Bí Mật Của Khứ Hồi

Chương 3: Làm người hùng



Lão chồng nói không lo lắng, thì tôi cũng không nghĩ đến nữa.

Ngày thứ năm, tôi quyết định nấu món bún bò. Khu chúng tôi sống là một khu phố nhỏ, mặc dù không được yên bình cho lắm, lâu lâu vẫn xuất hiện một số thánh phần bất hảo. Điển hình như tốp người đứng trước mặt tôi đang bắt nạt một thanh niên trẻ.

- Hôm nay tâm trạng đại ca ta không tốt, ói tiền ra đây.

Tôi thở dài một cái, bước lại gần. Cậu nhóc mặc áo sơ mi trắng kia có vẻ như đang còn đi học, gương mặt trắng bệch

- Mấy đứa hết trò chơi rồi sao, học trò trộm cướp này?

Đám thanh niên nhìn thấy tôi rít một hơi thuốc dài, phả ra, cười khằng khặc.

- Bà chị, muốn làm anh hùng à? Cẩn thận ông đây vật chết đấy.

- Hừ

Tôi cười lạnh bước tới, đầu tiên là chụp tay tên to nhất, lúc còn chưa để ý đã thuận lợi bị quăng vào góc tường. Những tên khác không đứng yên, thấy đại ca bị đánh cũng rút dao xong tới, tôi quăng cái giỏ đi chợ sang một bên, túm váy, đánh.

Đã lâu rồi không được hoạt động tay chân, tôi càng đánh càng hăng. Một tên rồi lại thêm một tên, tuy cảm giác không sảng khoái như lúc đại chiến với Ma thần nhưng đối với một người bị cầm chân ở nhà mấy tháng như tôi, cũng đã đủ kích thích rồi.

Nhóc thư sinh ôm giỏ đi chợ, chợt cảm thấy tình hình không ổn.

- Chị đừng đánh nữa, chết người bây giờ.

- Tôi...

Nhóc thư sinh mồ hôi chảy dài, sắc mặt từ trắng bệch đã chuyển sang tím ngắt.

Tôi phủi phủi tay, thu lại giỏ đi chợ.

- Nếu có ai hỏi, em đừng nói là tôi đánh nhé

Cậu ta gật gật đầu, nhìn tôi không chớp mắt

Đến khi tôi đã đi một đoạn xa vẫn ngồi trên nền đất, bất động thốt không thành tiếng.

- ------------------------------------------------------------

Lão chồng tôi điều hành một công ty nhỏ, ngày trước tôi có đến đây vài lần. Chủ yếu là xem thử lão ta làm việc như thế nào, tiện thể ngắm các cô gái công sở chân dài.

Có một hôm, ở gần đó xảy ra tai nạn. Hai chiếc xe tải chở hàng bất ngờ va chạm vào nhau làm tắc cả một đoạn đường dài.

Một trong hai chiếc xe lao lên làn phân cách, chỉ một cử động nhỏ cũng có thể làm cho chiếc xe bị lật. Người trên xe vẫn còn chưa thoát ra. Tôi theo phản xạ tự nhiên liền nhanh chân chạy đến, ngay cả đôi guốc dưới chân cũng tháo ra quăng qua một bên, tay phải giữ đầu xe nhấc lên, còn tay trái giữ thân xe kéo về phía sau.

Hai chiếc xe va chạm nhau vậy mà lại được tách ra rất dễ dàng, sau đó dưới ánh mắt trợn ngược của mọi người, tôi bẻ gãy cửa xe, kéo người ở trong ra ngoài, vụ tai nạn kinh hoàng trong vòng ba phút đồng hồ đã được giải quyết sạch sẽ.

Lão chồng ngồi trong công ty, vừa vặn nhìn ra thấy một màn này. Lão từ trên tầng mười hai bay xuống, cú đầu tôi một cái rõ đau, sau đó làm phép, những người xung quanh đó liền quên sạch cảnh tượng vừa rồi.

Lão gầm lên:

- Em có muốn lên báo ngày mai không?

Tôi nhăn mặt:

- Thế thì để yên cho tai nạn xảy ra à

- Vậy tại sao không tàng hình?

Tôi gãi đầu gãi tai, nhìn lão đang lườm mình bốc khói. Tối đó, tôi bị lão hành cho một đêm muốn chết đi sống lại.