Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 93: Ngoại truyện: Sự trưởng thành của một cái cây (tiếp theo)



 - - Mày tin tưởng chuyện cổ tích về Cô bé lọ lem ngày xưa sao?

     - - Tin tưởng. Nhưng bản thân Cô bé lọ lem cũng là một tiểu thư Quý tộc đấy chứ.

     Nếu như nói Lê Lạc là một người hoàn toàn không có khái niệm về giai cấp, Tiểu Thụ thật sự có thể hiểu rõ ý vị về sự khác biệt của giai cấp đối với cô như thế nào. Đó là một ngọn núi lớn mà cô không có cách nào để vượt qua. Núi cách núi, người cách người. Thương Ngôn đối với Chu Tiểu Thụ mà nói, càng giống như là vầng trăng sáng trên đỉnh đầu của cô. Trong lòng Tiểu Thụ thích thứ ánh sáng rực rỡ trong trẻo kia. Nhưng, tóm lại trăng sáng vẫn là trăng sáng. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Chu Tiểu Thụ cô ngẩng đầu lên để ngắm nhìn trăng sáng là tốt rồi, làm sao có thể thực sự bưng một chậu nước, trong đó có ánh sáng của trăng soi tỏ, ôm vào trong ngực mình được chứ.

     Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Thụ sinh ra ở vùng núi, sống cuộc sống tại vùng núi. Thương Ngôn đối cô mà nói, chính là một công tử ca như vậy, mà cô chỉ có thể làm quen với anh ở trên chiếc TV 21 inch cũ kỹ ở nhà bà ngoại. Chính là sau khi quen biết Thương Ngôn, Tiểu Thụ mới phát hiện ra, Thương Ngôn thật sự không phải là một công tử ca như trên TV đã chiếu. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Anh là một thanh niên không giống như người thường, nhưng lại ưu tú đến mức làm cho người ta phải rung động.

     Việc Chu Tiểu Thụ thích Thương Ngôn, là một bí mật mà cô dấu kín ở trong lòng. Chu Tiểu Thụ cô là một người nghèo ôm trong lòng giấc mộng vĩ đại. Giấc mộng ấy có thể thực hiện được hay không, đã không còn là trọng điểm nữa. Mà là vì trải qua một quá trình nỗ lực, rồi sau đó có một ngày có thể chạm được vào bên cạnh giấc mộng ấy cũng đã là tốt rồi. Chu Tiểu Thụ cô là một đứa nhỏ con nhà nghèo, một khối bánh ngọt mĩ vị đều luôn trở thành một niềm hy vọng xa vời, @MeBau*diendan@leequyddonn@ huống chi là vầng sáng rực rỡ ở cuối chân trời xa kia.

     Thương Ngôn thổ lộ đối với cô, như là cô đựng nước vào chậu để đón trăng sáng. Kết quả trăng sáng thực sự đã tiến vào trong chậu rửa mặt của cô, nện cho cô một phát bất ngờ khi cô không kịp phòng ngự. Chu Tiểu Thụ kinh hoảng làm đổ hết cả chậu nước, làm ướt quần áo và hai chân của mình.

     Chẳng lẽ, cô yêu thích đối với Thương Ngôn, lại giống như là Diệp Công thích rồng?

(*) Diệp công hảo long: Dịch nghĩa: Diệp Công thích rồng: ý nói chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài, còn thực chất bên trong thì không phải như vậy. Câu thành ngữ này xuất phát từ điển tích xưa: Diệp Công rất thích rồng. Mọi đồ vật trong nhà đều được khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. d●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.Câu thành ngữ trên được ví với sự yêu thích chỉ là trên danh nghĩa, nhưng thực tế lại không phải như vậy. Tra𝘯g‎ gì‎ mà‎ ha𝗒‎ ha𝗒‎ thế‎ +‎ TRUMTRUYỆ‎ 𝘕.v𝘯‎ +

     Không phải! Chu Tiểu Thụ hiểu rất rõ ràng nguyên nhân của sự hoảng loạn luống cuống kia của bản thân mình: Khoảng cách giữa cô và Thương Ngôn, chưa bao giờ là trèo đèo lội suối để có thể vượt qua, mà là phải san bằng cả tòa núi kia thì mới được. Chỉ có như vậy, khi cùng đứng ở chân núi, thì Tiểu Thụ mới có thể mặt đối mặt với Thương Ngôn, vai kề vai mà nhìn nhau với anh được.

     Một cô gái quá mức cằn cỗi, chung quy là sẽ mất đi rất nhiều cái vẻ đáng yêu. Tiểu Thụ rất khổ sở với bản thân mình lại là cái dạng này. Cô nhát gan cẩn thận, mẫn cảm quật cường. Chính là cho dù không vui, không thích, Chu Tiểu Thụ vẫn phải chấp nhận bản thân mình như thế này, giống như thay đổi vận mệnh, trước tiên cô phải chấp nhận.

     Đối với sự theo đuổi của Thương Ngôn, Chu Tiểu Thụ đã nói rất rõ ràng, duy có một câu mà cô không dám nói đến, đó là câu "Tôi không thích anh". Chu Tiểu Thụ chột dạ không nói nên lời. Thương Ngôn tốt như vậy, hẳn là anh nên tìm được một cô gái ưu tú lại tốt đẹp thì mới xứng đôi với anh.

     Thay vào đó, cô chính là người giấu rất nhiều tâm tư và không thể nói ra.

     Chính là cảm tình chân thực đến đây, làm sao có thể nói rõ ràng liền rõ ràng ngay được. Sau khi nói rõ ràng rồi, thì có khả năng lực lập tức xong việc. Thương Ngôn theo đuổi Tiểu Thụ, đến va va chạm chạm, người còn chưa theo đuổi được, thì cả nhà đã biết được chuyện trước.

     Đối tượng là Tiểu Thụ, mẹ anh ngoài ý muốn vẫn là ngoài ý muốn, vẫn là tỏ vẻ ủng hộ, dặn dò anh nhất định phải nghiêm cẩn đối với Tiểu Thụ.

     Rồi sau đó là ông ngoại và bà ngoại. Bọn họ đã có thể chấp nhận Lê Lạc, đương nhiên sẽ không ngăn trở anh và Tiểu Thụ. Tuy rằng bà ngoại đưa ra chuyện sự khác biệt về gia đình giữa hai người có sự chênh lệch quá lớn là một vấn đề. Ông ngoại của anh lại nêu ví dụ cậu nhỏ và Lê Lạc tuổi tác có sự chênh lệch, cũng đều không phải là vấn đề.

     "Đúng vậy, con hoàn toàn không ghét bỏ Ninh Ninh nhỏ tuổi hơn." Lê Lạc nói, "Bởi vì đó là tình yêu thực sự."

     Cậu nhỏ im lặng, khuôn mặt tỏ ý đồng ý với những lời nói kia của Lê Lạc, nhưng không lộ ra quá nhiều biểu cảm.

     Nhưng mà ông ngoại lại phản bác Lê Lạc.

     Người một nhà, một câu tiếp theo một câu. Câu nói dài hoặc câu nói đơn giản, đều là vui vẻ hòa thuận. Nhìn cậu nhỏ và Lê Lạc ngồi ở trước mặt, nghĩ đến về sau này, Tiểu Thụ cũng sẽ ngồi ở bên mình, yên tĩnh lại văn tú nghe người nhà anh nói chuyện tán gẫu. Chỉ cần nghĩ đến Tiểu Thụ, là cả trái tim của Thương Ngôn tràn đầy mãn nguyện. Đây là một loại cảm giác mà trước nay anh chưa có bao giờ, phảng phất tương lai trở nên cụ thể mà rõ ràng hơn bao giờ hết.

     Chỉ là Thương Ngôn nghĩ đến hình ảnh người một nhà, nhưng mà Chu Tiểu Thụ thì lại không dám nghĩ đến. Cha mẹ của cô mất sớm, từ nhỏ cuộc sống của cô đi theo bà ngoại và cậu. So với bất luận kẻ nào khác, Tiểu Thụ hiểu rất rõ cuộc sống có bộ dáng cực kỳ cụ thể.

     Cụ thể đến người một nhà năm thu vào kém mấy ngàn đồng đều sẽ có không đồng dạng thay đổi như vậy. Nếu như cuộc sống nơi đó của Thương Ngôn là một bức tránh được mở rộng, thì cuộc sống của Tiểu Thụ ở nơi đó, chính là giống như một con đường núi, cần phải chạy thật nhanh để về nhà trước khi mặt trời lặn.

     Tựa như hồi nhỏ, mỗi buổi sáng sớm, Tiểu Thụ phải dậy thật sớm đẻ làm cơm rồi mới có thể đi học. Mỗi ngày khi tan học, bước chân của cô, chung quy so đồng bạn cần phải rảo bước hơn một chút, giành giật từng giây, cùng lúc phân cao thấp. Chỉ sợ, chậm một chút liền không có biện pháp nào nữa rồi.

     Bởi vì bần cùng, luôn không làm được gì, dễ phải cúi đầu trước cuộc đời. Tựa như năm ấy cô cùng Lâm Giai Khởi cùng ngủ trên một cái giường, Lâm Giai Khởi nói với cô rằng, học đại học cũng không có gì hay ho, nên Lâm Giai Khởi thường thường trốn học.

     Cái gì gọi là sự chênh lệch giai cấp. Chu Tiểu Thụ phải nỗ lực suốt mười mấy năm đời người để theo đuổi. Thế nhưng, người khác có được dễ dàng, lại không cho là đúng.

     Chu Tiểu Thụ không ngờ rằng, cô lại gặp lại Lâm Giai Khởi là ở trung tâm thương mại. Bởi vì với thân phận thực tập sinh, nên cô ta đi theo mẹ của mình đến quầy chuyên doanh làm hoạt động thực tiễn. Lâm Giai Khởi cùng mẹ cô đến quầy chuyên doanh cách vách để mua sản phẩm dưỡng da, hỏi sản phẩm dưỡng da để cho người mang thai có thể sử dụng được.

     Lâm Hi Âm không nhìn tới Chu Tiểu Thụ, chính là quét hai mắt nhìn quầy chuyên doanh của Lâm thị. Cả người bà ta nhìn hoàn toàn khác hẳn với người phụ nữ đầy quyến rũ trong ký ức… Lâm Giai Khởi được mẹ của mình dìu đỡ, bụng hơi gồ lên, đại khái mang thai cũng đã phải ba bốn tháng rồi.

     Chu Tiểu Thụ không có nhìn nhiều. Thời điểm cô thu hồi tầm mắt, liền phát hiện ra Lâm Giai Khởi đang hướng cái nhìn về phía bên cô, đồng dạng cũng đã thu hồi tầm mắt rất nhanh.