Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 94: Ngoại truyện: Sự trưởng thành của một cái cây (tiếp theo)



Editor: Mẹ Bầu

     Ban đêm, Thương Ngôn ngồi ở bên giường Tiểu Thụ, thoáng nhìn chung quanh cả căn phòng. Không gian nhỏ hẹp lại được thu thập chỉnh tề sạch sẽ, Thương Ngôn thu lại ánh mắt, tâm tình phức tạp mang theo một chút đau lòng.

     Tiểu Thụ bưng một chậu nước ấm từ ngoài cửa tiến vào, khẽ nói với Thương Ngôn: "Trước rửa mặt đã."

     "Cảm ơn. . ." Thương Ngôn nói lời cảm ơn, giọng nói đồng dạng nghe rất nhẹ.

     Ở phía bên trong bà ngoại Tiểu Thụ còn ngủ. Căn phòng được ngăn cách bằng một bức mành cửa bằng vải nhựa. Cả căn phòng được được chia thành hai gian. Bà ngoại ngủ ở bên trong, @MeBau*diendan@leequyddonn@  Tiểu Thụ ngủ ở bên ngoài. Người già vốn hay đi ngủ sớm, nên thời điểm Thương Ngôn tới đây, bà ngoại đã ngủ say rồi.

     Như sự nhớ tới cái gì, Thương Ngôn điều chỉnh điện thoại di động của mình thành chế độ rung. Anh sợ đột nhiên có điện thoại gọi đến sẽ quấy rầy bà ngoại Tiểu Thụ nghỉ ngơi.

     Nước thật là ấm nóng! Thương Ngôn dùng chiếc khăn lông của Tiểu Thụ để rửa mặt, chỉ cảm thấy trong người thật là thoải mái thư giãn. Không chút kiêng kị, Thương Ngôn cởi bỏ giày tất của mình ra, lộ ra một đôi bàn chân to trắng trẻo hơi gầy mảnh. Đầu ngón chân hơi hơi ửng hồng, nổi lên một nốt phồng nước. Tiểu Thụ cúi đầu nhìn một cái, hai gò má nóng lên, mở miệng nói lần nữa: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Anh cứ ngồi ở đó, để tôi lại đi nấu chút nước cho anh ngâm cái chân một chút."

     Thương Ngôn cự tuyệt, cười nói: "Dùng nước rửa mặt để ngâm châm là được rồi."

     Nước rửa mặt được đổ vào bồn rửa chân, Thương Ngôn ngâm đôi chân của mình vào trong bồn nước. Tiểu Thụ vẫn là đi ra ngoài để đun thêm một ấm nước nóng, sau đó mang theo siêu nước nóng, cẩn thận từng ly từng tí, rót thêm nước ấm vào cho Thương Ngôn.

     Lại một lần tăng thêm nước ấm, cho đến khi nước ngập đến mắt cá chân của Thương Ngôn. Hơi nước nóng bay lượn lờ, Thương Ngôn lặng yên ngắm nhìn Tiểu Thụ ngồi ở trên băng ghế. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Phía trên đỉnh đầu Tiểu Thụ là một chiếc đèn sứ. Ánh đèn màu vàng nhạt giống như dòng nước chiếu thẳng xuống mi mắt của cô, thoạt nhìn vừa nhu nhuận lại vừa ấm áp.

     Lần đầu tiên, Thương Ngôn rửa chân như vậy.

     Lần đầu tiên, anh ở trong một cái phòng nhỏ hẹp như vậy.

     Lần đầu tiên, anh có ý niệm quý trọng cuộc sống như vậy.

     Ánh mắt của Thương Ngôn tập trung chú ý nhìn Tiểu Thụ. Tiểu Thụ hơi ngẩng đầu lên, nói với anh: "Thương Ngôn, hôm nay trước hết anh cứ ngủ ở nơi này của tôi đã."

     Thương Ngôn không thành vấn đề, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on vội vàng đáp ứng: "Được . . ." Nếu có thể, anh đương nhiên không có vấn đề.

     Rồi sau đó Tiểu Thụ đứng lên, thu thập giường chiếu một chút. Cô cầm từ bên trong ra một cái gối đầu nhỏ, rõ ràng cho thấy phải rời khỏi đây. Nhìn thấy Tiểu Thụ như vậy, Thương Ngôn mới phát hiện ra từ đầu tới đuôi mình đã nghĩ lầm rồi. Bộ dáng của anh đầy sự quẫn bách, lại vừa buồn cười. Thương Ngôn giữ chặt lấy tay của Tiểu Thụ, đặt câu hỏi: "Vậy còn em. . . sẽ ngủ ở chỗ nào?"

     Hai gò má của Thương Ngôn bắt đầu như hai đóa hoa đỏ ửng. Tiểu Thụ cũng không biết sẽ phải nói như thế nào, đành nói trả lời Thương Ngôn: "Tôi đến nằm ngủ với bà ngoại ở giường bên trong giường, chen chúc một chút thôi mà."

     "Không được." Thương Ngôn không đồng ý, nói ra một lý do nghe rất xung đột, "Em cứ ngủ ở nơi này. . . Anh, anh có thể ngồi ở đây cũng được ."

     Tiểu Thụ cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy để tôi rải thêm một lớp chăn nệm ở dưới đất đi."

     Không tiện làm quấy rầy bà ngoại, lại không thể ngủ chung, Thương Ngôn đương nhiên đồng ý với biện pháp nằm ngủ ở trên đất này, liền gật đầu đáp ứng: "Được." Trong lòng anh lại càng hy vọng, tối nay Tiểu Thụ có thể cùng ở trong phòng này với bản thân.

     Ban đêm, Thương Ngôn ngủ ở trên chiếc thảm mà Tiểu Thụ đã trải xong xuôi. Tiểu Thụ đưa cho anh một chiếc chăn dầy hơn nhất. Chăn hôm nay vừa mới được phơi nắng xong, vừa ấm áp lại mang theo mùi thơm ngát, như là. . . hương vị  của cỏ phơi khô.

     Bởi vì rất hưng phấn, phải đến rạng sáng Thương Ngôn mới đi vào giấc ngủ. Sau khi chìm vào trong giấc ngủ thì anh liền ngủ tương đối say sưa. Cũng là vì thứ đầu tiên anh ngủ trên thảm, nên ban đêm anh bắt đầu nổi lên khò khè. Ngày hôm sau, dưới ánh sáng nhàn nhạt của ánh ban mai, Tiểu Thụ nhẹ chân nhẹ tay bước xuống giường, thiếu chút nữa thì bị vấp một cái vào người nằm trên đất. Thương Ngôn đang nằm co tròn ở trong chăn, mở to đôi mắt nhập nhèm, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ. . . Em dậy rồi sao. . ." Giọng nói của Thương Ngôn có chút bị khàn khàn.

     Thương Ngôn lúc này nhìn giống như là một con tằm cưng vừa thức tỉnh, lắc lắc cái đầu nhìn rất đáng yêu. Tiểu Thụ bỗng dưng cong khóe môi lên một cái, nói trả lời Thương Ngôn: "Tôi trở dậy để làm điểm tâm."

     "Bây giờ anh cũng dậy luôn." Thương Ngôn nói, rồi sau đó quẫy người một cái vùng dậy, đứng lên. Thương Ngôn mặc trên người bộ quần áo dài mặc mùa thu màu lam, thân hình chàng thanh niên tuổi trẻ mạnh mẽ tú cao ngất, mang theo một vẻ đặc hữu nhẹ nhàng khoan khoái.

     Tiểu Thụ nhìn thấy vậy cảm thấy nóng mặt, vội vàng đi ra ngoài để làm điểm tâm rồi.

     Thương Ngôn đến đây, bà ngoại và cậu của Tiểu Thụ đến ngày hôm sau mới biết. Cả hai người đều ăn ý, cho rằng bạn trai của Tiểu Thụ tìm đến; người người vui vẻ, mắt cười nhấp nháy đầy sự vui mừng. Thương Ngôn đứng ở bên cạnh Tiểu Thụ, đi theo vui vẻ không ngừng; nhất là khi đối mặt với bà ngoại.

     Ngoài cửa, cậu lớn của Tiểu Thụ tay cầm một con gà, cố ý hỏi Thương Ngôn: "Cháu trai, có biết giết gà không?"

     Hả. . . Giết gà gì chứ? Thương Ngôn nhìn cậu của Tiểu Thụ, bất chấp khó khăn trả lời: "Có ạ!"

     Một người thanh niên tuổi trẻ, thế nào đến ngay việc giết một con gà mà lại không làm được! Chỉ có điều là, thực sự đây là lần đầu tiên Thương Ngôn giết gà. Một tay anh cầm lấy con dao, một tay kia nắm lấy con gà trống đang không ngừng đập cánh phành phạch, không biết phải xuống tay như thế nào. Tiểu Thụ thanh tú đứng ở một bên cứ thế nở một nụ cười, nói với anh: "Thương Ngôn, anh đừng có khoe tài nữa. . ."

     Không, không phải là khoe tài. Thương Ngôn lắc đầu, trực tiếp vung một dao đi xuống, sau đó lập tức là hình ảnh gà bay chó sủa. Con gà trống lớn từ trong tay anh lập tức tháo chạy, vừa chạy vừa kêu quang quác không ngừng, làm hai con chó bị cả kinh sủa ầm ỹ một hồi.

     Trời sáng khí trong, náo nhiệt một lúc. Trong lòng bàn tay của Thương Ngôn còn đang nắm chặt một dúm lông gà, vừa xấu hổ lại vừa bất đắc dĩ, quay đầu sang nhìn nhìn Tiểu Thụ, rồi sau chính mình cũng liền cười phá lên.

     Bởi vì Tiểu Thụ, Thương Ngôn cảm nhận được cuộc sống đã có có một khí chất và diện mạo khác...

     . . .

     Lâm Hi Âm lại nhập viện rồi, chính là lúc này khi bà vào nằm viện, khả năng là không có cách nào từ bệnh viện đi ra nữa rồi. Kỳ thực hai năm qua, Lâm Hi Âm cũng đã từng trải qua cuộc sống tốt đẹp một thời gian ngắn. Vị hôn phu của con gái là một kẻ có tiền, đã mời bà cùng Giai Khởi đi du lịch nước ngoài liền mấy quốc gia.

     Các bữa tiệc cao cấp, sòng bài, du thuyền. . . Cái gì cần có đều có. Chính là cuộc sống này từng đã là cuộc sống mà Lâm Hi Âm đã luôn yêu thích. Đến khi trở lại, luôn có cảm giác mấy phần bay bổng không rõ. Giống như là cát ở trong tay, càng nắm chặt thì lại càng dễ dàng quên. Cũng giống như là hình chiếu ở trong nước, làm cho bà mang giỏ trúc đi múc nước mà chẳng được gì, giống như một ảo ảnh, phảng phất bỗng chốc liền sẽ biến mất.

     Rồi sau đó, thực sự biến mất không thấy đâu nữa.

     Chính là cuộc sống như thế, thật sự quá mỹ diệu, luôn làm con người ta không nén nhịn được mà đi truy tìm và hướng tới.