Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 23: Thứ quý giá nhất



Năng lực hành động của Quan Oánh chưa bao giờ mạnh đến vậy, đêm đó cô liên lạc với chị chủ nhà đang ở Munich thông qua video, hai bên đạt được thỏa thuận và ký kết hợp đồng.

Điều đáng nói là khi thảo luận chi tiết, Quan Oánh đã thử mặc cả, mà chị chủ nhà cũng dễ tính, thấy cô là một cô gái trẻ độc thân lại hứa sẽ nâng niu ngôi nhà nên sảng khoái giảm 3000 tệ tiền thuê nhà hàng tháng cho cô.

Đúng vậy, ngay cả một phú bà còn son có thực lực nhất định về kinh tế, đến lúc cần tiết kiệm tiền thì vẫn phải tiết kiệm.

Quan Oánh dự tính ​​​​sẽ chính thức chuyển nhà vào cuối tuần sau. Trên thực tế, với sự thiếu kiên nhẫn của bản thân, cô không muốn đợi đến một tuần sau mới chuyển đi, nhưng như người ta vẫn nói, dục tốc bất đạt (nóng vội sẽ hỏng việc). Cô chuyển nhà để làm hàng xóm với Phó Thời Xuyên, mà làm hàng xóm chính là để kéo gần khoảng cách với anh. Bởi vậy, với tư cách là một mầm non công lược, làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời như nhờ anh hỗ trợ chuyển nhà cho mình để tiếp cận Phó Thời Xuyên cơ chứ!

Giây kế tiếp ngay sau khi ký hợp đồng thành công, cô đã lấy nó làm chủ đề để liên lạc Wechat với Phó Thời Xuyên. Sau khi nhận được lời chúc mừng của đối phương, cô nói: “Nếu giờ chúng ta đã xác định là hàng xóm của nhau, vậy thì lúc tôi chuyển nhà, cậu có sẵn lòng tới giúp tôi không?”

Gửi xong, cô thấp thỏm nhìn chằm chằm vào điện thoại, vì sợ rằng Phó Thời Xuyên sẽ từ chối.

Phó Thời Xuyên trả lời: “Được chứ, chỉ cần tôi có thời gian. Chừng nào thì cậu dọn đi?”

Quan Oánh cho rằng tuần này anh được nghỉ là bình thường nên cô nói: “Chắc vào tuần sau, tôi sẽ chuyển đi, lúc đó cậu có rảnh không?”

Phó Thời Xuyên: “Có.”

Chỉ một từ thôi cũng khiến Quan Oánh hưng phấn đến thao thức cả đêm.

Tất nhiên, cô không quên báo cáo tình hình chiến đấu của mình trong bài đăng. Và khi cô hớn hở đắc chí gõ xong bước tiến vượt bậc của mình, cư dân mạng cũng hưởng ứng nhiệt liệt.

-Đậu má, chủ thớt thuộc phái hành động à, tối hôm qua còn nói đi xem nhà, hôm nay đã quyết xong rồi? Quả không hổ danh chiến thần tốc độ.

-Ahhhh, nam thần đích thân đi xem nhà cùng chủ thớt! Còn tính toán hộ bà trong toàn bộ quá trình, rồi còn giúp bà bàn bạc với người môi giới nè, cảm giác của bà không sai tí nào, đây không phải tình nhân thì là cái gì! Tui tuyên bố buổi xem nhà của hai bác hôm nay chính là đi xem nhà tân hôn!

-Tôi đã có nhận thức mới về đối tượng xem mắt. Anh ta làm chó quá chân thành, lại còn chủ động lôi kéo nam thần đi xem nhà cùng chủ thớt. Là anh ta kéo tới phải không? Chắc như bắp luôn á!

-Bác lầu trên không hiểu rồi. Nô lệ của tư bản như chúng tôi chính là thế, vì miếng cơm manh áo có gì mà không dám làm? Nhắc đến mà muốn rớt nước mắt. Hay là chủ thớt tha thứ cho đối tượng xem mắt đi, tôi nhìn mà cũng không đành lòng!

-Không! Cứ để đối tượng xem mắt tiếp tục làm chó đi, đừng dừng chương trình này, tôi thích xem nó. [haha] [haha]

-Bác lầu trên tuy độc ác, nhưng chủ thớt cũng thoáng thật đấy! Bác nói để thuê được căn nhà mới này, bản thân đã trả gấp ba lần tiền thuê hiện tại, nếu là tôi thì chắc tiếc đứt ruột. Quả nhiên không vào hang cọp sao bắt được cọp, chủ thớt đỉnh của chóp!

-Cái câu ‘tôi có thực lực nhất định về kinh tế’ đã cho tôi thấy được khí phách của bác. Làm tôi tò mò về thu nhập của chủ thớt ghê. Nhưng nếu có thể được sắp xếp xem mắt với nam thần và đối tượng xem mắt (xem phần mô tả thì điều kiện của hai người kia đều rất tốt), thì chắc hẳn điều kiện cũng phải tương đương. Các chị em, điều này nói nên điều gì? Muốn rèn sắt thì bản thân phải tự rèn luyện, đã là phụ nữ thì phải độc lập về tài chính!

-Điều đó có nghĩa là chủ thớt thật sự sẽ cùng nam thần làm hàng xóm? Lại còn ở đối diện với nhau! U là trời kích thích quá vậy! Một tuần nữa nam thần sẽ tới giúp chủ thớt chuyển nhà sao? Bác phải thể hiện tốt vào nhé! Tui chờ đó!

Tốt lắm, lần này không ai đề cập đến chuyện đây là hư cấu hay thật, xem ra những người không thể chấp nhận được đã bỏ chạy, những người còn lại hoặc tin cô, hoặc là cũng không để bụng cho dù câu chuyện này chỉ được bịa ra, bài đăng đã trở lại trạng thái hài hòa.

Quan Oánh vui vẻ đọc bình luận, còn gật đầu như trống bỏi với bình luận sau cùng: Rồi rồi, tui nhất định sẽ thể hiện thật tốt!

Thế là cuối tuần sau, Quan Oánh dậy sớm, công ty chuyển nhà cô thuê cũng đến. Quan Oánh ngại rắc rối nên đã thuê một công ty chuyển nhà trọn gói cung cấp dịch vụ một cửa từ phân loại, đóng gói, chuyển nhà và sau đó là phân loại sắp xếp nơi ở mới, còn cô không phải làm bất cứ điều gì.

Vì vậy, khi nhóm nhân công đang bận rộn, cô lại thong thả mặc chiếc áo khoác lông cừu màu sữa dễ thương và chiếc mũ nồi được đặc biệt chuẩn bị cho ngày hôm nay, sau đó trang điểm kỹ càng cho bản thân.

Đây là những gì Phó Thời Xuyên trông thấy khi đến.

Hồi ở Mỹ, anh cũng đã giúp bạn bè của mình chuyển nhà, vì vậy anh đã chuẩn bị sẵn sàng hôm nay bản thân sẽ phải mất sức, còn mặc một bộ quần áo thoải mái, áo khoác kết hợp với quần tây đen. Kết quả vừa mở cửa, anh đã thấy Quan Oánh đang đi giày cao gót, khuôn mặt rạng rỡ, phía sau là bốn nhân viên mặc đồng phục và đeo găng tay trắng, trông rất chuyên nghiệp, họ đã thu dọn xong cả căn nhà rồi.

Phó Thời Xuyên: “…”

Quan Oánh không phát hiện ra sự khác thường của anh, cô cười dẫn anh ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, sau đó đưa cho anh một ly cà phê: “Cậu đến rồi! Đi đường vất vả, mau ngồi xuống nghỉ một lát đi. Tôi mới xay cà phê, đúng lúc cho cậu nếm thử tay nghề của tôi!”

Phó Thời Xuyên nhìn qua cốc cà phê, nhận ra nó vẫn là một loại sứ đắt tiền như lần trước. Anh nhấp một ngụm thì thấy không tồi, hương vị thơm ngon, được làm từ loại hạt cà phê tốt nhất.

“Thấy sao?” Quan Oánh hỏi với vẻ chờ mong.

“Cà phê ngon, nhưng mà…” Phó Thời Xuyên trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn khiêm tốn hỏi: “Không phải cậu nhờ tôi giúp cậu chuyển nhà sao?”

“Đúng rồi.”

“Thế cậu cho tôi hỏi, tôi có thể giúp được việc gì cho cậu không?”

Quan Oánh nhìn qua những chiếc hộp các tông đã chất đầy nửa phòng khách, nhóm nhân công đang luôn tay luôn chân, trong khi cô và Phó Thời Xuyên đang ngồi nhàn nhã uống cà phê trong đống lộn xộn, cuối cùng lờ mờ nhận ra rằng cô chỉ nghĩ lừa Phó Thời Xuyên tới đây chuyển nhà cho mình, nhưng cô đã quên để lại chút gì đó cho người ta có cái để dọn dẹp!

Cũng tại cô đã quen làm đại tiểu thư, ngay cả việc chuyển nhà cũng có thói quen chọn phương án bớt việc nhất.

Nhưng Quan Oánh không hổ danh là một nữ nhà văn nổi tiếng, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng trong tình huống nguy cấp, cô nói dối không chớp mắt: “Những việc đó không phiền tới cậu, tôi mời cậu đến đây đương nhiên là bởi có thứ quý giá cần nhờ đích thân cậu vận chuyển rồi.”

“Thứ gì quý giá vậy?”

“Cậu không biết? Vậy cậu nghĩ lại xem, trong phòng này thứ gì quý giá nhất…”

Phó Thời Xuyên nhướng mày, như thể anh vẫn chưa hiểu, vì vậy Quan Oánh đã giang tay ra và quay người trước mặt anh: “Ten tén tèn tén tèn! Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, tôi không muốn ngồi trên xe vận chuyển của người ta. Cậu có lái xe phải không? Lát nữa cho tôi đi nhờ nhé.”

Phó Thời Xuyên không nói nên lời, một lúc sau anh lắc đầu cười khẽ.

Quan Oánh tới gần: “Sao lại cười?”

Phó Thời Xuyên ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Cười vì cậu nói cũng không sai, cậu đúng là thứ quý giá nhất trong căn phòng này.”

Quan Oánh đắc ý hừ nhẹ.

Thế là, khi công ty vận chuyển tất cả các thùng các tông vào xe tải, Quan Oánh cũng lên xe của Phó Thời Xuyên và ngồi vào ghế lái phụ.

Sau khi lên xe, cô nhìn quanh thì mới phát hiện có gì đó không đúng: “Đây là xe của Lạc Ninh sao?”

“Phải.”

“Vậy… người đâu?”

Thật ra Quan Oánh cũng đã nghĩ đến việc hôm nay Lạc Ninh có đến cùng anh hay không, dù sao thì gần đây tên đó đang làm mọi cách để thiết lập quan hệ với cô.

Về mặt tình cảm, cô đương nhiên không muốn anh ta đến phá hủy thế giới hai người giữa cô và Phó Thời Xuyên, nhưng với tư cách là bạn cùng phòng của anh, cô cũng không thể ngăn cản Lạc Ninh nếu anh ta thực sự đến.

Vì vậy, khi cô nhìn thấy Phó Thời Xuyên tới một mình hôm nay, cô có chút bất ngờ.

“Cậu ta đi công tác rồi, chắc đêm nay mới về đến nhà, vì vậy cậu ta mới cho tôi mượn xe.”

Đi công tác? Quào, vậy thì thật may cho mình!

Phó Thời Xuyên vừa lái xe vừa nhìn Quan Oánh.

Điều anh không nói chính là, ngày hôm qua trước khi Lạc Ninh ra ngoài, cậu ta còn giả vờ thở dài trong phòng khách: “Thật ra, không phải là tôi không thể đẩy việc này cho người khác, để ngày mai tôi sẽ cùng ông đi chuyển nhà cho Quan Oánh. Nhưng tôi nghĩ lại, có lẽ quý cô Quan Quan không muốn gặp tôi, vậy thì tôi đây sẽ không tới cản trở người ta nữa.”

Phó Thời Xuyên lúc đó đang thay giày thể thao, định đưa Phó Bác Văn ra ngoài đi dạo, Phó Bác Văn bên cạnh anh đã hào hứng ngậm sợi dây trong miệng chạy vòng vòng.

Lạc Ninh thấy anh không nói chuyện, liền cười hề hề đến gần: “Tôi không tin ông không nhận ra nhà văn Quan Quan của chúng tôi có ý với ông.”

“Cái hôm chúng ta cùng nhau xem nhà, tôi đã quan sát cô ấy. Lúc đầu cô ấy khá thoải mái, nhưng khi nhìn thấy ông, khuôn mặt cô ấy thay đổi, bắt đầu chỉnh lý đầu tóc quần áo, đúng chuẩn con gái ngượng ngùng luôn. Sau đó, cô ấy vẫn dựa vào ông suốt cả quá trình, có thèm để ý đến tôi đâu! Cả chuyện cần hỗ trợ chuyển nhà lần này, cổ cũng nói riêng với ông. Nếu những điều này mà không có ý gì với ông, vậy thì nữ chính trong phim tình cảm của tôi cũng không có ý gì với nam chính.”

“Cô ấy có hứng thú với ông, còn ông, ông nghĩ sao?”

Phó Thời Xuyên cuối cùng cũng thay giày xong, lôi ra sợi dây từ trong miệng Phó Bác Văn rồi quay đầu nói với Lạc Ninh, “Ông sắp trễ chuyến bay rồi, còn chưa chịu đi hả?”

Khi chiếc Porsche rẽ vào một góc, Phó Thời Xuyên đột nhiên nói: “Sao nào, cậu mong cậu ta cũng đến sao?”

“Đương nhiên là không.” Quan Oánh theo bản năng trả lời, sau đó mới ý thức được mình quá kích động, vội vàng chữa cháy, “Ý tôi là, chẳng phải anh ta còn phải làm việc mà, công việc đương nhiên quan trọng hơn, khác với loại người nhàn rỗi không có việc gì làm như tôi.”

Phó Thời Xuyên ồ lên, không nói gì nữa.

Quan Oánh hơi ngượng ngùng, nhìn trái nhìn phải, chuyển đề tài: “Nhưng mà xe của anh ta đi êm thật đấy. Porsche cơ mà.”

“Cậu thích Porsche?”

“Tôi không hiểu về xe, thậm chí còn không biết lái xe. Nhưng mà, cậu không biết sao? Trong ‘Thám Tử Lừng Danh Conan’, xe của Gin* là một chiếc Porsche.”*Gin là thành viên của Tổ chức Áo đen và là nhân vật phản diện chính của series Thám Tử Lừng Danh Conan.Đúng như dự đoán, Phó Thời Xuyên hỏi: “Gin là ai?”

“Chính là nhân vật phản diện của tổ chức áo đen đã khiến Conan trở nên nhỏ bé hơn trong tập đầu tiên.”

Quan Oánh vốn đang lo rằng mình nói như vậy mà anh vẫn không biết, nhưng may mắn thay Phó Thời Xuyên vẫn còn chút thường thức: “Ồ, người đàn ông đó hả. Anh ta lái một chiếc Porsche?”

“Phải, đó là một chiếc Porsche cổ. Chưa kể còn có một tập phim dành riêng cho một vụ án giết người xảy ra trong chiếc Porsche, hung thủ chính là chủ sở hữu của một câu lạc bộ Porsche. Đây là ấn tượng lớn nhất của tôi về Porsche.”

Phó Thời Xuyên: “Hiểu rồi.”

“Cậu hiểu gì?”

“Tôi đã hiểu cậu cho rằng những người lái Porsche đều không phải người tốt. Được rồi, sau này mua xe tôi sẽ tránh.”

Anh cố tình cắt câu lấy chữ, nhưng Quan Oánh không những không giận mà còn thấy mở cờ trong bụng.

Lời này như thể ngay cả chuyện mua xe mà anh cũng cho cô góp ý, còn cân nhắc đến cả sở thích của cô nữa…

Này nhé, người ta cũng biết thẹn thùng đấy!

Quan Oánh đảo mắt, ghé sát vào nói nhỏ: “Vậy khi nào thì cậu mua xe? Có cần tôi tham khảo giúp cậu không? Tôi có rất nhiều hiểu biết khác về ô tô, ngoại trừ tính năng chuyên nghiệp thì tôi không biết, còn những cái khác thì tôi đều hiểu. Chắc chắn có thể cho cậu những gợi ý khác biệt!”

Biết tất cả mọi thứ trừ tính năng chuyên nghiệp.

Phó Thời Xuyên lại muốn cười, “Tôi nói đùa thôi, hiện tại muốn mua cũng không lấy được số.”

Anh vừa về nước nên không đủ điều kiện để mua nhà, mua xe còn phải bốc số. Công ty muốn cung cấp cho anh một chiếc ô tô, nhưng anh cũng không quá sốt ruột về điều đó, dù sao nơi ở hiện cách công ty chỉ nửa tiếng đi xe, mỗi ngày bắt taxi đi làm còn tiện hơn lái xe.

Anh nói nửa đùa nửa thật: “Đối với một người không xe không nhà như tôi, chẳng dễ gì mới không bị người ta chê trên thị trường xem mắt hồi trước.”

Quan Oánh nhăn mũi: “Sao hay ra dẻ quá, có ai mà không thích cậu chứ.”

“Ra dẻ là sao?”

Quan Oánh không muốn giải thích một trò đùa lỗi thời cho anh, “Cậu bớt chút thời gian ra quán net đi, Trent Fu, cậu đã xa rời từ ngữ mạng nước ta lâu quá rồi.”

Phó Thời Xuyên bị chê thì gật đầu ra vẻ khiêm tốn học hỏi, nhưng vẫn thấy tò mò: “Cậu biết tên tiếng Anh của tôi sao?”

Trái tim Quan Oánh lỡ đi một nhịp.

Đương nhiên cô đã biết tên tiếng Anh của anh từ lâu, nhưng hiện tại cô không thể nói như vậy: “Tài khoản WeChat của cậu không phải tên này sao?”

Đúng vậy, suýt chút nữa anh đã quên mất.

Sau khi lừa gạt cho qua chuyện, Quan Oánh nói: “Ý tôi là, rõ ràng điều kiện của cậu tốt như vậy, cũng chẳng phải không mua nổi xe hay nhà. Bất cứ ai lý trí một chút thì đều sẽ thích cậu thôi.”

Hơn nữa, đâu có người phụ nữ nào ngốc như thế. Cô lẩm bẩm trong lòng. Chỉ mỗi khuôn mặt đó đã đủ đại sát tứ phương rồi, chưa kể anh còn có tiền nữa.

“Với thị trường xem mắt hiện nay, ai dám chắc? Lạc Ninh cũng có xe có nhà, chẳng phải cũng bị chê đó sao?”

Lạc Ninh bị chê? Bị ai…

Quan Oánh đột nhiên mở to hai mắt: “Cậu trêu tôi à!”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Phó Thời Xuyên nhìn thẳng về phía trước, thần sắc nghiêm túc, nhưng nhìn kỹ lại có thể nhìn thấy nụ cười cố nén nơi khóe miệng anh: “Nhưng tôi thực sự tò mò, khi đó điểm nào của cậu ta không phù hợp với yêu cầu của cậu, thực sự chỉ vì trường cấp ba thôi sao?”

Quan Oánh đỏ mặt. Một mặt là bởi vì anh lại nhắc tới chuyện cô đi xem mắt với anh em chí cốt của anh, mặt khác cũng là bởi vì chột dạ. Lạc Ninh không phù hợp với yêu cầu của cô, tất nhiên là vì anh ta không phải là Phó Thời Xuyên.

Có lòng muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích như thế nào, cô đành phải giận dỗi ra lệnh: “Cậu không được nhắc lại chuyện này nữa!”

Cô gái trông có vẻ ngang ngược như một cô bạn gái giận dỗi với bạn trai của mình, Phó Thời Xuyên nhướng mày, nhưng mở miệng lại chiều theo: “Rồi rồi, không nhắc nữa.”