Bí Mật Showbiz: Hôn Em

Chương 126: Bằng mọi giá đưa em trở về bên anh



Lam Khê nghe vậy, trong lòng liền có một tia rung động nhỏ nhoi. Nhưng rồi cô cố gắng trở nên lý trí, lại hỏi Phó Hi Du rằng: “Bây giờ anh đã nổi tiếng, có nhiều người hâm mộ như vậy. Nếu chúng ta hẹn hò, anh có ý định công khai không?”

Lam Khê nhớ trong một buổi phỏng vấn trước đây, Phó Hi Du từng nói cảm thấy nghệ sĩ yêu đương không phải là điều sai trái. Tình yêu là một điều rất tốt đẹp, vì vậy so với sự nghiệp, anh coi trọng tình yêu hơn.

Sau đó, MC lại hỏi nếu có bạn gái, anh có lựa chọn công khai không. Anh đã trả lời là tùy bạn gái quyết định, vì anh luôn nghe theo bạn gái.

Bây giờ, Lam Khê đang thử thăm dò anh. Nhưng thật ra, câu trả lời mà cô muốn nghe vẫn giống như những gì mà anh đã trả lời với MC vậy.

Thế nhưng, Phó Hi Du lại không trả lời như thế.

Anh không thể trả lời rằng mình muốn công khai. Cũng không thể trả lời rằng để Lam Khê tự đưa ra sự lựa chọn. Bởi vì nếu cô lựa chọn công khai, anh làm sao có thể dám chắc mình sẽ không liên lụy đến cô đây?

Mặc dù bây giờ mọi chuyện đã tạm ổn. Nhưng Phó Hi Du thật sự không dám chắc trong tương lai, cuộc sống của anh sẽ vẫn còn bình yên thế này.

Thật ra, việc anh ở đây đòi chịu trách nhiệm vốn đã là vì anh ích kỷ, vì anh không muốn nhường cô cho ai rồi. Nếu anh thật sự cao cả, nếu anh thật sự có thể hy sinh vì cô một cách vĩ đại thì anh nên để cô ở bên cạnh người khác mới đúng.

Thế nhưng, tình yêu vốn phải có sự ích kỷ.

Phó Hi Du không thể chịu đựng được người khác ở bên cạnh Lam Khê. Vì vậy nên trong suốt mấy năm nay, anh đều đau đầu suy nghĩ làm cách nào để về bên cạnh cô mà không làm cô phải chịu thương tổn.

Bây giờ, Phó Hi Du đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nhưng biện pháp nào cũng không thể bảo vệ được cô một cách tuyệt đối.

Anh vốn muốn trở thành diễn viên là để gần cô hơn, cũng là để bản thân có tiếng nói hơn. Như vậy, anh có thể đứng ra nhận hết mọi tội lỗi, che chở mọi đớn đau cho cô. Nhưng anh không dám chắc, liệu mình có thể bảo vệ chu toàn, để Lam Khê không phải chịu bất cứ tổn thương nào hay không.

Vì vậy, Phó Hi Du không muốn công khai. Để khi Lam Khê hối hận vì đã bên anh, cô có thể nhẹ nhàng rũ bỏ mối quan hệ này, xem nó như chưa từng tồn tại. Như vậy, ngoài cô và anh ra sẽ không ai biết chuyện hai người từng yêu nhau.

Hoặc nếu không may bị phát hiện chuyện tình cảm thì chỉ cần để mọi người nghĩ rằng anh và Lam Khê mới bắt đầu mối quan hệ, chứ không phải đã bên nhau từ khi còn học cấp ba là được rồi. Chỉ cần trong năm tháng ấy, Lam Khê và anh không có quan hệ thì mọi người cũng sẽ không quá gay gắt với cô.

Hơn nữa, ekip của Lam Khê có thể lấy lý do là anh đã lừa cô, bắt ép cô che giấu mối quan hệ. Như vậy, Lam Khê nghiễm nhiên sẽ được mọi người thương cảm.

Và như vậy, Lam Khê của anh sẽ không phải chịu tổn thương nào cả.

Phó Hi Du đã quyết định như thế. Vì vậy, anh trả lời cô: “Chúng ta có thể không công khai, được không?”1

Lam Khê nghe đến đây thì bật cười, nhưng trong lòng lại chua xót đến cùng cực.

Không công khai, được không?

Rõ ràng là đã quyết định không công khai, nhưng lại còn hỏi cô có được không.

Lam Khê cảm thấy thật buồn cười, không nhịn được mà phải hỏi: “Phó Hi Du à Phó Hi Du… Anh nói xem anh có giống một tên trai đểu không vậy?”

Phó Hi Du biết mình nói như vậy đã làm Lam Khê đau lòng, nhưng anh lại không thể nào làm khác.

Lúc này, tim anh cũng đang rất đau, nhưng anh chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, cầu mong Lam Khê sẽ vì yêu anh mà đồng ý lời đề nghị của anh.1

Nhưng không.

Lam Khê lại hỏi: “Anh có phải là đàn ông không? Dám yêu cầu tôi hẹn hò với anh nhưng lại bảo tôi phải bên anh trong bóng tối à? Hơn nữa…”

Lam Khê nói đến đây thì cười mỉa mai: “Anh rõ ràng không phải đàn ông, mà chỉ là một đứa trẻ trong thân xác người lớn mà thôi. Nói cái gì mà chịu trách nhiệm? Anh là đứa trẻ lên ba chưa được học môn sinh học à? Chẳng lẽ anh vẫn còn nghĩ ngủ với nhau một đêm mà có em bé chắc?”

Phó Hi Du mím chặt môi, giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe được: “Nhưng tôi và cô đã hôn nhau…”

“Chỉ là hôn nhau thôi mà. Anh thật sự còn thơ ngây, nghĩ rằng nắm tay nhau một cái thì phải nhớ nhau cả đời à?”

“Nhưng chúng ta đã hôn nhau…”

“Anh là diễn viên đấy! Chẳng lẽ mai sau đóng cảnh hôn với bạn diễn nào, anh cũng muốn chịu trách nhiệm với người đó à?” Lam Khê nói bằng giọng điệu giễu cợt.

Nhưng không ngờ, Phó Hi Du lại nói: “Nhưng tôi chỉ hôn cô.”

Lam Khê sững người, nụ cười chế giễu trên môi thoáng chốc cứng đờ. Nhưng nhanh chóng, cô lại mỉa mai: “Phó Hi Du à, anh đang định diễn vai người đàn ông thâm tình ư? Hay là một người đàn ông đáng thương, sau khi chia tay bạn gái vẫn chưa tìm được người nào khác? Người mà phù hợp với anh ý.”

Phó Hi Du bị lời nói của Lam Khê làm đau lòng. Trái tim anh như bị chiếc kim đâm chọc cho rỉ máu nhưng Lam Khê vẫn không tỏ ra thương tiếc.

Cô lại hỏi: “Hay là anh định nói với tôi anh là một cậu bé ngoan, đã hôn một người rồi thì không hôn ai khác nữa?”

Phó Hi Du không thể trả lời, thậm chí nhìn vào mắt Lam Khê còn không dám.

Lam Khê cũng đã chẳng còn sức để tiếp tục làm tổn thương anh, bởi vì chính cô lúc này cũng chẳng dễ chịu gì.

Cô đã quá mệt mỏi, nên cuối cùng chỉ có thể thở dài, nói với anh rằng: “Anh để lộ sơ hở rồi. Bởi vì nếu anh thật sự là một người thâm tình, nếu anh thật sự không thể hôn ai khác ngoài tôi thì ngay từ đầu, anh đã không chia tay một cách dứt khoát như vậy rồi.”

“Cái ngày mà anh nói chia tay tôi, rồi thêm cả cái ngày anh hất văng hộp quà của tôi dưới mưa nữa… Vì hai cái ngày đó nên bây giờ, tôi đã tìm ra sơ hở. Cũng vì thế, tôi không mắc lừa anh được đâu.”1

Phó Hi Du nghe vậy đã hoàn toàn chết lặng. Hai mắt anh tối sầm lại, trái tim bị những lời nói vô tình của Lam Khê làm cho đau nhói.

Bây giờ, đến cả lên tiếng đối với anh cũng khó khăn, đến cả hít vào thở ra đối với anh cũng là một điều nặng nhọc.

Anh muốn nói với Lam Khê rằng không phải như cô nghĩ đâu.

Anh muốn nói với cô rằng năm đó chia tay là vì có lý do không thể nói.

Anh muốn nói hết tất cả với cô ngay bây giờ. Thế nhưng, cô lại bảo anh rằng: “Mở cửa cho tôi. Tôi muốn đi về.”

Phó Hi Du đau đớn, hai mắt thẫn thờ nhìn cô rồi lắc đầu. Nhưng cuối cùng, Lam Khê lại nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh.”



Một lúc sau.

Phó Hi Du đứng trước cổng, nhìn theo chiếc xe Lam Khê di chuyển ngày càng xa.

Anh không nhớ rõ làm thế nào, mình đã nghe lời cô ra mở cửa.

Anh cũng không nhớ rõ làm thế nào, mình lại thật sự để cô đi.

Vốn dĩ, Phó Hi Du đã mơ hồ đoán rằng kế hoạch của mình sẽ không thành công, cuối cùng Lam Khê sẽ không đồng ý quay lại với anh. Nhưng Phó Hi Du thật sự không đoán ra, Lam Khê lại dứt khoát và tuyệt tình như vậy.

Thật là… giống với Phó Hi Du năm đó.

Phó Hi Du bật cười, nhưng trong ánh mắt không giấu nổi sự cay đắng.

Bây giờ, trái tim của anh đang rất đau. Và anh biết, Lam Khê ngày ấy cũng đau đớn chẳng kém anh bây giờ.

Phó Hi Du căm ghét bản thân mình, căm ghét đến tận xương tủy. Anh không ngờ anh lại có thể vô dụng và hèn nhát đến thế. Để rồi khi yêu một người, anh lại vì sợ hãi, vì yếu đuối mà không thể bảo vệ người ta.

Vậy mà bây giờ anh muốn quay lại ư?

Và anh đã dùng thủ đoạn để lừa cô quay lại.

Phó Hi Du biết Lam Khê rất thông minh, nhưng cô lại không đề phòng anh nên anh mới dám lừa cô như vậy.

Lừa cô đưa anh về nhà, lừa cô là anh say xỉn, lừa cô quan tâm anh, lừa cô ở lại nhà anh, còn lợi dụng ôm cô, hôn cô, còn có ý nghĩ muốn làm chuyện đó với cô.

Thậm chí vừa rồi nghe cô giễu cợt anh rằng chỉ có hôn môi mà đòi chịu trách nhiệm, anh đã có suy nghĩ rằng: Nếu hôm qua tiến thêm một bước nữa, có phải cô sẽ để cho mình chịu trách nhiệm không?1

Phó Hi Du bây giờ nhớ lại cái suy nghĩ đó thì cảm thấy mình thật đáng khinh bỉ. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn ích kỷ, nhất quyết không nghĩ đến việc để cho cô bên cạnh ai khác dù chỉ một lần.

Bằng mọi giá, anh phải đưa cô trở về bên anh.1