Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 534: Nữ phụ vốn là nữ chính (5)



Edit: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Đường Phi Phi khóc một chốc thì lại nấc lên, căn bản không thể nói ra một câu nguyên vẹn…, Đường  Ân Nhã càng thêm tức giận, cô ta cõng con trai trên lưng định tính sổ với Bách Hợp. Trên lầu mấy người đang ngủ cũng bị tiếng động dưới nhà đánh thức, nhao nhao đi xuống lầu. Chứng kiến tình cảnh trước mắt lúc này Trầm Ngạo Trì giang tay ra bảo hộ Đường  Ân Nhã phía sau lưng nói: “Mang đứa bé đi, có chuyện gì chờ trời sáng rồi nói.”

Hắn vừa nói dứt lời, chân lại đá liên hồi tới chỗ Bách Hợp, một cước này xen lẫn lực đạo mạnh mẽ và ác liệt. Bách Hợp cảm giác được Trầm Ngạo Trì chắc đã từng luyện võ hơn nữa còn luyện trong thời không ngắn. Tuy cô biết rõ Trầm Ngạo Trì là át chủ bài, nếu cho cô thêm thời gian nửa năm thì thực lực tuyệt đối sẽ hơn Trầm Ngạo Trì, nhưng thật đáng buồn, lúc này cô chỉ mới tiến vào nhiệm vụ, hơn nữa nguyên chủ hiện tại lại đang bị bệnh nặng, toàn thân mềm nhũn không có sức, bởi vậy không trốn thoát được.

Trầm Ngạo Trì tiếp tục nhằm vào bắp chân của cô, nếu như bị trúng một cước này chỉ sợ cô sẽ gãy xương. Bách Hợp có chút phiền muộn, bị thương đau đớn cô không sợ, nhưng lúc này nếu như bị thương nói không chừng cô sẽ bị đoàn xe Lưu Hạo vứt bỏ giữa đường. Cô không có sưu tầm “Tình yêu của Thi vương” đến lúc đó làm sao cô có thể tiếp tục sống trong tận thế?

Càng quan trọng hơn là bị thương thì cũng thôi đi nếu như bị thương quang minh chính đại còn đỡ, đằng này lại bị người ta tới ăn hiếp làm nhục.

Bách Hợp thở dài trong lòng, cô co người lại, cô gắng tránh đi tổn thương chỗ hiểm, để cho chỗ khác trong cơ thể chịu đựng chia sẻ lực đạo của tổn thương này. Cô ôm người chuẩn bị tâm lý chịu đau đớn, lúc này Lưu Hạo vừa xuống lầu đã thấy cảnh như vậy, lông mày bắt đầu nhíu lại. Vội vàng bước lên phía trước ngăn cản lại Trầm Ngạo Trì: “Anh Trầm. Đây là làm sao vậy?”

“Cô ta dám bắt nạt con của tôi!” Đường Ân Nhã được Trầm Ngạo Trì bảo vệ sau lưng, nghe được lời này của Lưu Hạo tức giận bất bình hô lên một câu. Hiển nhân cơn tức giận còn chưa tan, cô một bên giơ tay thay Đường Phi Phi lau nước mắt, một bên nhẹ giọng dụ dỗ nó. Lưu Hạo nghe nói như thế sửng sốt một chút, ngay sau đó liếc Bách Hợp bằng ánh mắt phức tạp. Cuối cùng thở dài ra một hơi, động tác ban đầu ngăn cản Trầm Ngạo Trì qua một lúc liền thu lại.

Chứng kiến tình cảnh như vậy Bách Hợp cũng không ngoài ý muốn, Lưu Hạo là người tốt nhưng không có lập trường, bên nào hắn thấy có lý thì hắn giúp. Dù hắn có thích Dương Bách Hợp nhưng lúc mọi người nói Dương Bách Hợp không đóng góp gì, lúc gác đêm lại phát sốt, hắn có chút không nỡ nhưng vẫn sẽ đáp ứng. Nội dung bên trong vở kịch là khi hắn phát hiện ra sự thật về Dương Bách Hợp thì chính hắn là người vứt bỏ cô ấy. Để mặc cho cô tự sinh tự diệt, chính là vì cái gọi là chính nghĩa của tập thể. Bởi vì hắn cho là hắn biết rõ bộ mặt thật Dương Bách Hợp nên hắn rất chán ghét.

Lúc này Bách Hợp cố gắng chống đỡ thân thể, một mặt cố gắng đứng lên tại tận thế kẻ mạnh làm vương, nắm tay kẻ nào lớn kẻ đấy có đạo lý. Đường Ân Nhã đối với cô có một loại địch ý không rõ, bởi vậy cô sợ nếu cô nói ra là cô không có bắt nạt Đường Phi Phi thì chỉ sợ cô ta cũng không tin tưởng, từ chỗ cô ta không chút do dự cho cô một bạt tai thì cô đã nhìn ra được. Trong suy nghĩ của Đường Ân Nhã thì cho dù mình có giải thích vạn câu thì cũng không bằng tiếng khóc nỉ non của của con cô ta.

“Bảo bảo, nghe lời không khóc, nói cho ma ma, có phải cái đồ xấu xa này mới bắt nạt con không?” Đường Ân Nhã nhẹ giọng dụ dỗ Đường Phi Phi, giọng điệu của cô ta dễ nghe mang theo một giọng khàn khàn khác  hoàn toàn với Dương Bách Hợp chứa vài phần hấp dẫn, mềm mại uyển chuyển, đối với đàn ông mà nói là một lực hấp dẫn trí mạng. Lúc này cô ta mở miệng cho dù là ngữ điệu chứa mấy phần giận dữ nhưng ánh mắt Trầm Ngạo Trì u ám lộ ra vài tia lửa dục vọng nồng đậm. Cô ta vừa nói ra một cặp mắt hạnh bên kia mang theo tia sắc bén trừng lên liếc Bách Hợp, phảng phất bắt đầu chán ghét, lại giống như hận không thể mang cô vứt bỏ. Đường Phi Phi bị ôm trong ngực ma ma an ủi, qua một thời gian đã bình tĩnh trở lại, cũng không còn nấc nữa. Nghe được Đường Ân Nhã hỏi những lời này đem một đôi tay béo ù ù vòng qua cổ ma ma, dựa vào thân thể mềm mại, nhẹ gật đầu một cái;

“ Vâng.”

Đường Phi Phi thốt ra lời này làm cho Đường Ân Nhã như là muốn nổi điên lên, Đường Phi Phi lại nói tiếp: “Con muốn đi nhà nhỏ WC, lại không muốn đánh thức ma ma, cho nên tự mình đi xuống lầu, thấy người xấu ngồi ngủ trên mặt đất, con liền lấy nước giội cho cô ta tỉnh.”

Nghe nói như thế mọi người không hẹn mà cùng nhìn Phi Phi có vài phần thương tiếc, lại có chút cưng chiều tươi cười nói: “Phi Phi thực nghe lời, thực hiếu thuận, biết rõ muốn đi WC  lại biết không nên đánh thức ma ma, thật là một đứa bé ngoan.”

“Phi Phi thật giỏi.” Đường Ân Nhã nghe được con mình suy nghĩ cho mình thì thấy ấm áp, bắt đầu hôn liêp tiếp tới tấp trên mặt béo ú của Đường Phi Phi, lại liếc Bách Hợp, nhẫn nại hỏi: “Sau đó thì sao?”

“ Sau đó thì cô ta đã tỉnh lại rồi.” Đường Phi Phi nói đến chỗ này thì lại bắt đầu khóc thút thít lên, đem chuyện vừa mới xảy ra kể lại một lần, chỉ nghe được Bách Hợp nói hai câu cũng không có hành động gì với con mình. Đường Ân Nhã có chút không tin, một tay bắt đầu sờ xoạng kiểmt ra còn mình: “Bảo bối, con cũng đừng lừa gạt ma ma a, cô ta có đánh con không? Nếu như cô ta có đánh con thì ma ma tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta!”

“Phi Phi về sau phải là nam tử hán bảo vệ ma ma, làm thế nào lại bị người khác đánh!” Nghe mẹ nói như thế hai gò má Phi Phi đỏ bừng tức giận, Đường Ân Nhã lại ở trên người Phi Phi tìm kiếm mấy lần, xác định nó không có bị thương mới nhẹ nhàng thở ra. Mọi người nghe thấy Đường Phi Phi không có bị đánh bắt nạt đều lộ ra vẻ mặt tươi cười, thân thể Trầm Ngạo Trì căng cứng dần thả lỏng, Lưu Hạo đang đứng phía trước cũng bắt đầu lui qua một bên: “Đã không có chuyện gì đều trở về ngủ đi, nếu không Tiểu Hợp đi tắm rửa một chút đi, anh trông thay em cho.”

“ Thời đại giờ thì có chỗ nào có nước ah?” Nước mọi người uống cũng không có, làm thế nào có thể tắm rửa?” Lưu Tuyết em gái của Lưu Hạo bĩu môi nói một câu, cô ta vừa nói vừa dụi đôi mắt ngáp một cái: “Anh cũng như vậy mà, dù sao thì chỉ là xấu một chút, mọi người xuống xe giết Zombie thì có ai mà không thối?” Mỗi ngày mọi người cùng tiêp xúc với Zombie, có khi giết Zombie thì bị máu Zombie bắn đầy mặt, mỗi người đầu bốc mùi thối. Chỉ có Dương Bách Hợp thường xuyên ngốc ở hậu phương làm hậu cầu, cùng với hai vợ chồng già không thể giết được Zombie. Ngày thường lại làm một ít việc vặt vãnh, cho nên còn có thể sạch sẽ một chút. Như vậy đối với mấy người già thì thôi đi, tuổi không nhỏ nữa. Có thể tuổi Dương Bách Hợp còn nhỏ nhưng đằng sau còn theo tới một người phụ nữ có con nhỏ nhưng vẫn ra ngoài giết Zombie như đàn ông Đường Ân Nhã nên càng lộ ra Dương Bách Hợp vô dụng hơn, bởi vậy mọi người trong đội mới không thích cô.

Nghe được Lưu Tuyết nói lời này, Lưu Hạo trầm mặc. Hiện tại là tận thế đồ ăn cùng nước uống và rất nhiều thứ đều khan hiếm, hắn hơi áy náy liếc nhìn Bách Hợp  một cái, cuối cùng thởi dài một tiếng, dưới sự thức dục của em gái lại xoay người đi lên lầu.

Đường Ân Nhã lúc này vừa đánh người xong lúc này lại hừ lạnh một cái không thôi, không phải vì lúc này đánh nhầm người mà lộ ra thần sắc ngại ngùng, ngược lại híp mắt cảnh cáo Bách Hợp: “Cách xa con của tôi ra một chút, lần này chỉ là cảnh cáo cô, lần sau cũng không chỉ là một cái tát mà giải quyết vấn đề đâu.”

Nói xong những lời này Đường Ân Nhã phát ra từ trong mũi một tiếng hừ mạnh ôm Đường Phi Phi vào bên trong nhà. Đường Phi Phi ghé vào trên đầu vai mẹ lúc chứng kiến đầu Bách Hợp nhỏ đầy nước thì bắt đầu nín khóc mỉm cười, hướng phía Bách Hợp thè lưỡi trong miệng phát ra âm thanh đắc ý.

Bách Hợp nắm chặt nắm đấm, Trầm Ngạo Trì thấy hai mẹ con Đường Ân Nhã đều đã đi vào, lúc này mới liếc nhìn Bách Hợp giống như cảnh cáo rồi mới quay người đi theo vào trong phòng. Trong tiểu viện nhà nông thoáng cái liền yên tĩnh trở lại, bốn phía ngoại trừ truyền đến tiếng rống của Zombie bên ngoài thì chỉ còn lại tiếng gió thổi vù vù. Bách Hợp thò tay vặn một cái mái tóc dài ướt đẫm của mình, nhìn quanh bốn phía không phát hiện ra cái gì bằng vải vóc nên cũng thôi. Không biết thứ nước kia là thứ gì mùi hôi không chịu được, đáng tiếc lúc này không có nguồn nước sạch, trong đội là uống nước khoáng nhưng tình hình hiện tại trong đội mọi người còn không nỡ uống, càng không có khả năng lấy ra gội đầu, bởi vậy cô cố nén cảm giác buồn nôn, nhắm mắt lại một lần nữa ngồi bệt trên mặt đất.

Bên ngoài sắc trời tối tăm mù mịt, từ sau khi rơi vào tận thế thì thời tiết ngày càng âm trầm mù mịt như vậy. Trong tay Bách Hợp không có bất cứ thứ gì như điện thoại, đồng hồ để đo thời gian, cũng không biết lúc này đã qua bao lâu rồi, chỉ là ngồi đại nửa ngày bụng cô bắt đầu kêu lên. Theo như cô nhớ thì từ đêm qua đến giờ cỗ thân thể Dương Bách Hợp này chưa được ăn qua thứ gì vào bụng. Vốn trong toàn bộ mọi người trong đội thì Bách Hợp là người không phải đi giết Zombie nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô được chia phần thức ăn ít nhất. Ở đây trong thời đại bây giờ thực lực là tất cả, trước kia thì Dương Bách Hợp không thể nghi ngờ chính là cái kẻ không có địa vị nhất trong đội.

Tính toán thời gian tiếp theo không còn mấy ngày thì Dương Bách Hợp và Đường Ân Nhã xảy ra xung đột kịch liệt, sau đó cô ấy bị cả đội vứt bỏ, ngay sau đó cô đã gặp đám người đem cô trở thành công cụ tình dục bình thường cặn bã, từ nay về sau không còn tôn nghiêm, dùng cơ thể để đổi lấy đồ ăn ít ỏi. Cuối cùng bị người ta coi là công cụ nhử Zombie ném vào trong đống Zombie, bị Zombie tổn thương về sau may mắn đã thức tỉnh được dị năng. Bách Hợp lúc này đã tiếp thu được toàn bộ nội dung vở kịch về sau. Theo trí nhớ của Dương Bách Hợp về sự cuộc xung đột kịch liệt, lại đến đoạn Đường Ân Nhã biểu hiện ra được dị năng không gian, thì phát hiện trong đó nhiều điểm đáng nghi trùng trùng điệp điệp.

Hôm nay Đường Ân Nhã đánh cho cô một bạt tai, thì vô luận là theo lực đạo hay thủ pháp cô thấy được cô ta nhất định có chút thực lực. Theo nội dung vở kịch ở bên trong thì lúc nào Đường Ân Nhã có dị năng thì không nói rõ. Nhưng Bách Hợp dám khẳng định lúc này Đường Ân Nhã đã có được dị năng, nếu không lúc cô ta ra tay sẽ không có được một tia năng lượng kỳ quoái này. Cô ta đã có được dị năng, thì thể lực và tố chất thân thể sẽ vĩnh viễn cao hơn người bình thường. Bách Hợp lại ngầm suy nghĩ lúc Đường Ân Nhã  cũng không có bệnh nặng mới khỏi. Qua tiếp xúc lâu với Đường Ân Nhã thì  Bách Hợp dám khẳng định nguyên chủ có dã tâm tính toán Đường Ân Nhã, thế nhưng nguyên chủ lại không có tâm kế, thực lực cũng không bằng người ta.