Bia Đỡ Đạn Là Chị Dâu

Chương 2



Ngày xảy ra tai nạn, Hoắc Tương Tư vô tình dẫm lên chiếc váy dạ hội của tôi, cả hai cùng nhau lăn xuống cầu thang.

Nhưng trong mắt những người họ Hoắc, đó là do tôi không muốn thấy Hoắc Tương Tư sống tốt, cố ý bày trò hãm hại cô ta

Tôi gả vào nhà họ Hoắc đã hai năm, cho dù không thích, tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc làm tổn thương Hoắc Tương Tư, nhưng vì tôi không muốn đối xử với cô ta giống bọn họ, bọn họ đều cho rằng tôi ác độc.

Trong bệnh viện, tôi mở mắt ra, bên cạnh không có ai, phòng bệnh cực kì yên tĩnh. Nếu là trước đây tôi còn ảo tượng về Hoắc Thời Khâm, thì bây giờ cũng ném cho chó ăn.

Chính hắn lòng cam tâm tình nguyện bị Pua thì coi như xong, nhưng ngay cả tôi cũng không bỏ qua, luôn muốn tôi nhịn nhục để sủng ái em gái bảo bối của hắn.

Nghĩ đến lúc này trong phòng bệnh bên cạnh, hẳn là đang diễn ra cảnh gia đình tình cảm, còn đem tôi mắng vô cùng khó nghe, dù sao Hoắc Tương Tư là báu trân trọng nhất trong tay của gia đình Hoắc.

Chưa đợi đến khi cha mẹ tôi xuất hiện, Hoắc Thời Khâm đã đến, phía sau còn có một y tá theo sau. Hắn vừa bước vào, trên mặt liền âm trầm, giống như tôi đã đào cả 18 đời tổ tiên nhà hắn.

Cái cồn cát!!

“ Rút cho tôi.” Vừa nghe thế, y tá liền cầm ống tiêm đi về phía tôi.

“Hoắc Thời Khâm, anh làm cái gì?” Lúc này Hoắc Thời Khâm trông rất xa lạ.

Bản năng sinh tồn bảo tôi chạy nhiều lần, nhưng chấn động não mạnh làm tôi không thể di chuyển. Bị giữ chặt, tôi chỉ biết bất lực nhìn mũi kim dài xuyên qua thân thể.

Mất máu khiến tôi suy nhược, trong lúc choáng váng, tôi nghe thấy Hoắc Thời Khâm khàn giọng nói với tôi: “ Lăng Ngôn, đừng trách tôi, Tư Tư sống chết không rõ, em ấy cần máu gấp, cô nợ em ấy điều này.”

Một lúc lâu sau mới nghe thấy y tá nhỏ nói: “Chú Hoắc, thân thể bệnh nhân đã đến cực hạn rồi, nếu chú tiếp tục rút, e rằng...”

“Để bác sĩ ở bên cạnh chờ, chỉ cần cô ta chưa chết thì tiếp tục rút máu.” Hoắc Thời Khâm ngắt lời y tá, thanh âm cực kỳ lạnh lùng.

Y tá không nói nữa, dù sao toàn bộ bệnh viện đều là của Hoắc gia. Không một ai dám chống đối lời nói của Hoắc Thời Khâm. Ống tiêm lại tiếp tục đi vào mạch máu cánh tay, tôi hoàn toàn mất đi ý thức.

Khi tôi tỉnh lại, xung quanh là bóng tối vô tận, tôi nhìn thấy cha mẹ mình đột ngột chết bất thường, còn tôi bị nhà họ Hoắc đuổi ra khỏi nhà như một con chó mất người thân.

Ai có thể ngờ rằng nửa năm sau, Hoắc Thời Khâm vì Hoắc Tương Tư mà ly hôn với tôi, lại còn vướng vào người được gọi là bạn thân nhất của Hoắc Tương Tư là Vu Thiên Thiên.

Tôi được cứu và trở về, không biết đã bị lấy máu bao nhiêu lần, chỉ biết khi tỉnh dậy trên cánh tay có một vết bầm tím lớn, lỗ kim dày đặc.

Mạch máu tôi vốn mỏng, khi tôi còn nhỏ, ngay cả việc lấy máu để khám sức khỏe cũng rắc rối, cứ thế này, cha mẹ tôi rất đau lòng, làm sao họ dám ép lấy máu?