Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can

Chương 27: Có oán báo oán



Liêu Vãn thận trọng mời Tần Lôi đi trước, dù không mấy tình nguyện Thế tử cũng không có cách nào chối từ, mắt khẽ liếc về phía Vu Nguyệt Cơ vài lần mới kìm nén nỗi lòng mà rời đi.

Bên trong chỉ còn vỏn vẹn hai người, Vu Nguyệt Cơ lén lút nhìn dọc theo sườn mặt của y, thái độ cứng rắn kia đúng là có chút doạ người. Thấy nàng thoáng chốc lại nhìn mình, Dụ Lang nheo đôi mắt lười biếng hỏi: “Thế nào? Không phục?”

Vu Nguyệt Cơ dừng một chút mới nói: “Thân phận ngài ấy…”

“Nàng đang dạy ta cách làm việc?”

Nghĩ ngợi một lát, nàng đột nhiên thấy hối hận khi lại nhắc đến Thế tử. Nhìn khuôn mặt đen xì kia, Vu Nguyệt Cơ cũng không muốn chuốc hoạ vào thân, nàng nhanh chóng cúi đầu tạ lỗi.

“Tiểu nữ phục! Xin phép Tướng quân được rời đi trước. Thời gian không còn sớm không phiền người nghĩ ngơi, ta phải nhanh chóng trở về chép quy tắc quân doanh, kịp thời nộp cho ngài.”

“Nàng oán giận ta?”

Vu Nguyệt Cơ cắn răng nói: “Tiểu nữ không dám”

Dụ Lang liếc nhìn nàng, không nói thêm gì mà trực tiếp tiến đến kệ sách cao ngất, thuận tay rút một cuốn sách dày cộm đem đến trước mặt nàng. Vu Nguyệt Cơ nhìn bề dày kia, choáng ngộp đến độ hít thở không thông, đôi mắt trừng lớn nhìn hắn không chớp lấy một cái.

Một lúc sau, nàng nín nhịn cơn khiếp sợ dùng ngón tay run rẩy cầm lấy cuốn sách kia. Nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng, Dụ Lang nhịn không được thoả mái trong lòng, nghiễm nhiên nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm, nàng hiện tại chép đến mùa xuân năm sau liền vừa kịp lúc. Chi bằng cứ trực tiếp ngồi đây, ta sẽ đích thân kiểm tra.”

Khoé môi Vu Nguyệt Cơ giật giật: “Đầu xuân năm sau?”

Dụ Lang cười cợt nói: “Cách nàng chọc giận ta phải khiến người khác nể phục. Ta theo lời nàng nói cũng không phải loại tử tế đàng hoàng, chính là loại người có oán báo oán. Đoạn thời gian bên cạnh nhau, ta thật muốn nàng “khắc cốt ghi tâm”.

Trước khi rời khỏi, còn không quên để lại cho nàng một cái nhếch môi đầy ý vị.

Vu Nguyệt Cơ liếc xéo bóng lưng một cái thật hung dữ, trực tiếp vén tà váy ngồi vào bàn, nhẫn nhịn cơn giận bạo phát trong lòng mà ra sức mài mực.

Bên ngoài, khí trời ở biên cương vô cùng khắc nghiệt, trưa nắng nóng đến bỏng da rát thịt, đêm lại lạnh thấu xương, thi thoảng lại có bão cát mù mịt.

Tần Lôi không cách nào thích nghi được khi tiết trời thay đổi, từng trận cuồn cuộn gió cát không ngừng quét qua mặt. Nam tử bất đắc dĩ dùng tay che chắn, hai mắt đã sớm đỏ lên vì bụi cát.

Liêu Vãn không quên nhắc nhở: “Bẩm điện hạ, ở quân doanh không có nước nóng, ngài chịu khó chập tối theo chân các binh sĩ ra dọc con sông gần đây…”

Nghe đến đây, Tần Lôi nói gấp: “Vu… Vu cô nương…” mặt y liền nóng rang không cách nào nói liền mạch “Nàng ấy… thì thế nào?”

Dường như thấu được tâm tư Điện hạ, Liều Vãn liền cười nói: “Việc này Điện hạ cứ yên tâm! Tướng quân đã sớm phân phó cho thuộc hạ, Vu cô nương cùng các nữ nhân khác đều có nơi sinh hoạt riêng. Ngài không cần bận lòng…”

Thấm thoát liền đã chạng vạng tối, Vu Nguyệt Cơ mím môi xê dịch chiếc mông đã ê ẩm, đổi tư thế vài lần liền tức giận ném phăng bút vào nghiêng mực. Nàng uể oải đứng dậy chậm chạp vươn vai, nhịn không được lầm bầm vài câu chửi thề.

“ Đại tiểu thư! Đại tiểu thư…”

Vu Nguyệt Cơ như bừng tỉnh trong cơn mê, lập tức theo bản năng hướng về phía tiếng gọi mà tới, nàng vừa vén rèm vải đã trông thấy Linh Lan. Nàng ta lấm lét ngó nghiêng xung quanh một lúc lâu, mới dám lấy thứ đã giấu kín trong người ra, rõ ràng rất hoảng sợ.

“Đại tiểu thư! Thứ này là nô tì cất công mới lấy được đó, là bánh nướng…”

Vu Nguyệt Cơ cũng thuận mắt nhìn theo tầm nhìn của Linh Lan, phát hiện doanh trại mật lại tuyệt nhiên chẳng có lấy một binh sĩ nào canh giữ, đến cả bóng dáng của Liêu Vãn cũng mất tăm.

Nàng nhận bánh nướng liền hiểu ra: “Em trộm được từ bếp sau doanh trại à? Nếu bị người khác bắt được sẽ bị phạt…”

Linh Lan không đợi nàng nói xong đã vội xua tay: “Nô tì đã biết, đã biết, người nhanh chóng quay vào trong đi, không khéo Dụ tướng quân trở về.”

Lại không biết, từ phía xa, bốn năm binh sĩ đang ẩn mình nhìn hai nữ nhân lén lút trao đổi, binh sĩ kia nhịn không được liền quay đầu sang hỏi Liêu Vãn: “Chúng ta nhất thiết phải nấp như trộm gà bắt chó thế này sao Liêu đại nhân?”

Không để ý đến sự phàn nàn của đám binh sĩ, Liêu Vãn lại thong dong vuốt nhẹ sợi tóc dài trên trán, miễn cưỡng nói: “Ta cũng hết cách!”