậu vài giây sau đó rẽ sang một con đường khác.

Lại là cái nhìn đó.

Trần Lật có chút sợ hãi rụt lại.

Cô ấy thực sự để mắt tới mình rồi.

Nếu không có Phó Mạc Ương, có lẽ giờ cậu đã bị Tang Na bắt và lôi về lò mổ.

Cậu sẽ biến thành một bé heo sao? Hay một thứ gì khác?

Nghĩ mãi không thôi, cậu không khỏi liếc nhìn bóng lưng của Tang Na.

Không biết có phải ảo giác hay không mà tư thế đi của cô ấy có chút kỳ quái, hai vai cứ rũ xuống, khi cô ấy biến mất ở góc cua thì toàn thân cong lên.

Tại sao cô ta lại đi đường như vậy?

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Phó Mạc Ương đã mở miệng đánh gãy mạch suy nghĩ: "Muốn đi cùng cô ấy không?"

Hắn có chút tức giận, mà nguyên nhân khiến hắn khó chịu là do sự chú ý của thiếu niên bị người khác chuyển hướng, điều này khiến hắn cảm thấy không vui.

Trần Lật vội vàng lắc đầu: "Không muốn."

Cậu không biết tại sao người đàn ông này đột nhiên hung dữ như vậy, nội tâm có chút khẩn trương.

Phó Mạc Ương nheo mắt: "Đi vào đi."

Trần Lật sửng sốt một chút: "Anh không trở về ngủ sao?"

Đại khái là không ngờ cừu nhỏ đang sợ hãi lại kêu be be mời mình, Phó Mạc Ương dừng một chút: "Muốn ngủ với anh không?"

Trần Lật sửng sốt một chút, rõ ràng bọn họ chỉ là bạn cùng phòng, đều là đàn ông, lại không ngủ chung giường, vì sao bị hắn hỏi như vậy cảm giác có chút kỳ quái vậy nhỉ.

Người đẹp bé nhỏ chậm chạp vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lần này lại dễ dàng thoát khỏi xiềng xích của nam nhân, chớp chớp mắt: "Tạm biệt."

Sau đó, cậu tăng tốc chạy vào phòng, như thể chậm 1 nhịp là sẽ bị một thứ gì đó đáng sợ bắt được.

Mãi cho đến khi nhìn thấy cậu đóng cửa lại hoàn toàn, Phó Mạc Ương mới đột nhiên cúi mặt xuống, tất cả vẻ hung ác và tàn nhẫn cuối cùng cũng xuất hiện trên người tên ác ma đẹp trai này.

Đến lúc tính sổ rồi, hắn nghĩ.

Chỉ là 1 cái NPC trung tâm của phó bản cũng dám ngấp nghé con mồi của hắn.

...

Trần Lật nằm ở trên giường gọi: [Hệ thống, có ở đó không? 】

001: [ở đây. 】

: [Vừa rồi lại đi bảo trì à? 】

001: [... Đúng thế. 】

Trần Lật nghiêng đầu: [ Cái người chế ra cậu có phải để lại bug không vậy? 】

001 trong nháy mắt lập tức nổi giận, giọng con nít tăng tốc đề cao như súng máy: 【 cậu sao có thể chất vấn Cha tôi! Ông ấy là người vĩ đại nhất trên thế giới! Hơn nữa hệ thống này là do chính ông ấy sáng tạo ra, ông đây không gì không biết không gì không hiểu, cậu cái gì cũng có thể hỏi nhưng không thể nghi ngờ Cha tôi! 】

Nhìn ra được hệ thống đối với Cha của nó rất kính trọng, tin tưởng tới tình trạng mù quáng.

Trần Lật hết sức lễ phép: [Tôi xin lỗi. 】

Chất vấn cha mẹ người khác thật sự không tốt lắm.

001 hừ lạnh một tiếng: 【 biết sai là tốt, Cha tôi không thể phạm sai lầm. 】

 【 Cha cậu là người như thế nào? ] Trần Lật tò mò hỏi.

Cậu rất muốn biết tại sao mình lại bị chọn, bởi vì cậu quá bình thường, có lẽ cùng Cha của hệ thống có quan hệ gì đó.

001 suy nghĩ một chút: 【 Cha tôi không phải con người. 】

Nó nói điều này với niềm tự hào không thể giải thích được, dù sao con người cũng là một chủng tộc rất yếu ớt.

【Ồ, vậy ra Cha của cậu không phải là một con người. 】 Trần Lật nghiêm túc lặp lại.

001: 【... 】

Nếu nó không biết kí chủ thật sự vô tội, nó sẽ thật sự hoài nghi đây là một loại trào phúng.

Cơn buồn ngủ từ từ bao trùm lấy cậu, Trần Lật từ từ chìm vào giấc ngủ trong khi nghe hệ thống khen ngợi Cha mình.

Cho đến khi đi ngủ, cậu vẫn suy nghĩ về một câu hỏi - bí mật của Phó Mạc Ương là gì.

001 kể lể phát hiện mình trở thành âm thanh nền thôi miên, nó tức giận bất bình muốn đánh thức ký chủ bắt cậu tiếp tục nghe nó khen ngợi Cha, nhưng ý nghĩ này còn chưa kịp hành động cửa đã bị đẩy ra.

Khi ác ma nhìn thấy thiếu niên không phòng bị đang ngủ trên giường, ánh mắt của hắn liền thay đổi, tràn đầy tính xâm lược.

Hệ thống biến mất không một lời.

Đêm nay, còn dài lắm.

...

Khi Trần Lật tỉnh dậy khỏi giường, cậu cảm thấy cổ và trán hơi đau, giống như da bị rách rồi.

Vì vậy, cậu chọc vào hệ thống trong đầu và hỏi:【 Có chuyện gì xảy ra tối qua sao? 】

001:. 【... không có gì xảy ra. 】

Chỉ là có người nhìn chằm chằm cậu gần cả đêm, cuối cùng nhịn không được cắn một ngụm, ánh mắt như muốn xé nát nhét cậu vào bụng.

Trần Lật tin, cậu cho rằng mình đại khái có lẽ là bị muỗi đốt, dù sao thì ở nông thôn có rất nhiều muỗi.

001 không khỏi cảm tạ phó bản này không có gương, nếu không nó thật sự không biết nên giải thích với kí chủ như thế nào tại sao khi tỉnh lại trên người lại có vết hôn.

Khi bước ra khỏi phòng, cậu thấy những người chơi đều đang tụ tập lại với nhau thảo luận gì đó với vẻ mặt nặng nề.

Phó Mạc Ương cũng ở đó, chẳng qua là khuôn mặt hắn tràn đầy hứng thú.

Thấy cậu bước ra, ánh mắt khả nghi của hắn nhìn lướt qua nhìn cổ cậu.

Để lại dấu vết của mình trên làn da trắng, triệt để biểu thị công khai tuyên bố chủ quyền.

Phó Mạc Ương có tâm trạng vô cùng tốt: "Muốn biết chuyện gì đã xảy ra không?"

Trần Lật muốn gật đầu, nhưng cậu đã kìm lại khi nhìn thấy người chơi.

May mắn thay, Phó Mạc Ương lần này cũng không chọc cậu, chủ động nói: "Có người chết rồi."

Hắn nói một cách nhẹ nhàng, giống như đó là một chuyện gì đó không đáng nhắc tới.

Trần Lật có chút sợ hãi, nhưng lại không thể hiện ra trước mặt người chơi, cậu nhàn nhạt liếc nhìn phòng bên cạnh, lập tức phản chiếu vào mắt đều là màu đỏ tươi, thi thể đã không còn ở hiện trường.

Cậu đã ngủ cả đêm ở căn phòng bên cạnh ngày hôm qua...

Thế mà không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Phó Mạc Ương: "Đã chết trước khi hai ta trở về."

Lần này là 2 người chơi nam chết, đều là người chơi cũ.

Ngày mốt là lễ hội, và chỉ còn lại 6 người.

Trần Lật gần như ngay lập tức nghĩ đến một người - Tang Na.

Hóa ra hôm qua cô đứng ở cổng sân nhỏ là lúc mới vừa giết xong.

Trần Lật giữ giọng thật nhỏ để đảm bảo rằng những người chơi khác sẽ không nghe thấy: "Nhưng 2 người này không giết động vật trong lễ hội, làm sao có thể kích hoạt điều kiện tử vong được?"

Cậu không nhận ra việc 1 NPC thảo luận về phó bản với người chơi là chuyện kỳ lạ cỡ nào.

Dưới sự dẫn dắt có chủ ý của thợ săn, hắn đã được coi là một sự tồn tại đặc biệt.

Điều này cũng phù hợp với mong muốn trong lòng của Phó Mạc Ương, hắn không thể không thở dài trong lòng: thật là 1 nhóc con ngây thơ.

Cho đến bây giờ còn cảm thấy rằng phó bản chỉ có điều kiện tử vong đơn giản như vậy.

"Bí mật mà tôi đã nói với cậu ngày hôm qua là để nói cho cậu biết về bản chất của phó bản này." Phó Mạc Ương hơi cúi xuống và ghé sát vào bên tai cậu.

Mèo con lại cắn lưỡi câu.

Lần này Trần Lật thật sự muốn biết, cậu nắm lấy một mảnh chéo áo của người đàn ông không cho hắn đi, ngẩng đầu lộ ra cái cổ mơ hồ có dấu vết, giống như một con thiên nga xinh đẹp vươn cổ hiến tế chính mình.

Phó Mạc Ương: "Muốn biết sao?"

Hắn thật sự xấu xa, ném miếng mồi hấp dẫn nhất sau đó chậm rãi dụ dỗ.

Trần Lật gật đầu trực tiếp rơi vào bẫy.

"Vậy cậu nhất định phải trả một cái giá hợp lý mới được." Phó Mạc Ương cố ý dừng lại một chút, "Hay là để tôi yêu cầu một chút thù lao đi..."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Ai đó đã 2 lần dùng cùng 1 mồi mà bắt được Hạt Dẻ bảo bối, nhất định phải hung hăng nghiêm trị ( chỉ trỏ x2)