Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 9: Tôi Không Quên! Tôi Nhớ Tất Cả!



Chỉ mới năm giờ sáng, Nam Cung Nhật Đăng đã rời khỏi căn hộ, cũng chẳng thông báo vì Liêu Bách Hà vẫn còn đang ngủ. Anh chỉ viết vài dòng để lại, đặt dưới điện thoại của cô.

Sáu giờ, đồng hồ báo thức reo lên, Bách Hà thức giấc nhìn sang bên cạnh thấy trống không, sờ vào thì nơi đó cũng chẳng còn chút hơi ấm nào để lại. Cô uể oải ngồi dậy tắt đi, định xỏ dép bước ra bên ngoài tìm anh thì chợt thấy mảnh giấy được đặt dưới điện thoại.

Bách Hà cầm lấy lên xem, đột nhiên hai giọt lệ rơi xuống, rơi xuống mảnh giấy thấm đẫm vào dòng chữ sắc nét đẹp đẽ của Nam Cung Nhật Đăng.

Một tư thế ngồi thật lâu, khuôn mặt đau khổ vô biên nhìn xuống mảnh giấy được nâng niu trên tay. Cuối cùng cô cũng đứng dậy, để mảnh giấy cẩn thận vào hộc tủ, chạy đến mở tủ lấy quần áo sau đó bước vào phòng tắm, nhưng không phải là trang phục công sở chuẩn bị đi làm, chỉ là chiếc áo thun đen, quần jean và một chiếc áo khoác Mangto dáng dài bên ngoài.

Hơn 20 phút sau, Liêu Bách Hà có mặt ở tầng hầm đỗ xe, lên xe khởi động lái đi trong như đang rất gấp gáp.

• Đỗ gia...

“ Dì à, chúng ta dừng lại đi, mấy tháng qua đã đủ lắm rồi, con không thể đứng trơ mắt nhìn Bách Hà kết hôn với anh ta. ”

Từ Thiên Lâm, 24 tuổi, hiện tại đang làm tổng giám đốc tập đoàn Đỗ Thị, chủ tịch là chồng của bà Từ Huyên.

• Cạch...

Từ Thiên Lâm vừa dứt câu, bà Từ Huyên nóng giận đặt mạnh tách trà xuống bàn, làn nước lắc lư trào dạc ra bên ngoài như sự tức giận của bà ta chẳng thể kiềm chế, nhìn lên Từ Thiên Lâm chất vấn:

“ Chỉ còn một bước nữa đã thành công, con bảo dừng lại là dừng lại thế nào? ”

• Ting toang... Ting toang...Ting toang...

Chuông cổng được ai đó ấn liên tục dường như đang rất nóng lòng. Người làm trong nhà nghe thấy chạy ra mở cổng, rất nhanh người đó đã vội vàng đi vào, Từ Thiên Lâm đứng đó cau mày vô thức gọi thầm tên lên:

“ Bách Hà... ”

“ Phu nhân, bà muốn đánh muốn giết tôi tùy bà, nhưng tôi không thể làm theo ý của bà được. Tôi xin lỗi! ”

Liêu Bách Hà cúi gập người trước bà Từ Huyên.

Đúng rồi, cô không thể nhẫn tâm hại người cô yêu được, cô hoàn toàn không thể!

Sự giày vò trong lương tâm, đau đớn trong trái tim, cô cảm thấy chết còn thoải mái hơn!

Đến đây cô đã chuẩn bị tâm lý đón nhận mọi chuyện, kể cả Nhật Đăng sẽ biết cô là loại người như thế nào, đến bên anh vì mục đích gì.

“ Muốn đánh muốn giết? Xin lỗi? Hừ... ”

Bà Từ Huyên nhếch môi cười khẩy, ánh mắt bạo tàn nhìn lên Liêu Bách Hà, giọng nói nhẹ nhàng thốt ra nhưng nội dung vô cùng tàn nhẫn:

“ Mẹ và em cô không quan trọng hơn Nam Cung Nhật Đăng, đúng là sức mạnh của tình yêu. Được, đó là cô chọn đấy, đừng trách Từ Huyên tôi độc ác. ”

Liêu Bách Hà ngẩng đầu lên nhìn bà ta với đôi mắt đỏ hoe chẳng biết là căm giận hay lo lắng cho gia đình. Từ Thiên Lâm nãy giờ quan sát, thấy cô như vậy mới lên tiếng nói với bà Từ Huyên, khuyên bà dừng lại vì giờ đây anh cũng chẳng muốn tiếp tục, nếu tiếp tục anh sẽ mất người con gái anh yêu mãi mãi.

“ Dì... ”

• Bốp...

Bà Từ Huyên đập tay xuống bàn với lực rất mạnh khiến anh ta sợ hãi im bật, không dám hé môi thêm nửa chữ, bà ta gầm lên:

“ Câm miệng lại! ”

“ Người làm sai là tôi, phu nhân kéo họ vào để làm gì? ”

“ Được, tôi sẽ không làm hại họ, nhưng với một điều kiện. ”

Từ Huyên đứng dậy, bước tới đối diện với Bách Hà.

Cô gật đầu đồng ý, bà ta tiếp tục nói:

“ Cô chỉ cần diễn như mình bị bắt cóc, đơn giản mà đúng không? ”

“ Phu nhân muốn dùng tôi dụ anh ấy đến? Phu nhân có biết anh ấy là ai không, anh ấy chết rồi liệu Nam Cung gia và Kim gia có để yên cho phu nhân hay không? Nam Cung Hiểu An là Vũ thiếu phu nhân của Vũ gia, hai tập đoàn kết hợp thì 100 Đỗ Thị cũng bị dùi xuống biển. Phu nhân làm vậy chẳng khác nào lấy dao tự đâm mình, tự dồn mình vào đường cùng. ”

Gia thế của Nam Cung Nhật Đăng nói lớn không lớn, nhưng cũng chẳng ai dám đối đầu trực diện với anh. Nhà ngoại là Kim gia, hoạt động trong giới ngầm đã qua ba đời con cháu, người lãnh đạo hiện tại là Kim Thịnh Hàm, nổi tiếng máu lạnh vô tình và cũng nhờ Kim gia nên mới có Nam Bang ở hiện tại. Nam Cung Hiểu An, là em gái cùng ba khác mẹ với anh, thân phận hiện tại của cô ấy là Vũ thiếu phu nhân, tình cảm anh em rất tốt, chẳng lẽ cô ấy, Kim gia, ông Nam Cung trơ mắt nhìn Nam Cung Nhật Đăng chết trong oan ức nhiều uẩn khúc quẩn quanh đằng sau?

Đó là điều không thể nào!

Trả lời với những câu hỏi của Liêu Bách Hà là giọng cười mang rợ của Từ Huyên ngân vang, bà ta ngửa mặt lên cao cười lớn vì trong lòng đã suy xét, tính toán cẩn thận, thấu rõ mọi chuyện từ rất rất lâu.

Sau đó nhìn qua cô trả lời:

“ Tự tôi biết sắp xếp, không cần cô phải tốn công nhắc nhở... Thế nào? Đồng ý hay không? ”

“ Bách Hà, những gì lúc trước em thừa nhận với anh, em quên hết rồi sao? ”

Nhận thấy được câu trả lời của Bách Hà trong ánh mắt, Từ Thiên Lâm ngậm ngùi hỏi cô. Phải, người nam nhân đến căn hộ chung cư ngày sinh nhật của cô chính là anh ta. Hôm đó anh ta biết Nam Cung Nhật Đăng đi công tác chưa về, anh ta muốn tổ chức sinh nhật cho cô nhưng cô không đồng ý, đến khi anh ta đến chung cư tìm cô thì bất ngờ gặp anh đang ở đó.

Những cử chỉ ngọt ngào, quấn quýt thân mật bên nhau, nụ hôn say đắm của cả hai đêm hôm ấy anh ta đều chứng kiến tất cả.

Đau lắm!

“ Quên? Tôi không quên! Tôi nhớ tất cả! Phải, tôi từng thừa nhận mình thích anh, nhưng loại tình cảm đó đã biến mất khi anh đẩy tôi cho người đàn ông khác. Tôi không biết mục đích cuối cùng của hai người là gì, nhưng anh nói thích tôi, muốn tôi làm bạn gái của anh, nhưng khi phu nhân bảo tôi tiếp cận Nam Cung Nhật Đăng anh cũng không lên tiếng phản đối...”

“ Anh không hề muốn như thế, Hà... ”

“ Không muốn nhưng anh đã làm và tình cảm đó đã biến mất!...Phu nhân, tôi khuyên bà nên dừng lại, không phải tôi đang bảo vệ Nam Cung Nhật Đăng mà tôi đang bảo vệ bà và cả Đỗ gia. ”

• Reng...

Điện thoại của Liêu Bách Hà reo lên trong túi áo khoác, cô nhìn hai người họ rồi lui về sau hai bước, quay người gấp gáp chạy ra ngoài.

Bách Hà chạm vào màn hình, giọng nói của Nam Cung Nhật Đăng lập tức vang lên:

[ “ Hà, sao em không đến tập đoàn? Trong người cảm thấy không khỏe sao? ”

Bách Hà mím môi, trái tim lần nữa nhói lên, xúc động muốn khóc với câu hỏi quan tâm của anh, nhưng lại cố gắng dằn tâm nén xuống trả lời:

“ Gia Mẫn bị sốt, em đang trên đường đến bệnh viện. ”

[“ Vậy à, vậy em đi đi, lái xe cẩn thận. ”]

Cánh tay hạ xuống, cúp máy, hai dòng nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống nhưng không có một lực nào tác động.

Nam Cung Nhật Đăng thế này, tim cô dù cấu tạo bằng sắt hay sỏi đá cũng rung động!

Gần năm tháng chính thức quen nhau, anh không để cô thiếu thốn bất cứ thứ gì. Người càng thành công thì càng bận rộn, nhưng với Bách Hà cô, anh chưa từng một lần vô tâm!

• Bụp...

...----------------...