Bí Mật Hai Dòng Họ

Chương 64: Nước mắt bà Hai



Trong gian phòng tối đầy ẩm ướt với những hơi thở không của con người, một ánh mắt lạnh lẽo lướt qua thân người đàn bà đang co rúm lại một góc mà nhạt ý cười lên một cái:

“Chuyện tao giao cho cũng không làm xong, chỉ là bắt gian, vậy mà cuối cùng lại để cho bọn chúng sống thêm thời gian nữa.”

Người đàn bà đã không dám gẩng đầu lên lại nghe thấy lời nói đầy khó chịu kia mà càng cúi gằm xuống:

“Không phải tại tao đâu! Tao cũng mang mê hương châm vào phần trà ấy. Nhưng không hiểu sao, không hiểu sao lại không có chuyện gì cả!”

“Ý mày là hương tao đưa có vấn đề?”

Người đàn bà nhìn vội sang đám bóng mờ mờ bên cạnh mà thêm phần hoảng loạn:

“Tao không có ý đó! Mày ở đây bao lâu rồi, có chuyện gì mà tao chưa từng nghe lời mày hay không? Có chuyện gì mà mày bảo tao làm tao lại làm không tốt hay không? Lần này…lần này thực sự là không biết tao đã làm không đúng ở đâu.”

Đúng là vạn phần đều không thể nào nghĩ ra được bản thân đã làm không đúng chỗ nào.

Rõ ràng trà đó bà Hai cùng cậu Phúc, mợ Thi đều một lượt uống. Vậy mà chỉ có riêng bà Hai trúng phải mê hương mà cả đêm không tài nào nhấc nổi người dậy, cho dù cả gian nhà có xảy ra bao biến cố cũng không thể vương chút cảm nhận.

Còn cậu Phúc, còn mợ Thi lại có thể không bị sao mà tìm ra cánh cửa nối thông với gian hầm nơi này. Nếu như không có cậu Hai, nếu như con ma xó không nhanh chân bẩm báo mọi chuyện thì không biết chừng bây giờ người bị nhốt trong phòng củi lại là bà Cả mới đúng.

Bà Cả nhìn lại vào cỗ quan tài ngay trước mặt mà đánh lên lời trách cứ:

“Tại mày cứ khư khư giữ lại nó. Nếu ngay từ đầu nghe lời tao hoả táng tất cả vào trong biển lửa thì bây giờ có phải không còn chút sơ hở nào rồi không? Bọn nó có tìm ra căn phòng này thì cũng chỉ là một căn phòng trống.”

Và cũng không ai có thể tiếp tục đe doạ đến những yên ổn vốn có trong gian nhà đã được dựng lên từ 10 năm trước.

Nhưng bà Cả chỉ đành cất lại một phần suy nghĩ trong lòng mà nhìn cái dáng người cao thanh, so với cậu Cả gầy gò ốm yếu vì ‘bệnh’ thì chỉ nhích hơn một phần thịt.

Cậu Hai bước nhẹ từng bước như thể cả chân chỉ chạm vào lớp không khí dưới mặt đất đã tìm đủ điểm tựa để đưa người tiến lên trước, tiến về phía quan tài gỗ mục ngay trước mắt.

Đám lá bùa nơi góc phòng khẽ xào xạc không thể hiểu là do gió thoảng hay là do bước chân của người tạo nên dòng đối lưu. Đám nến châm xung quang quan tài soi sáng lên một góc gian phòng đầy mùi ẩm mốc rộng lớn. Tiếng mọt đục gỗ kéo từng tiếng dài dăng dẳng nhưng chỉ thoáng hơi lạnh tiến lại gần cũng biết sợ hãi mà hoá im lặng. Nơi đây, ngoại trừ tiếng thở đều đặn của thân cậu Hai, tiếng nín lại của bà Cả và tiếng bập bùng của ngọn lửa thì tuyệt nhiên không được phép có thêm âm thanh nào hết.

Nắp quan tài đã mở ra từ khi nào không rõ, hàng dài đinh chọc giữ lấy thân xác này cũng đã bị một bàn tay thô thiển nhấc lên. Cậu Hai đưa tay, rút nhẹ lấy một cây đinh dài chừng gang tay mà:

“Vút!”

Tiếng lướt qua không khí nặng nề càng làm cho tiếng lao nhanh tăng phần sợ hãi.

Bà Cả chưa kịp hình dung ra chuyện gì, chỉ vừa thấy được bóng dáng của một dài sắc nhọn đã nhiều phần hoen gỉ lao nhanh về tầm mắt. Cả thân bật ngửa lùi lại phía sau một đoạn, sự sống cũng chỉ cách bà chưa đầy gang tấc. Mũi đinh cắm phập xuống nền nhà ngay giữa lòng bà ghim lấy ống quần, toàn thân chết lặng.

“Mày điên rồi sao?”

Người đàn ông đang đứng trước mặt bà chẳng mảy may quan tâm đến chút sợ hãi cỏn con đó mà còn trả lại một nét cười thường ngày lạnh lẽo.

Hắn nhìn vào trong quan tài, nụ cười vẫn đặt nguyên trên môi, bàn tay cảm nhận thấy từng phần dơ bẩn không dám chạm vào cái thân thể đang ngủ sâu bên trong mà lần theo từng đường nét thanh tú di chuyển bàn tay cách một đoạn thân.

“Bà ta nói sao không đem em bỏ đi!”

Hắn nói với cái xác vẫn nằm im bất động.

Trên gương mặt hiện lên từng đường nét gân xanh phủ kín phập phồng nhấp nhô từng hồi gân gút cố gắng kiềm chế bản thân phát tiết.

Hắn cười, cười như đang khóc:

“Không phải con trai bà ta cũng chết rồi sao? Sao bà ta không đem bỏ đi mà còn cố bấu víu vào cái linh hồn này?”

Bà Cả lên tiếng trong phần sợ hãi:

“Tao nói như vậy thôi! Không có ý gì đâu. Mày đừng để tâm quá! Không phải nó vẫn ở đó sao? Mày không gật đầu thì ai dám mang nó đi chứ?”

Người đàn ông nhìn sang bà Cả, vẫn tiếp tục thấy trên môi vương lại nét cười khiếp đảm, hai khoé mắt nhìn lại phía xa nơi chiếc ghế lăn một kẻ ngồi im không hề thấy nhúc nhích:

“Cậu ơi! Cậu nhìn mẹ cậu này! Cậu nhìn xem bà ta đối xử với em như thế nào này. Không phải bà ta cầu xin em sao? Bây giờ bà ta còn đang đe dọa em nữa. Em vì cậu, vì bà ta mà đến cái thân cũng phải giấu giấu giếm giếm cất lên cất xuống, bà ta lại một mực muốn em đem bỏ hết. Bà ta không xứng làm mẹ cậu!”

Hắn nhìn cái thân thể ốm yếu gầy gò này của mình mà thêm phần chán ghét. Hắn đâu có phải là một tên không có sức lực như thế này? Hắn đâu có phải một kẻ chỉ biết đến làm những chuyện quanh quẩn trong nhà như thế này?

Cậu Hai đá phăng một ngọn nến vào bước tường phía xa, cả thân cười tới mức nghiêng ngả không còn tự trụ lại vững vàng.

Bóng dáng liêu xiêu như kẻ say rượu nhìn vào đám âm binh không dám lên tiếng, nhìn vào cái thân mới hồi lại chút sinh lực đã vì một kẻ đê hèn khác mà phản bội những cố gắng của hăn bây giờ lại chẳng khác nào một thân tàn chờ chết, nhìn vào con ma xó đng run cầm cập trong góc phòng, nhìn vào những lời vô ơn của người đàn bà đang khuỵ gối trên nền đất. Hắn nhìn tất cả, cười với tất cả rồi phẩy áo bước lên:

“Tao muốn về nhà! Tao muốn về nhà của tao!”

“Hỷ nộ ái ố cả đời này tao nếm hết rồi, cũng chán hết rồi! Tao không còn là tao nữa! Tao mất đi tao từ lâu rồi!”

Cánh cửa mở ra, tia nắng bên ngoài chạm vào đáy mắt, hắn liêu xiêu chán chường nhìn vào bà Hai đang ngồi thêu nơi ô cửa sổ thoáng đãng.

Bà Hai nghe tiếng động, không quay lại, không lên tiếng, không biến sắc, không tò mò. Chỉ hơi ngẩn người ra một khắc dừng tay lại rồi nhanh chóng tiếp tục công việc.

Hắn phẩy áo xem như chuyện thường tình đang tính bỏ đi nhưng lại không tự chủ mà ngồi xuống bên bàn trà, một tay với ấm, một tay cầm cốc rót đầy:

“U!…”

Bà Hai nghe vậy lại dừng một nhịp, nhìn ra bên ngoài, không quay đầu tiếp tục thêu.

“Bao lâu rồi không gọi bà là u rồi nhỉ?”

Cái thân này là thuộc về đây, nhưng linh hồn này lại chưa từng một lần của thân thể này.

Hắn đến đây bao nhiêu năm, bao nhiêu chuyện xảy ra, cũng là bao nhiêu lần đối diện với tấm lưng kia đều một mực là né tránh. Cho dù có là vô tình hay cố ý lướt qua mặt nhau duy chỉ có cái gật đầu là đủ để người đàn bà trước mặt thấy rằng đứa con trai này vẫn còn sống. Rồi đến bây giờ, thậm chí cái gật đầu cũng cảm thấy gượng ép khó khăn.

Đúng là rất lâu rồi, người đàn bà trước mặt không còn nghe thấy tiếng giọng quen thuộc vang lên âm thanh đó. Là vô cùng nhớ mong, vô cùng chờ đợi, nhưng bà thất vọng cũng đã chết tâm lâu rồi:

“Nó thường gọi ‘u của con ơi’. Nó cũng không hề thích ngồi nơi bàn nước ấy. Mỗi lần tới đây nó đều ngồi nơi thành cửa sổ này mà ngắm khóm râm bụt ngoài kia.”

Hắn gật đầu, uống hết cốc nước lớn, lặng lẽ rời đi.

Chỉ để lại mình bà Hai lau vội hàng nước mắt, nuốt hết ngấn lệ thêu lên mảnh vải đoá râm bụt héo tàn.