Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 17: Giải Quyết (2)



“ Có những chuyện, người làm em như bà không biết. ”

Giọng nói của Ông Nam Cung nhàn nhạt vang lên, quay sang nhìn thẳng vào người của bà Từ Huyên.

Sống chung trong một thành phố, chồng bà ta còn là doanh nhân, tất nhiên ông biết bà ta đã kết hôn và đang là phu nhân của Đỗ gia. Nhưng, ông thật sự không quan tâm vì lúc ông rời quê lên thành thị bà ta còn khá nhỏ, người ông thân thiết chỉ có Từ Nhã Uyên, chị gái bà ta, nhưng cũng là sau khi hai chị em bà ta lên thành thị.

Bà Từ Huyên nhíu mày, những chuyện bà không biết là chuyện gì?

Ông Nam Cung tiếp tục nói, không muốn kéo dài thời gian vì từ hôm qua đến hôm nay ông thực sự đã rất mệt mỏi, rất phiền muộn. Và cũng muốn nhanh chóng giải thích cho hai người con của mình hiểu, để khỏi thêm thất vọng về ông:

“ 26 năm về trước, tôi và Nhã Uyên tình cờ gặp nhau, bà có biết là gặp nhau ở đâu không? Là ở quan bar, Nhã Uyên làm nhân viên phục vụ. ”

“ Ông nói bậy, chị gái tôi làm nhân viên phục trong nhà hàng, không phải ở quán bar. ”

Bà Từ Huyên ngay lập tức phản bác vì bà cho rằng đó không phải là sự thật. Đúng, lúc đó gia đình khó khăn, mẹ lại bệnh nặng, chị gái bà phải từ bỏ tình yêu đầu đời lên thành thị kiếm tiền phụ giúp gia đình. Vì không có bằng cấp, chẳng thể xin việc trong các tập đoàn nên chị gái bà bắt buộc phải xin vào nhà hàng làm việc, làm việc cực nhọc đến 2-3 giờ sáng mới trở về nhà.

“ Ban ngày, chị gái bà thực sự đi làm ở nhà hàng, nhưng buổi tối thì vào làm thêm ở quán bar. Lúc tôi gặp cũng rất sững sờ, tôi hỏi tại sao lại vào đây làm. Chị gái bà trả lời rằng, vì muốn kiếm thêm tiền gửi về quê chữa bệnh cho mẹ và cho bà ăn học. Với tình nghĩa giữa hai nhà, tôi làm sao giương mắt để chị gái bà tiếp tục công việc nơi nguy hiểm đó, trong khi chị gái bà rất nhút nhát, hiền lành. Tôi đã cho chị gái bà một số tiền để gửi về quê chữa bệnh cho thím Từ, mua cho hai chị em bà một căn nhà tiện nghi, sắp xếp cho chị gái bà một công việc tốt... Hừ... Đáp lại với những ân tình đó là bà hãm hại muốn giết chết con trai của tôi ư? Lúc này tôi cảm thấy thật hối hận, rất hối hận! ”

“ Cái gì...nhưng đó cũng là trách nhiệm của ông. Chị gái tôi hy sinh để làm người tình của ông, thì ông phải có nghĩa vụ. Không phải chị tôi cũng sinh cho ông người con trai sao, thậm chí đến mất mạng, vậy ông thấy hối hận chuyện gì chứ? ”

Giọng điệu vô cùng phẫn nộ, bà Từ Huyên mất dần đi lý trí, chỉ muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về chị gái bà và muốn lấy lại công bằng cho những ngày tháng tủi nhục ở bên ông Nam Cung.

Đúng là chị gái bà là người thứ ba, nhưng do ông dùng lời ngon tiếng ngọt và đồng tiền dụ dỗ trong lúc hoàn cảnh khó khăn, với một người hiền lành như chị gái bà sao có thể khống chế lại được.

Đúng là bản tính không thể thay đổi, sau chị gái bà vẫn còn có nhiều người phụ nữ khác sa vào lưới tình của kẻ tiểu nhân, điển hình như mẹ ruột của người con gái đang đứng trước mặt.

Chẳng biết ông đã rơi rớt bao nhiêu người con bên ngoài...

Hừ... Đáng khinh!

Ông Nam Cung tức giận với thái độ của bà ta. Nghiêm túc, dứt khoát lên tiếng:

“ Trước trời đất, trước hai người con, Nam Cung Thiên Bảo tôi xin thề. Trong cuộc đời của tôi chỉ có hai người phụ nữ, là Kim Nhật Tuệ và Uông Hiểu, chưa từng quá mức giới hạn với người phụ nữ thứ ba. Nếu không đúng sự thật, tôi ra ngoài sẽ bị xe tông chết ngay tại chỗ, không kịp nhìn mặt con lần cuối. ”. ngôn tình hài

“ Ba, đừng mà... ”

Đặng Song Nhi rưng rưng nước mắt, chạy đến cầm tay khuyên ngăn ông lại, nhưng ông Nam Cung vô cùng kiên quyết, không hề thấy nét sợ hãi hay dao động trong ánh mắt.

Điều đó làm bà Từ Huyên khập khựng đôi chân lùi về phía sau, khuôn mặt tái xanh vô cùng sửng sốt, và Từ Thiên Lâm cũng chẳng giấu được sự bàng hoàng, ngạc nhiên sau lời thề độc của ông.

Nhìn sang Nam Cung Nhật Đăng, người con trai làm ông tự hào, lên tiếng:

“ Nhật Đăng, ba biết ba sai, ba có lỗi với mẹ con rất nhiều...” Ông Nam Cung nghẹn giọng, đôi mắt đỏ trạch “ Ba xứng đáng nhận sự oán trách, căm hận từ con. ”

Ném lại cảm xúc, ông Nam Cung nhìn qua bà Từ Huyên, giọng nói tiếp tục vang lên:

“ Nhã Uyên trên trời chắc đang rất thất vọng về bà. Năm đó tôi vì muốn thoát ra khỏi cuộc hôn nhân với Nhật Tuệ nên đã nghĩ ra một cách. Tôi nghĩ, nếu bà ấy biết tôi có người phụ nữ khác bên ngoài chắc chắn bà ấy sẽ nổi giận chấp nhận ly hôn. Biết được điều đó, chị gái bà vì muốn trả ơn nên đã đóng vai là người tình của tôi, sau đó tôi thấy không ổn nên đã bảo hai người sang thành phố D sinh sống. Bà bảo cậu thanh niên này là con trai của tôi, như vậy có thấy hoang đường không? ”

Năm đó, Nam Cung Nhật Đăng đã hơn ba tuổi, nhưng ông thật sự rất chán nản với cuộc hôn nhân không tình yêu, cứ về nhà chạm mặt là cả hai cãi vã, vấn đề cứ loanh quanh bà nghi ngờ ông có người phụ nữ khác, oán trách ông thiếu trách nhiệm với gia đình. Nhiều lần ông đề cập đến vấn đề ly hôn, nhưng bà Kim không đồng ý vì bà thực sự rất rất yêu ông.

Biết bà Kim cài cấm thuộc hạ bên cạnh mình để kiểm soát, ông đã nghĩ ra một kế hoạch để bà đồng ý ly hôn. Nhưng ông nào ngờ, bà không những chẳng chịu ly hôn mà còn đến tìm Từ Nhã Uyên đánh chửi, sỉ nhục...Hăm dọa nếu ông còn tiếp tục sẽ cùng với Nam Cung Nhật Đăng nhảy lầu tự vẫn.

Thấy thế, nên ông đã dừng lại, sắp xếp đưa hai chị em Từ Nhã Uyên sang thành phố D cho an toàn, và sau đó ông không gặp mặt nữa, cũng vì sợ bà Kim làm hại.

Nhưng ông có biết Từ Nhã Huyên đã qua đời sau khi sinh con, cũng thấy thương tiếc cho số phận ngắn ngủi, nhưng ông nào ngờ có ngày hôm nay.

Đến khi Nam Cung Nhật Đăng đề cập đến, ông còn chẳng nghĩ ra, vì ông không làm!

“ Không... Không... Ông đang lừa tôi có đúng không? Thiên Lâm là con trai của ông, ông muốn chối bỏ trách nhiệm nên mới nói như vậy. ”

Bà Từ Huyên như điên như dại sau những lời ông Nam Cung vừa nói. Còn Từ Thiên Lâm mất luôn thăng bằng ngồi phịch xuống sofa với đôi mắt thất thần, trong lòng rối bời.

Thấy vậy, ông Nam Cung lấy trong túi quần ra một cây dao gấp mini đã được ông chuẩn bị từ trước. Bật lên, dùng lưỡi dao bén ngót khứa vào ngón tay của mình. Giọt máu tí tách rơi xuống, ông đi lại lấy khăn giấy cho máu thấm vào, sau đó đặt xuống dưới bàn, lên tiếng nói với bà Từ Huyên:

“ Hãy xét nghiệm ADN, nếu có quan hệ huyết thống, cứ đến đây lấy mạng của Nam Cung Thiên Bảo này! ”

Sau lời nói mạnh mẽ khẳng định chắc nịch, Từ Thiên Lâm đã đứng dậy bỏ chạy rời khỏi Nam Cung gia vì chẳng còn mặt mũi, quá mức nhục nhã. Bà Từ Huyên đau lòng nhìn theo, những việc xảy ra ngày hôm nay nằm ngoài suy nghĩ và sức tưởng tượng của bà ta, vì bà ta đinh ninh cho rằng anh ta chính là con trai ruột của ông, đến mức chẳng cần kiểm chứng.

“ Được, nếu không phải như lời ông nói, tôi chắc chắn sẽ đến đây lấy mạng của ông. ”

“ Tôi cũng hy vọng sau khi biết được kết quả bà vẫn toàn mạng. ”

“ Về thôi. ”

Nghe thấy lời nói đe dọa của ông Nam Cung, ông Đỗ đứng dậy kéo bà Từ Huyên rời khỏi nơi đây. Trước khi đi không quên mang theo mảnh khăn giấy dính máu của ông, nhưng thực sự trong lòng của hai vợ chồng ông ta đã có kết quả.

Trước đây bà ta có rất nhiều cơ hội để làm xét nghiệm, kiểm chứng Từ Thiên Lâm có phải là con ruột của ông hay không. Một sợi tóc của Nam Cung Nhật Đăng, Liêu Bách Hà quá dễ dàng lấy được, nhưng do bà ta quá ỷ y và chắc chắn những sự thật bên ngoài mà bà ta nhìn thấy. Nhưng, cuộc sống luôn có nhiều bất ngờ như vậy. Đôi khi những chuyện rõ ràng trước mắt, chính tai nghe được, nhưng chưa chắc nó đã là sự thật.

Như câu nói “ em yêu anh! ” của Liêu Bách Hà dành cho Nam Cung Nhật Đăng, nó từng là giả dối, nhưng đã là sự thật!

“ Ba đối xử tệ với mẹ của tôi quá! Nhưng, ước thì cũng chỉ để ước thôi, chẳng thể thay đổi sự thật...Tôi mệt, đừng ai làm phiền tôi nghỉ ngơi. ”

...----------------...