Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 3



Nam nhân ký nhận và trả tiền xong, đưa tay nâng mũ lên, dưới vành mũ lộ ra đôi mày nam tính cùng cặp mắt sáng sủa, khuôn mặt anh tuấn tươi cười rạng rỡ.”Xin lỗi, tôi mới chuyển đến đây tối hôm qua, nhớ nhầm biển số nhà, đã làm phiền anh rồi.”

Tuy rằng nghe qua giọng nói có điểm bất lương, nhưng mà ngôn từ của cậu ta vô cùng thành khẩn, nói năng rất lễ độ, cũng không phải là người khiến người khác cảm thấy chán ghét.

Tôi thoáng mỉm cười, nói: “Không sao. ” sau đó vịn vào tường lui ra sau hai bước chuẩn bị đóng cửa.

Nam nhân nhìn chân của tôi, nói: “Có cần tôi giúp anh không?”

“Không cần, cảm ơn.”

“Nhưng chân của anh sưng nặng lắm, bước đi như vậy sẽ rất đau?”

Dứt lời, cậu ta tùy tiện đặt hộp Pizza xuống một chỗ kê nào đó, sau đó vươn tay đỡ tôi. Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng tôi cũng không đành lòng từ chối hảo ý của cậu ta, chỉ có thể nói một tiếng cám ơn, sau đó để cậu ta đỡ vai tôi từng bước một đi vào phòng.

Mặc dù cậu ta chỉ là thanh niên mới lớn, nhưng so với người cao 1m78 như tôi còn cao hơn nửa cái đầu. Tôi ngại ngùng đem trọng lượng cơ thể hoàn toàn dựa trên người cậu ta, bản thân cố gắng bước đi tập tễnh, chậm rãi bước tới. Đột nhiên, thân thể bất ngờ bị bế bổng lên.

Tôi bị hành động bất ngờ này của cậu ta dọa đến thốt lên.

“Này! Cậu ── “

“Không sao, anh rất nhẹ. ” cậu ta nhìn tôi tươi cười, lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp, “Sô pha được không?”

“Được, được rồi. Cảm ơn.”

Cậu ta vững vàng ôm tôi đi vào phòng khách, cẩn thận từng chút một đặt tôi xuống sô pha. Sau đó cậu ta ở trước mặt tôi quỳ một gối xuống sàn nhà, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của tôi, đặt ở trên đầu gối của mình, tỉ mỉ quan sát.

“Là trượt chân trong phòng tắm sao? Xem ra bị thương không nhẹ, sưng hết lên rồi, nhưng chắc là không tổn thương đến xương đâu.”

Nói xong lại ngẩng đầu nhìn tôi, từ góc độ của cậu ta, tầm mắt vừa vặn lọt vào vạt áo tắm đang hé mở nơi hạ thân của tôi. Tôi lúng túng chỉnh sửa lại y phục. Thật muốn chết mà, vừa rồi tình thế cấp bách nên bên trong không mặc gì cả.

Nhìn thấy tôi xấu hổ, cậu thanh niên trẻ rất thiện ý cười cười, nói: “Tôi có rượu thuốc, chờ tôi một chút, nhà ở sát bên thôi.”

Nói xong, cậu ta liền đứng dậy hướng cửa đi ra.

“Này, chờ một chút!”

Cậu ta dừng chân trước cửa, quay đầu lại, thẳng thắn cười.

“Đúng rồi, tôi là Thư Lạc. Thư trong thư triển (khoan khoái, dễ chịu), Lạc trong lạc diệp (lá rơi). Còn anh?”

Tôi sửng sốt một chút: “… Mạc Phi.”

“Mạc Phi chính là Mạc Phi kia sao?”

“Hả.”

Cậu ta khóe mắt cong lên, cười tít mắt nhìn tôi: “Tiểu Phi, ngoan, không nên lộn xộn, chờ tôi quay lại nhé.”

Trong lúc bất chợt tôi có cảm giác giống như bị sét đánh. Tiểu quỷ này, đang nói chuyện với ai vậy?

Chỉ chốc lát sau, Thư Lạc cầm một bình rượu thuốc nhỏ quay trở lại. Cậu ta đặt chiếc đàn ghi ta ở phía sau xuống, mũ lưỡi trai cũng bỏ ra, để lộ mái tóc ngắn nhuộm màu đay, những sợi tóc đan xen rối loạn, vài sợi tóc lộn xộn phủ xuống trước mắt. Còn đôi mắt của cậu ta, nhờ màu tóc hỗ trợ càng thêm đen láy sáng sủa, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi đầy đặn cùng chiếc cằm nhọn, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, thân hình cậu ta thoạt nhìn trông giống như một tiền vệ, hơn nữa khuôn mặt lại anh tuấn khôi ngô, có lẽ là mẫu người luôn được các cô gái chào đón.

Thư Lạc cầm hộp Pizza trong tay, hướng tôi nói: “Đã ăn trưa chưa? Nếu không ngại thì cùng nhau ăn đi.”

Tôi nhìn cậu ta mà không thể nhịn cười. Tiểu quỷ này, thật biết cách để lấy lòng người khác. Bị An Thế Duy giày vò đến sức cùng lực kiệt hết một buổi sáng, tôi vẫn chưa ăn gì cả, bây giờ đói bụng đến mức bụng có chút đau.

Thư Lạc đi tới, để hộp Pizza xuống, quỳ một chân trên mặt đất, rất tự nhiên nắm mắt cá chân của tôi lên, tỉ mỉ bôi từng chút rượu thuốc lên vết thương đã sưng đỏ, sau đó mới nhìn tôi, ngữ khí rất ôn nhu nói: “Chai rượu thuốc này rất công hiệu, tôi đã dùng qua rồi, nhưng lúc đầu sẽ có chút đau nhức, chịu đựng một chút sẽ hết, tôi sẽ cố gắng làm thật nhẹ nhàng, ngoan, chút nữa sẽ thưởng Pizza cho.”

Giọng điệu của cậu ta giống hệt như mấy đứa nhóc học đòi làm người lớn. Tôi có chút mất tự nhiên giật giật khóe miệng.

Thư Lạc nở nụ cười lớn khích lệ tôi, sau đó mới cúi đầu xoa nắn mắt cá chân đã được bôi qua rượu thuốc. Quả nhiên đúng như lời cậu ta nói, vừa mới bắt đầu ấn xuống vài cái tôi đã đau đến hít khí lạnh. Nhưng mà, động tác của cậu ta thực sự rất ôn nhu, lòng bàn tay cũng rất ấm áp, sau khi trải qua từng trận đau nhức, rượu thuốc đã nhanh chóng có tác dụng, cảm giác ấm nóng từ từ lan tỏa, lấn áp đi sự đau nhức của vết thương.

Một lát sau, Thư Lạc ngẩng đầu nhìn tôi.”Cảm giác thế nào? Còn đau không?”

Tôi mỉm cười lắc đầu.”Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn.”

Thư Lạc bật cười một tiếng.”Đừng khách khí như vậy, từ đầu tới giờ anh nói cảm ơn bao nhiêu lần rồi. Ngoan, ngồi yên đó đừng cử động, tôi đi rửa tay.”

Khóe miệng của tôi không khỏi co giật một cái. Tiểu quỷ này!