Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 38: Bi Thương



•Một tuần sau...

“ Mẹ! Mẹ muốn con chết đi mẹ mới vừa lòng hay sao? ”

Liêu Bách Hà quát ầm lên trong phòng làm việc riêng của mình. Mẹ của cô tiếp tục gọi sang, tiếp tục xin tiền, nhưng cô lấy đâu ra tiền để cho bà ấy. Cô không phải là cái ngân hàng, mẹ của cô muốn rút bao nhiêu thì rút, lần này cô nhất quyết không đưa.

[ “ Bách Hà, 100 ngàn USD thôi con, mẹ hứa... ” ]

“ Mẹ hứa bao nhiêu lần rồi? Mẹ đừng gọi cho con nữa, con thật sự rất mệt. ”

Liêu Bách Hà dứt khoát nói xong lập tức cúp máy, bao nhiêu cuộc gọi tiếp theo cô đều từ chối. Thật sự, dù tiền có chất chồng thành núi, thì bà ấy cũng sẽ rút cạn. Dạo gần đây cô còn nghe Liêu Bách Kiều nói, bà ấy có bạn trai, Bách Kiều khuyên ngăn thế nào cũng chẳng chịu nghe, kiên quyết không bỏ người đàn ông đó.

Cô bỏ cuộc rồi, bà ấy muốn sao thì muốn!

Buổi trưa, các nhân viên trong tập đoàn tan làm tụ tập cùng nhau ăn trưa, chỉ còn riêng Bách Hà vẫn còn đang miệt mài làm việc trong phòng.

Lúc này, điện thoại của cô reo lên, vì nghĩ là bà ấy nên không thèm đoái hoài, liếc nhìn để ý tới, mặc kệ cho nó reo in ỏi trên bàn làm việc.

Cuộc gọi thứ nhất kết thúc, cuộc gọi thứ hai tiếp tục reo lên, nối liền với nhau. Bách Hà thở hắt ra một hơi, bức bối trong người vô cùng, cuối cùng cầm lấy điện thoại lên xem, trên màn hình quả nhiên là số của bà ấy.

Khó chịu cao giọng nghe máy:

“ Con xin mẹ đó... ”

[ “ Alo, chủ nhân của điện thoại này đã bị tai nạn giao thông, cô là người nhà thì lập tức vào bệnh viện F. ”]

Liêu Bách Hà vô cùng sửng sốt, lập tức đứng dậy, tay chân bắt đầu run rẩy, đôi mắt đỏ lên sau đó giọt lệ rỉ rả rơi xuống, lắp bắp hỏi lại:

“ Mẹ tôi... mẹ tôi bị tai nạn? ”

[ “ Đúng vậy, cô là con gái của bà ấy à? Tôi thấy trong lịch sử, số điện thoại của cô đầu tiên nên gọi thông báo. ” ]

“ Cảm ơn anh, cảm ơn! ”

Nói xong, Liêu Bách Hà vội vàng tắt máy, đôi tay run run bấm gọi cho Liêu Bách Kiều thông báo.

Nghe lời chị gái, Bách Kiều đã hoàn toàn thay đổi sau chuyện đó. Cô đã xin vào một công ty, tuy lương không cao nhưng cũng đủ chi tiêu, chẳng còn xin xỏ Bách Hà như lúc trước nữa.

Lúc này, Bách Kiều cũng đang đi ăn trưa cùng với mấy người đồng nghiệp. Thấy chị gái gọi đến, cô ấy nhanh chóng nghe máy.

[ “ Em nghe đây chị. ” ]

“ Bách Kiều, em mau vào bệnh viện F, mẹ bị tai nạn giao thông đang được đưa vào. ”

Liêu Bách Kiều giật mình kinh ngạc, giọng nói nghèn nghẹn hỏi lại:

[ “ Cái gì? Mẹ bị tai nạn? ” ]

“ Phải, nghe chị nói đây. Em lập tức vào bệnh viện xem tình hình của mẹ thế nào, chị sẽ chuyển tiền cho em, nhanh nhất là tối chị mới có mặt được. ”

[ “ Em biết rồi. ” ]

Liêu Bách Hà cúp máy, cầm lấy túi xách chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc, vào thang máy lên tầng cao nhất, hy vọng Nam Cung Nhật Đăng không đi ra ngoài.

Bách Hà không gõ cửa, tùy tiện mở cửa xông vào. Cô biết, anh rất ít khi ra ngoài nếu không có việc quan trọng. Lúc này, chẳng những có anh mà còn có Lạc Hân, trùng hợp hôm nay cô ấy đến rủ anh ăn trưa sẵn tiện bàn bạc công việc.

Bước vào, đôi chân của cô đột nhiên khựng lại, bởi vì Lạc Hân thấy cô đã vội vàng chòm người tới trước, choàng tay ôm cổ của Nam Cung Nhật Đăng, mặt đối mặt gần kề với anh, như thể cả hai sắp sửa hòa quyện trong nụ hôn ngọt ngào.

Đôi môi của Bách Hà run run, cả người như bị đóng băng. Bỗng dưng, điện thoại trên tay của cô lại lần nữa reo vang, nhìn vào màn hình thì số điện thoại được lưu tên là “ Mẹ ”.

Nước mắt đọng trên hàng mi lặng lẽ rơi xuống, cảm giác vô cùng bất an, linh cảm điều chẳng may ập đến.

“ Alo. ”

[ “ Cô đã đến bệnh viện chưa, mẹ của cô đã qua đời rồi... ” ]

Ầm...

Bầu trời lần nữa sập xuống, do quá đột ngột nên Liêu Bách Hà chưa kịp chuẩn bị tâm lý chống đỡ. Sức của cô chẳng còn, điện thoại trên tay cũng rơi, thân nhỏ nhắn gầy yếu đổ gục, nức nở lên thành tiếng bi thương.

Sáng nay bà ấy gọi đến, cô lại nhẫn tâm bảo bà ấy đừng gọi cho cô nữa...

Lần này, bà ấy thực sự không gọi cho cô nữa, dù cô có cầu xin cũng vô ích...

“ Hức... ”

Nam Cung Nhật Đăng hoang mang chẳng biết điều gì, sắc mắt của cô liên tục thay đổi, từ lo lắng tới ghen tuông sang thảm sầu, đến khi cô quỵ xuống nền anh mới thực sự chấn động.

“ Bách Hà... ”

Cuối cùng, sự hận thù và muốn cô cầu xin anh tha thứ cũng chẳng thể thắng nổi tình yêu anh dành cho cô. Anh lo lắng lao nhanh đến bên cô, ngồi xuống ôm lấy thân thể đang run rẩy, sướt mướt như mưa.

“ Hức... ”

“ Nhật Đăng, xin anh, xin anh cho em về thành phố D...em cầu xin anh...hức...em van anh...”

Chưa kịp nghe được câu trả lời từ Nam Cung Nhật Đăng, Bách Hà đã vội vàng dùng sức đứng dậy chạy đi rời khỏi phòng làm việc của anh. Dù anh có đồng ý hay không, đối với cô lúc này chẳng còn quan trọng, có chết cô cũng về thành phố D chịu tang mẹ mình.

Lúc này, anh đứng dậy, gọi theo:

“ Bách Hà...”

Lạc Hân tiến đến vỗ vào vai anh, mỉm cười lên tiếng:

“ Anh không chịu nổi rồi sao? ”

Nam Cung Nhật Đăng không trả lời, gấp gáp tiến đến bàn làm việc, cầm lấy chiếc áo vest được vắt lên thành ghế và điện thoại rời đi, đuổi theo Liêu Bách Hà.

Lúc này, anh bước ra từ thang máy dành riêng cho tổng tài, nhanh chóng chạy theo bóng dáng nhỏ nhắn đằng trước, rất nhanh đã tóm được Bách Hà níu lại.

“ Có chuyện gì? ”

“ Mẹ em mất rồi... bà ấy mất rồi...hức... ”

...---------------...