Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 95: Ngoại truyện 2: Tập hợp



Editor: Mẹ Bầu

     Lê Lạc nói năm mươi tuổi mới sinh cục cưng không phải là chỉ nói suông mà thôi. Cho nên cô đã định ra kế hoạch, Tạ Uẩn Ninh là người phối hợp. Dù thế nào đi nữa, anh cũng không cần phải vội. Sống thế giới hai người quả thật là rất thoải mái tự tại.

     Người gấp gáp nhất chính là ba ba Tạ! Nhưng mà, việc gấp gáp đã thành thói quen, ba ba Tạ cũng không nóng ruột. Huống chi, ông nhìn Thương Ngôn cùng Tiểu Thụ khả năng càng có hi vọng! Không nghĩ tới, chuyện gấp gáp mà Tạ Phồn Hoa chờ đến rồi.

     Con gái Tạ Tĩnh Di đã nói cho ông biết, @MeBau*diendan@leequyddonn@  khả năng là Thương Ngôn và Tiểu Thụ sẽ phải cử hành hôn lễ trước thời gian, bởi vì Tiểu Thụ đã mang thai.

     Tiểu Thụ mang thai, tuyệt đối là hậu quả do một lần Thương Ngôn thật sự không sao nhịn được gây ra. Chỉ có điều là Thương Ngôn nguyện ý, thậm chí vô cùng vui sướng gánh vác cái sự ngoài ý muốn này.

     Tiểu bảo bảo giống như là từ trên trời rơi xuống vậy! Thương Ngôn không nhịn không được cao hứng, lập tức gọi điện thoại cho cậu nhỏ.

     Tạ Uẩn Ninh đón nghe điện thoại Thương Ngôn. Anh lúc này đang ở siêu thị cùng với Lê Lạc chọn mua đồ dùng quan trọng nhất cho cuộc sống. Lê Lạc cầm lấy hai hộp sản phẩm mới ra, hỏi Tạ Uẩn Ninh: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Ninh Ninh, anh thích loại sản phẩm kinh điển, hay là sản phẩm mới nhất?"

     Trong điện thoại di động, Thương Ngôn chính là đầy hưng phấn thông báo cho Tạ Uẩn Ninh biết: "Cậu nhỏ, cháu sắp làm cha rồi!"

     Tạ Uẩn Ninh yên lặng cúp điện thoại di động, nhìn Lê Lạc, nói trả lời: ". . . Anh dường như cũng chưa thật sự thích lắm."

     . . .

     - - - - - - - - - - - - - - Đường phân chia phúc lợi - - - - - - - -

     Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh một khối từ Seattle trở về, ở vài ngày ở nhà Tạ Uẩn Ninh bên kia, dieendaanleequuydonn sau đó vẫn là trở về nhà trọ độc thân của mình. Nguyên nhân không gì khác, căn phòng lớn của Tạ Uẩn Ninh cái gì cũng đều thật là OK. Nhưng tóm lại, đó không phải là cái tổ nhỏ của mình! Ngủ hay là thức dậy, vẫn là tương đương không được thuận tiện lắm.

     Không dám chuyển nhà ở chung, cũng bởi vì có nhiều chuyện luôn luôn kéo, chậm chạp không có hành động.

     Huống chi, thời gian khai giảng cũng gần đến rồi. Lê Lạc cùng ở chung một nhóm với một nữ sinh viên nghiên cứu viên cao cấp tại Sở Sinh Hóa, điều này có vẻ không phù hợp lắm! Đương nhiên, Lê Lạc luôn luôn sẽ không bị cái loại "không phù hợp lắm" này quấy nhiễu. Cô quen làm theo cách của riêng mình, khiến cho mỗi đêm đến, Tạ Uẩn Ninh ngủ ở bên kia, như là điều nghiên (điều tra nghiên cứu) địa hình đúng giờ vậy.

     Mà hôm nay cô trở lại nhà trọ của mình, không muốn trở về nhà của Tạ Uẩn Ninh ở bên kia, thuần túy ru rú làm tổ ở trong chiếc ghế tổ chim tại ban công không muốn động đậy. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Tạ Uẩn Ninh đã lại tiếp tục hạng mục nghiên cứu tại Sở sinh hóa. Vào giữa trưa, Lê Lạc đi đến Sở sinh hóa Thanh Hoài ăn cơm cùng với Tạ Uẩn Ninh, sau đó về tới nhà trọ của mình. Buổi chiều, bà dì giúp việc theo giờ lại đến quét dọn vệ sinh. Lê Lạc đến toilet tắm táp sạch sẽ một chút, mặc áo ngủ đi đến nằm ở trên chiếc ghế tổ chim, ở ban công, bắt đầu lên mạng.

     Chiếc ghế nằm hình dạng tổ chim ở ban công, được đặt ở dưới đất. Đó là một cái khung hình bán nguyệt làm bằng kim loại. So sánh với vẻ lạnh lẽo thô cứng bên ngoài, thì bên trong thoải mái mềm mại như một chiếc giường. Ở bên trong đó, Lê Lạc trải một tấm thảm len lông cừu mà cô thường dùng, và đặt ở đó hai bản sách giải trí.

     Bên ngoài tiết trời đã ấm lại, Lê Lạc bọc người trong chiếc áo ngủ dày màu đỏ rượu, nên nằm ở bên trong cũng không cảm thấy lạnh. Hơn nữa hưởng thụ ánh mặt trời sau giờ ngọ, vừa thoải mái lại vừa thanh thản dễ chịu. Thật ứng với một câu nói mà cô đã từng được được ở trong sách - - " Thâu đắc phù sinh, thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn tâm tình bán phật bán thần tiên." (Trộm được kiếp sống phù du, trộm được kiếp sống phù du nửa ngày, tâm tình rảnh rỗi nửa Phật nửa thần tiên)

     Có lẽ là, do chân chính được ở cùng một chỗ với Tạ Uẩn Ninh, nê Lê Lạc mới có tâm tình tốt đẹp như thế. Chỉ là, con người ta một khi đã phạm phải sự lười biếng rồi, sẽ không nghĩ muốn động đậy làm gì nữa. Tạ Uẩn Ninh gọi điện đến, bảo Lê Lạc đi xuống lầu ăn cơm. Nhưng Lê Lạc vẫn cứ nằm ở trong chiếc giường tổ chim đó mà xem phim chống tội phạm. Đúng vào thời điểm truy đuổi đến kịch liệt nhất, thì chuông điện thoại di động kêu vang không ngừng.

     "Ninh Ninh. . ." Lê Lạc điều chỉnh cho âm lượng của máy tính về chế độ tĩnh lặng, đón nghe điện thoại của Tạ Uẩn Ninh.

     Trong điện thoại di động, Tạ Uẩn Ninh nói với cô: "Em có thể đi xuống dưới lầu để dùng cơm hay không?"

     Ánh mắt của Lê Lạc vẫn còn xem những hình ảnh kích động lòng người ở trong màn hình máy tính. Mặc dù không có tiếng nói, nhưng ánh mắt của cô vẫn không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như trước, thuận miệng nói: "Em không xuống đâu! Em sẽ gọi đồ ăn mua ngoài, trực tiếp ăn ở trong nhà trọ là được rồi."

     Tạ Uẩn Ninh ở điện thoại bên kia tạm dừng một lát, rồi lại mở miệng lần nữa: "Đồ ăn mua ngoài không thể ăn."

     "Hoàn hảo, em sẽ ăn đồ mà bản thân thích ăn. . ." Lê Lạc tiếp tục xem phim của mình, miệng đáp lại Tạ Uẩn Ninh cho có lệ. Lần đầu tiên, bởi vì nguyên nhân khách quan, Lê Lạc hi vọng Tạ Uẩn Ninh sớm gác điện thoại một chút. Sau đó cô sẽ tiếp tục thoải mái mà hưởng thụ thời gian một mình tiêu khiển.

     "Ninh Ninh, nếu không có chuyện gì khác, em cúp máy trước nhé!" Lê Lạc chủ động nói nhắc nhở. Sực nhớ tới điều gì đó, cô lại nói, "Tiếp sau đây, em còn có chuyện phải làm, cho nên buổi tối em cũng sẽ không đến nhà bên kia với thày đâu nhé!"

     ". . ."

     Trong điện thoại người đàn ông một hồi lâu không nói năng gì. Sau đó, anh lại nói chuyện tiếp, giọng điệu đã thay đổi một chút, tựa như đã chịu đựng sự khắc chế không phát tác cơn giận: "Còn có chuyện gì nữa?" Tạ Uẩn Ninh hỏi cô.

     Lê Lạc sờ soạng cái trán, cúi xuống, thành thật trả lời: "Xem phim một chút. . ."

     "Ừ." Tạ Uẩn Ninh đồng ý, dường như đã lý giải được sự qua loa tắc trách của Lê Lạc rồi.

     "Vậy bây giờ anh đi ăn một mình là được rồi." Tạ Uẩn Ninh nói, lập tức liền cúp điện thoại.

     Lê Lạc nhìn cuộc trò chuyện điện thoại bị cúp rồi, liền sờ sờ lên cái mũi. Cô có chút thấy mình thật có lỗi nho nhỏ. Là vì thái độ của mình có chút qua loa lấy lệ. Nhưng mà, Tạ Uẩn Ninh cũng đã gác điện thoại rồi. . .

     Ai dà, trước tiếp tục xem phim đã. Ngày mai sẽ kiểm điểm nhận sai cũng được! Lê Lạc nhấn lại âm thanh máy tính, lập tức gọi đặt một phần đồ ăn mua ngoài mà mình thích nhất ở nhà hàng dưới lầu. Không đến nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.

     Không cần phải nói, nhất định là đồ ăn mua ngoài được đưa đến rồi. Lê Lạc đứng lên đi lấy đồ ăn đặt mua ngoài. Bởi vì cô biết, nhân viên đưa đồ ăn của nhà hàng này vẫn là một cô gái trẻ, nên Lê Lạc trực tiếp mặc áo ngủ dày kia ra mở cửa. Rồi sau đó một nụ cười hạnh phúc vừa nở, liền đọng lại ở trên khóe môi cong cong.

     "Ninh Ninh. . . Thày đã đến rồi sao." Lê Lạc thoáng ngưng trệ nụ cười tươi tắn nhưng lại khôi phục lại ngay. Nó giống như việc nhấp vào màn hình bị tạm dừng và phát lại.

     "Đến tìm em thôi!." Tạ Uẩn Ninh nói, trực tiếp vào trong nhà trọ của Lê Lạc. Vừa mới bị bạn gái trả lời qua loa chiếu lệ như vậy, Tạ Uẩn Ninh sẽ không nhỏ mọn tức giận đến mức so đo với cô. Thế nhưng mà anh không thể chấp nhận cái chuyện vì xem phim mà Lê Lạc ngay cả thời gian đi xuống lầu để dùng cơm cũng đều không có. Huống chi, mấy ngày qua, mỗi lần Lê Lạc trở lại tới bên anh, thì đều giống như là cô đi đến đây để cưng chiều anh.

     Kỳ thực Lê Lạc quá cực kì ít khi có cái bộ dạng  phóng túng ản thân như vậy. Vì muốn chứng minh thực sự là bộ phim rất hấp dẫn thu hút người xem, Lê Lạc liền mời Tạ Uẩn Ninh cùng nhau xem. Vừa vặn cô gái nhở đưa đồ ăn mua ngoài của nhà hàng dưới lầu lên đến nơi, Tạ Uẩn Ninh giúp Lê Lạc ra mở cửa nhận hàng.

     Cô gái nhỏ đưa đồ ăn mua ngoài thấy người ra lấy đồ ăn là một người đàn ông anh tuấn thành thục, khuôn mặt chợt sửng sốt. Ở bên trong, Lê Lạc lại mặc áo ngủ thoải mái đi ra ngoài để nói lời cảm ơn. Hai gò má của cô gái nhỏ đưa đồ ăn mua ngoài lập tức đỏ ửng lên.