Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can

Chương 22: Trừng phạt



“Chu tướng lĩnh thật biết cách hưởng thụ, đêm ngày chỉ biết thác loạn tửu sắc. Có phải hay không… Đã quên mất chức vụ của mình?”

Dụ Lang chậm rãi bước từng bước một đi vào, khuôn mặt lãnh đạm nhưng tròng mắt lại thâm sâu khó lường.

Chu Viễn Nha hai đầu gối run rẩy kịch liệt, quả thật hắn không thể ngờ đến, trong lúc dầu sôi lửa bỏng ập đến thành Mỹ Oa, Dụ Lang lại có thời gian rảnh rỗi đến Phú Đô vạch tội hắn. Gã mặt mày xanh mét lắp bắp muốn hỏi gì đó nhưng mãi không hoàn nổi một câu: “Tướng… Tướng quân, sao ngài…”

Bước chân của Dụ tướng quân dừng lại bên cạnh Bất Kỷ cùng nữ nhân co rúm dưới mặt đất, y ra hiệu với Bất thị vệ: “Mang nữ nhân này ra khỏi Phú Đô, người đến từ đâu liền mang trả về nơi đó!”

“Thuẫn Thuẫn, Dụ Tướng quân, người mang nàng ấy đi đâu…” Chu Viễn Nha vội vã lên tiếng.

Bất Kỷ vờ như không nghe thấy lời nói kia, nhanh chóng cúi đầu nhận lệnh, không nói hai lời đã vung tay túm nữ nhân kia đứng dậy như xách một con mèo. Chu Viễn Nha đứng ngồi không yên, toàn thân thấp thỏm lo lắng nhìn theo bóng lưng Bất Kỷ đã rời đi xa.

“Tội ngươi… chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, Chu tướng lĩnh chớ vội lo cho người khác. Ta đặc biệt đến đây chính là hỏi tội ngươi.” Dừng một chút lại nói “Thành Mỹ Oa cấp báo khẩn trong đêm, liệu Chu tướng lĩnh đã từng xem qua mật thư chưa?”

Chu Viễn Nha dập mạnh đầu xuống đất nói rành mạch: “Bẩm Tướng quân, thuộc hạ vẫn chưa xem qua. Bệnh phong hàn vừa nhiễm vẫn còn chưa khỏi, đêm qua chợp mắt sớm. Không ngờ lại bỏ qua mật thư từ Mỹ Oa, Dụ Tướng quân xin hãy trừng phạt, Chu Viễn Nha nguyện không hé răng than trách nửa lời.”

“Hay cho câu nói ‘chưa từng xem qua’, hay cho kẻ phản tặc nhìn con dân nước Thụy đổ xương đổ máu lại nhắm mắt làm ngơ! Bịa đặt xảo ngôn lại muốn qua mặt ta?”

“Tướng quân! Ngài không thể tin vào lời nói vô căn cứ từ Bất Kỷ. Ta nhiều năm bên ngài xông pha chiến trường, tuyệt nhiên chưa bao giờ trái ý ngài, ngài không thể nghiêng về một phía mà phán tội phản quốc cho ta được.”

Ngừng một chút Chu Viễn Nha lầm bầm vài tiếng: “Cái danh phản tặc này ta không thể nhịn nhục, ngài phải làm chủ cho thuộc hạ.”

Nhìn người trước mặt nhất quyết không nhận, Dụ Lang lập tức ngước đôi mắt áp bức kia về phía hắn, y không muốn đôi co thêm liền nâng tay ra hiệu cho đám thuộc hạ phía bên ngoài đi vào.

Nghe tiếng bước chân rầm rập đang đến gần hơn, Chu Viễn Nha chột dạ nuốt nước bọt nói: “Tướng quân… Thế này là có chuyện gì?”

Đám người vác từng rương gỗ nặng nề vào bên trong phòng, Dụ Lang duỗi tay, gõ nhè nhẹ lên trên mặt rương cứng rắn, giọng nói mang theo sự chán ghét tột cùng: “Ngươi nhận ra những thứ này chứ?”

Khuôn mặt Chu Viễn Nha tái đi, đây là rương gỗ do đích thân hắn trữ bên trong mật thất, lí nào lại bị Dụ Lang dễ dàng dò ra được dấu vết. Còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Dụ Lang nói tiếp:

“Chu tướng lĩnh kêu oan, vậy ta cùng binh sĩ ở đây đều sẽ tự mình nhìn xem, rốt cuộc thứ bên trong là gì? Lần lượt mở ra cho ta.”

Nắp rương mở ra đến đâu, vòng vàng thỏi bạc đầy ấp đến đấy. Hiện tại kho lương thực Phú Đô đã vắt kiệt toàn bộ, người tị nạn càng lúc càng nhiều hơn, con dân nước Thụy đói khát lầm than. Tướng lĩnh một thành lại ăn chơi trác táng, tham ô, vơ vét sạch sẽ của cải để trữ riêng cho mình.

Nay, sự việc rành rành trước mắt, không cách nào chối cải.

“Tướng quân, thuộc hạ biết bản thân khốn khiếp, bản thân là loại rắn rết cũng không bằng. Chỉ vì thoáng chốc bị tiền tài làm mờ mắt, xin người nể tình xưa mà giơ cao đánh khẽ…”

“Nể tình xưa?” Dụ Lang chợt cười lạnh, rút từ trong tay áo một phong thư “Vậy ngươi nhìn xem đây là thứ gì?”

Bề mặt họa tiết trên phong thư cực kì hút mắt, đây không phải thư từ được gửi từ nước Thụy, bên trong còn có dấu đỏ do ấn ký Mông Cổ thông qua.

“Ngươi còn lời nào giải thích? Chu Viễn Nha ngươi thật to gan! Cư nhiên dám diễn trò cho ta xem. Bên ngoài vờ như chưa từng xem qua mật thư từ thành Mỹ Oa, bên trong lại âm mưu cấu kết cùng giặc Mông muốn phản nghịch. Tam quan méo mó, kẻ như ngươi, ta không thể giữ lại bên mình! Tước bỏ danh phong Tướng lĩnh thành Phú Đô, nhốt vào ngục tối, chờ ngày xét xử.”

Dứt lời, gáy Chu Viễn Nha lập tức bị binh sĩ ấn mạnh xuống, hai tay nhanh chóng bị bẻ ngược ra sau, hắn hung tợn hét lên: “Lũ các ngươi cũng dám đè đầu cưỡi cổ lão tử. Dụ Tướng quân, chỉ vì một lần ta nông nỗi, ngài lại rắp tâm dồn ta đến đường cùng như vậy. Tình nghĩa bao năm chinh chiến, ngài lại rũ sạch như vậy sao? Hơn nữa, thành một ngày không có tướng lĩnh, sẽ như rắn mất đầu.”

Dụ Lang vô cùng bình tĩnh đáp lời: “Tình nghĩa? Kẻ như ngươi có sao?”

Sau khi Chu Viễn Nha được áp chế vào ngục, liền có một binh sĩ vội vàng đến hành lễ trước mặt Dụ Lang.

“Bẩm Tướng quân! Doanh trại có tin khẩn cần ngài trở về gấp.”

Dụ Lang vương tay vuốt góc áo nhăn nhúm bên dưới, chầm chậm nói lại: “Ngươi gấp cái gì?”

“Bẩm… Bẩm… Vu cô nương…”

Sự chậm rãi kia liền khựng lại, Dụ Lang trong nháy mắt đã cứng đờ, khóe môi cũng giật mạnh vài cái như có điềm chẳng lành.