Bí Mật Giấu Kín

Chương 56



"Cạch!".

Tiếng đáy cốc thuỷ tinh được đặt xuống bàn lôi Lạc Thần tỉnh dậy khỏi mớ suy nghĩ rối bòng bong trong đầu.

Cô không biết bản thân lại trèo lên xe của Quan Thục. Đến bây giờ muốn hối hận cũng có quá muộn không?

Khi cô ngồi trên xe, thậm chí là đến tận bây giờ, cô vẫn đang thầm nghĩ rốt cuộc chị ta muốn làm gì cô? Tạt axit? Tạt nước vào mặt cô? Túm lấy tóc cô mà đánh? Bắt cóc cô? Đưa cô về nhà mẹ đẻ và vạch trần mọi chuyện? Âm mưa khiến cô sảy thai? Thật ra, chị ta hoàn toàn có khả năng đó, có cái quyền đó...

Cô chỉ là kẻ thứ ba, một kẻ thứ ba sa đoạ...

Lạc Thần nhìn những giọt nước lăn dài trên mặt ly, nhất thời không biết có nên hỏi thẳng chị ta hay không? Cho dù thế nào... Cô cũng sẽ chấp nhận.

"Xin cô hãy giữ đứa bé!".

Lạc Thần không tin được, vì rõ ràng lời kia không hề phát ra từ miệng cô. Cô ngước lên nhìn gương mặt điềm đạm của Quan Thục, khó lòng tin được đây không phải là mơ...

"Tôi sẽ bảo với Hán Vũ, phải cứu sống đứa bé đó... Cô đừng bỏ cuộc... Cô với Đông Dương..." - Lần này thì chị ta đã không thể giấu được sự nghẹn ngào - "... Có thể ở bên nhau...".

Lạc Thần bị lời nói này của chị ta doạ đến hồn bay phách lạc. Truyện Nữ Cường

Bọn họ có thể ở bên nhau? Quan Thục rốt cục đang nghĩ gì vậy chứ? Là đang thử lòng cô sao?

Không thể được! Tuyệt đối không thể được! Cô và Đông Dương hoàn toàn không thể làm được việc đó!

"Không" - Cô bấu chặt lấy tay Quan Thục khẩn cầu - "Chuyện này không thể nào được. Đông Dương có nghìn sai, vạn sai mong chị hãy tha thứ cho anh ấy. Em và anh ấy từ lâu đã chấm dứt mọi tình cảm với nhau rồi. Xin chị... Đông Dương không thể ly hôn với chị được!".

Anh là niềm tự hào của cả gia tộc họ Âu, là vị trung tá trẻ tuổi nhất từ xưa đến giờ. Đông Dương đã không ngừng nỗ lực để vươn lên vị trí bây giờ, tương lai còn trải dài trước mắt. Sao có thể để anh lở dở vì một đứa chưa rõ sống chết như cô?!

"Không phải, Lạc Thần, Đông Dương chưa từng yêu chị. Trái tim của anh ấy, lúc nào cũng chỉ hướng về em".

Mặt Quan Thục rất chân thành, còn có vẻ hơi buồn khổ, không giống như là đang giả vờ. Trong lúc này, Lạc Thần cảm thấy vô cùng đồng cảm. Rốt cuộc, bọn họ đến như vậy cũng chỉ vì một người.

"Em không quan trọng đến vậy đâu. Trước khi cưới chị, Đông Dương đã từng qua lại với rất nhiều cô gái. Em cũng chỉ là một trong số họ mà thôi... Mọi chuyện đã hoàn toàn chấm dứt, kể từ khi Đông Dương và chị cưới nhau rồi!".

Đúng là như vậy. Bên cạnh anh còn có biết bao nhiêu người. Tố Như, Băng Lan, Quan Thục... Không có cô, anh vẫn có thể sống tốt, vẫn tìm được một người tương xứng. Tựa như bao nhiêu năm qua anh vẫn sống tốt khi không có cô.

"Nhưng mà chúng tôi không thể có con" - Quan Thục hắt ra một hơi, giống như mãi mới nói ra được cõi lòng - "Lạc Thần, tôi không thể sinh con cho anh ấy...".

Quan Thục ôm lấy mặt, vẻ tuyệt vọng và bất lực hiện rõ trong dáng ngồi của cô.

"Chúng tôi không thể có con..." - Quan Thục khóc rấm rức - "Tôi không thể hại anh ấy được... Chỉ có cô, chỉ có cô mới có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy".

Lạc Thần sững sờ.

Cô không nghĩ, lại còn có thể xảy ra chuyện này. Hoá ra bọn họ, đều không ai dễ dàng hơn ai cả. Đây rốt cuộc là loại nghiệp chướng gì đây?

"Quan Thục, chị cũng biết đấy... Tôi vô phương cứu chữa rồi" - Lạc Thần cố gắng bình thản để đối diện với sự thật này - "Anh chị chắc cũng đã nói cho chị biết, em còn chưa chắc chắn sẽ còn sống đến khi sinh đứa bé này ra... Em không nỡ đánh đổi cả sự nghiệp của Đông Dương chỉ để có phút chốc hạnh phúc lưng chừng. Em đã bệnh tật thế này, chị nghĩ Đông Dương ở bên em có thể vui nổi sao? Cái ô danh yêu em gái anh ấy gánh nổi sao?".

Lạc Thần lắc đầu.

"Anh ấy không biết bản thân đang mưu cầu cái gì đâu. Em chỉ là gánh nặng".

"Nhưng như vậy...".

"Quan Thục, em biết chị yêu Đông Dương. Vì anh ấy, chị có thể đừng ly hôn được không?" - Lạc Thân bao lấy tay Quan Thục siết chặt - "Nếu em có thể thuận lợi sinh đứa bé này ra, em sẽ đưa nó cho chị và Đông Dương nuôi nấng. Sau khi em chết, chị có thể thay em chăm sóc nó có được không?".

Quan Thục sững sờ, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Lạc Thần, hoàn toàn không thể tin rằng cô đang chân thành. Nhường cả người mình yêu và đứa con đứt dạ đẻ ra cho cô sao?

"Tôi..." - Quan Thục vẫn còn đang băn khoăn.

"Không sao mà" - Lạc Thần trấn an chị ta - "Nếu như vậy, sau khi em đi rồi, cũng sẽ yên tâm hơn...".

Quan Thục vừa có chút áy náy vừa có cảm giác như trúng xổ số vậy. Trước khi đến đây, cô còn nghĩ, mình đã hoàn toàn trắng tay rồi.

Vẫn không thể tin đây là sự thật.

Món quà vô giá này không ngờ lại đến từ người tình địch mà cô hằng căm ghét. Cô quả thật cảm thấy mình không thể rộng lượng được như Lạc Thần.

Bấy giờ, cô mới để ý đến đống hành lý lỉnh kỉnh mà Lạc Thần mang theo.

"Em... định đi đâu à?".

Nhớ ra là mình vừa vội vàng dọn khỏi nhà người bạn chí thân, Lạc Thần liền lắp bắp. Cô còn tưởng mình sẽ không được toàn mạng rời khỏi quán cà phê này rồi chứ.

"Em định chuyển ra ngoài ở" - Nói đến đây, mắt cô cố kìm nén cơn xúc động - "Em cũng là người sắp chết rồi... không muốn liên luỵ đến ai nữa...".

Quan Thục nhìn Lạc Thần, nhất thời không nói nên lời.

Cô đã từng nghĩ, trong cuộc chơi này, Lạc Thần đã là người thắng cuộc. Không ngờ, hoá ra cô gái này, mới là người đã phải chịu đựng và tổn thương nhiều nhất.

"Em đã tìm được chỗ nào chưa?".

Lạc Thần lắc đầu, cô còn chưa nghĩ đến điều này.

"Hay là, em qua ở với anh trai chị đi!".

"Hán Vũ?!" - Lạc Thần có hơi rùng mình khi nhớ lại ánh mắt của anh ta khi ở trong bệnh viện.

Anh ta hận không thể giết được cô.

Giống như đọc được suy nghĩ của cô, Quan Thục liền nói.

"Đừng lo. Chị đã giải thích mọi chuyện với Hán Vũ rồi. Ban đầu, anh ấy thình lình gặp em ở bệnh viện, nên hành động có hơi nông nổi, do vẫn chưa hiểu tình hình".

Lạc Thần mím môi, cô thật sự không biết đây có phải là cái bẫy không nữa.

"Bệnh tình em đã như thế, không thể ở một mình được đâu. Có một bác sĩ ở bên cạnh 24/24 như vậy chẳng phải yên tâm hơn rất nhiều sao? Đừng quên, em đã nhờ chị phải chăm sóc cho đứa bé này, em không tin người mẹ nuôi này sao?".

Cung kính không bằng tuân lệnh.

Đằng nào thì bên ngoài tuyết lớn như thế. Trời cũng đã xấp xỉnh tối, chỉ sợ cô chẳng thể tìm được nơi nào trước đêm nay thôi.

"Không nói tức là đồng ý rồi nhé!".

Quan Thục bỗng nhiên đứng phắt dậy, nhiệt tình cầm lấy đống hành lý của cô xách lên. Khoé miệng chị ta nở nụ cười tươi trong khi nước mắt trên má vẫn còn chưa kịp khô.

"Còn ngồi đấy làm gì? Mau đi thôi!".

Lạc Thần đứng trước sự nhiệt tình này, không biết làm gì thêm, đành miễn cưỡng đồng ý.

Trước đó, cô cũng chưa từng biết đến nhà họ Quan trông như thế nào cả, chỉ biết gia đình bọn họ là cột sào trong nhà nước, gia thế tất nhiên không thể tầm thường. Lần này được đầu tiên đi đến, quả thật là mở mang tầm mắt.

Không hề khác những căn biệt thự của nam chính trong phim truyền hình. So với căn nhà này, chắc nhà của Đông Dương chỉ được tính là 1/10 thôi. Do muốn ém kỹ độ đồ sộ ở bên trong nên sân được làm rất dài, đi xe một lúc lâu mới vào đến nhà được. Đứng ngoài cửa tuyệt đối sẽ không thấy được nhà bên trong trông thế nào, chỉ có thể thấy con đường trải nhựa và cây cối rậm rạp mà thôi.

Còn ngôi nhà thì khỏi phải nói, xây theo kiểu Châu Âu thời xưa rất nguy nga và tráng lệ. Mỗi cây cột chống lên đều giống như được dát vàng vậy. Không thể tin được là Quan Thục đã từ bỏ nơi này để về nhà của Đông Dương. Nhất là vừa mở cánh cửa đồng nặng trịch ra là bao nhiêu người giúp việc ra nghênh tiếp. Sống trong cảnh này, có thể trách chị ta kiêu ngạo được sao?

"Cô chủ, vị này là...".

Một người đàn ông đã lớn tuổi đi đến cung kính hỏi. Nhìn cung cách này, Lạc Thần đoán, ông ta chính là quản gia.

"Là em chồng của tôi. Tạm thời, cô ấy sẽ ở lại đây cùng với Hán Vũ".

Lúc này, Lạc Thần mới chợt nhớ ra.

"Khoan đã, còn cha mẹ chị thì sao? Em sẽ phải nói gì với Đại tá và phu nhân khi họ hỏi đến em đây chứ?".

Quan Thục vỗ vỗ lên mu bàn tay cô.

"Yên tâm đi, cha chị giống như Đông Dương vậy, suốt ngày ở trong doanh trại thôi, chẳng mấy khi về nhà đâu. Mẹ chị làm bên bộ ngoại giao, cũng đi công tác suốt. Nếu em không biết phải nói gì thì đừng nói gì cả, Hán Vũ sẽ ở đây thay chị lo cho em!".