Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 816: Gặp lại hệ thống cung phi (11)



Edit: Suly

Beta: Sakura

“Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?” Mấy huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử, bây giờ thật vất vả hưởng một chút phúc, Ân Sở thực sự không muốn bởi vì một nữ nhân mà phá hủy hòa khí giữa huynh đệ.

Dĩ vãng tính tình Đào Bách Hợp kiêu ngạo mà lại tùy hứng, thực chất bên trong nàng mang theo ngạo khí xuất thân môn phiệt, cũng không thích những hành vi thô lỗ của huynh đệ kết nghĩa với hắn, gả cho hắn mấy năm nhưng cho tới bây giờ đối với đám huynh đệ kết nghĩa kia của Ân Sở cũng không chủ động buông tư thái nịnh nọt, còn đám chị dâu cũng không lui tới, vậy mà bây giờ chủ động thỉnh chị dâu các mang theo chất nữ tiến cung, rốt cuộc cô muốn làm gì?

Khuôn mặt Ân Sở tràn đầy vẻ chán ghét, Giang Mẫn Châu yên tĩnh ngồi thẳng tắp trong lòng hắn, cũng không tựa ở trên người hắn, không ra vẻ quá mức thân thiết cũng không ra vẻ mình quá mức tùy tiện, cũng sẽ không cách quá xa, lại để cho hắn giơ tay lên bắt không được, nghe thấy Ân Sở phát hỏa, Giang Mẫn Châu cúi đầu, hỏi một câu: “Chàng cần phải đi nhìn một cái? Ai cũng không biết nàng ta có thể làm ra cái dạng chuyện gì, nếu như nàng ta tùy ý đắc tội các chị dâu, sợ rằng tình nghị giữa chư vị thúc bá đối với phu quân không tốt.” Giọng nói nàng ta yên bình, lời nói lại nói trúng chỗ Ân Sở vừa mới trong lòng, giang sơn Đại Sở này là do hắn cùng các huynh đệ hạ được, sau này nghĩ muốn thống nhất thiên hạ Sở quốc, còn cần các huynh đệ này giúp đỡ, nếu như Bách Hợp không biết nặng nhẹ đắc tội huynh đệ của mình, trong mắt của hắn chợt hiện hàn quang, sát ý từ đó chợt lóe lên.

Nghĩ tới những thứ này, Ân Sở ngồi cũng không yên, bỗng chốc đứng lên: “Bãi giá cung Trường Thu!”

Lúc trước vì mình an trí tâm can bảo bối ở chỗ cách Đào Bách Hợp xa nhất, vì để tránh cho nàng bị tổn thương. Ân Sở an bài cung điện cho Giang Mẫn Châu ở cách cung Trường Thu cực xa, đoạn đường này coi như là có tuỳ tùng cường tráng nhanh chóng khiêng qua, ít nhất cũng cần nửa canh giờ, trong khoảng thời gian này, những phu nhân Bách Hợp mời cũng sớm đã bị ép buộc mang theo nữ nhi tiến cung, lúc Ân Sở nhận được tin tức này, sau nửa canh giờ cô đã xong xuôi việc này, mà trong cung Vương thái hậu cùng một lúc cũng nhận được tin tức này.

Cung nhân đến hồi báo nói Bách Hợp mời những phu nhân ấy vào cung, ngay từ đầu Vương thái hậu còn không để bụng, nữ nhi Ân Mẫn của bà ta ở ba ngày trước đưa thẻ bài, đến tận hôm qua mới được Bách Hợp phê chuẩn vào cung. Sáng sớm hôm nay Ân Mẫn liền tiến vào trong cung nên giờ còn chưa có rời đi, vốn có nghĩ thừa dịp cửa cung đóng lại, buổi tối hôm nay liền nghỉ cùng mẫu thân ở trong cung. Dù sao so sánh chi phí ăn mặc phủ Công chúa thì trong cung mọi thứ đều tinh xảo rất nhiều. Đoạn thời gian này Bách Hợp không đồng ý Ân Mẫn vào cung, trong lòng Ân Mẫn hận Bách Hợp gần chết, thế nhưng nàng ta tức giận đến trong bụng đều nhanh muốn nổ tung nhưng lại vô kế khả thi, bởi vì nàng ta nghĩ cáo trạng cũng không có cách nào, ngay cả mặt Vương thái hậu thì nàng cũng khó gặp chứ càng đừng nhắc tới nhìn thấy đệ đệ Ân Sở mình, nên cũng không cáo trạng được Bách Hợp.

Lúc này nghe thấy hạ nhân hồi báo Bách Hợp thỉnh người tiến cung, Ân Mẫn vừa nghe đến tên Bách Hợp, liền cắn răng vang lên “Khanh khách”:

“Nương, nàng ta lại giở trò gì vậy?” Lần trước bị Bách Hợp cấm vào nội cung, Ân Mẫn cảm thấy trên mặt không ánh sáng đồng thời, cũng có chút sợ hãi, nàng ta vẫn cho rằng Thái hậu là mẫu thân của mình, Ân Sở là đệ đệ của mình, chính mình hẳn là nữ nhân tôn quý nhất Đại Sở này, dù sao nàng ta xuất thân từ hoàng thất Đại Sở Ân thị, thế nhưng thẳng đến khi Bách Hợp thu thập nàng ta, Ân Mẫn mới phát hiện mình gọi là Công chúa cũng không có tác dụng gì, nếu như Bách Hợp có ý muốn thu thập nàng ta, sợ rằng mình còn chưa được mặt Ân Sở đã bị Bách Hợp chơi chết.

Trải qua chuyện này, Ân Mẫn càng thấy chỗ quan trọng  của quyền thế, nếu như chưởng quản nhân mạch trong cung là nàng mà không phải Bách Hợp thì mình muốn thấy mẫu thân đệ đệ không phải qua một người ngoài đồng ý, nguyên bản Ân Mẫn đã có dã tâm, bằng không ngày đó cũng không đến mức dùng phương pháp hiến nữ nhân để lấy niềm vui Ân Sở, muốn đổi lấy nhiều quyền thế hơn, bây giờ nếm đến chỗ quan trọng của quyền thế sau thì nàng ta càng coi trọng, và cũng hận Bách Hợp thấu xương, nghe thấy tên cô thì mặt liền đen hơn phân nửa.

“Lần trước nàng tới gặp ta, cầm cái danh sách, nói là muốn thay đệ đệ con chọn mấy nữ nhân, đổ đầy hậu cung.” Vương thái hậu cũng nhìn thấy trương mặt nữ nhi khó coi rồi thở dài, ngày đó Bách Hợp nói chuyện muốn chuẩn bị thay Ân Sở tìm nữ nhân thì bà ta cũng không có chú ý tới mình đang nói lời này, trong nháy mắt sắc mặt Ân Mẫn âm trầm xuống: “Nói thật là dễ nghe, tiện nhân khẩu phật tâm xà! Nếu như nàng ta thật bao dung như thế, bây giờ nhi tử dưới gối của đê đệ cũng sẽ không chỉ có một, còn là trong bụng Đào thị Bách Hợp nàng bò ra, đã sớm con cháu cả sảnh đường, đệ đệ con lớn tuổi thế sao chỉ có một đứa con duy nhất?”

Trong lòng Vương thái hậu bất mãn, oán trách mấy câu, nhưng trong lòng Ân Mẫn lại là sóng lớn nổi lên, không khỏi nở nụ cười lạnh, thảo nào ngày đó Bách Hợp dám không khách khí nàng ta như vậy, đã đuổi nàng ta đi không nói, hơn nữa còn dám không cho nàng ta tiến cung đến, hóa ra nữ nhân này giống mình, muốn nhét nữ nhân vào bên người Ân Sở, tại sao nàng ta sẽ để Bách Hợp như ý?

Hiện tại Ân Sở lớn tuổi, lại thân là Hoàng đế, giàu có bốn biển, Ân Mẫn có ngốc, lại rõ ràng hiện nay tất cả chính mình có đều là Ân Sở cấp, chỉ có ôm chặt Ân Sở thì sau này mình mới có thể có nhiều quyền thế hơn, cuộc sống tốt hơn, hiện tại nàng ta thật vất vả tìm được một nữ nhân lấy lòng đệ đệ, Bách Hợp lại muốn cùng tranh đoạt nàng ta, đoạt bát ăn cơm của người như giết áo cơm cha mẹ, Ân Mẫn há có thể cho phép cô?

“Nương, chuyện này không ổn!” Vừa nghĩ tới cung nhân hồi báo, nói là lúc này nữ nhân bị Bách Hợp mời vào trong cung cũng đã mau đi tới, thoáng cái Ân Mẫn cũng có chút sốt ruột, nếu như nhóm nữ nhân này bị nạp vào trong cung, sau này hậu cung Ân Sở sung túc, nàng ta cho nữ nhân nữa thì cũng không hiếm lạ, nàng ta muốn thừa dịp Ân Sở chưa đồng ý mà ngăn cản chuyện này!

“Có gì không ổn? Nếu như nàng sửa lại tính tình, nguyện ý muốn đưa, ai gia sẽ vui mừng không ngớt. Hiện nay đệ đệ con đã nhiều tuổi, vốn nên nhiều nhi tử, ở nhà nông dân, người bằng tuổi hắn thì nhi tử đã mau nghị hôn, Đào thị nguyện ý thay hắn thu xếp, con gấp làm gì?” Tuy nói Vương thái hậu đau lòng nữ nhi, nhưng đối với bà ta nói đến quan trọng nhất vẫn là nhi tử, trước đây Đào Bách Hợp đè nặng không cho Ân Sở lấy thiếp, Đào gia lại ỷ thế hiếp người quá mức, Vương thái hậu biết nhi tử còn muốn dựa vào Đào gia, vì vậy cử động của Đào Bách Hợp mặc dù vô cùng không thích, lại miễn cưỡng cố nén, hiện tại Bách Hợp thật vất vả tự nghĩ thông thì Ân Mẫn lại nói như vậy không ổn.

Nữ nhi là mình sinh hạ, Vương thái hậu chỗ nào không biết trong lòng nàng tính toán, tức thì liền trừng mắt với nàng ta một cái, đang muốn giáo huấn nàng mấy câu, con ngươi Ân Mẫn lại là vừa chuyển: “Nghe nói người mà nàng ta gọi tiến cung tới đại thể đều là chất nữ huynh đệ kết nghĩa của Hoàng thượng, bối phận chênh lệch, nếu như tiến cung, sau này lại để cho người ta cười nhạo Ân thị?”

Vương thái hậu nghe nói như thế, ngược lại lộ vẻ do dự, dưới tình thế cấp bách Ân Mẫn nói ra khỏi miệng khuyên can hữu dụng, tức thì liền lại khuyên mấy câu, mài đến Vương thái hậu đáp ứng cùng nàng ta đến cung Trường Thu ngăn cản Bách Hợp thì nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Ân Mẫn gấp đến độ phát hỏa, trong lòng nguyền rủa Bách Hợp không ngừng, lúc này trong đầu Bách Hợp không ngừng vang lên tiếng  hệ thống nhắc nhở:

“Công chúa Trường Bình thiện cảm đối với kí chủ độ -5, công chúa Trường Bình thiện cảm đối với kí chủ độ  0, Trường Bình Công chúa cùng kí chủ đã là cừu địch không chết không ngớt.”

“Chèn ép kiêu ngạo công chúa Trường Bình, thành công khen thưởng kỹ thuật nhảy uyển chuyển động lòng người, thất bại thì mất đi thần thái quyến rũ sang trọng.”

Một đường thúc hạ nhân vội vàng nâng đến cung Trường Thu, đám nữ quyến kia còn chưa có đi vào trong cung Trường Thu.

Tuy nói Đào Bách Hợp không được sủng nhưng lại chiếm một danh phận mẫu nghi thiên hạ, cung Trường Thu là tòa hậu cung hoa lệ nhất, chiếu theo khuôn phép, các nữ quyến tiến cung sau nếu như không có Bách Hợp đặc biệt cho phép, lúc tiến cung các nàng phải đi bộ vào cung, từ lúc tiến vào cửa cung, liền đi hơn một canh giờ, Bách Hợp có ý định như vậy, cô muốn hạ bệ những nữ nhân này, làm cho các nàng biết nếu có quyền thế thì các nàng có thể đi ngang nội cung, có thể ngồi xe ngựa đi vào, có thể cho hạ nhân nâng các nàng tiến vào, mà nếu như không có quyền thế, dù là trước khi tiến cung các nàng được sắc phong là phu nhân của thân vương hậu gia thì cũng phải ngoan ngoãn xuống xe ngựa đi bộ tiến vào, cử động như vậy mặc dù rất nhỏ, nhưng lại dễ dàng kích thích tham vọng của một nữ nhân.

Nghe thấy trong đầu hệ thống nhắc nhở, lại nghe thấy hạ nhân hồi báo nói là Vương thái hậu và công chúa Trường Bình đến, Bách Hợp tựa ở trên giường êm, cầm một quyển phân chia hậu cung, trong lòng đã bắt đầu xoay quanh nhóm cô nương này tiến cung phải an trí như thế nào, lúc hai người Vương thái hậu tiến vào thì cô cũng không có đứng dậy.

Bây giờ Bách Hợp đã tương đương với lật mặt với Ân Sở, hiện tại Ân Sở muốn giết cô không cần hệ thống nhắc nhở thì cô cũng có thể cảm giác được, nhưng Ân Sở đang chờ đợi một thời cơ, nếu như Đào gia đã không có giá trị lợi dụng, trước tiên Ân Sở tất sẽ lấy đi tính mạng cô. Mà trước đó, Bách Hợp cũng không cần phải lại đi lấy lòng mẫu thân Ân Sở, còn Ân Mẫn, hệ thống nêu lên Ân Mẫn với mình là cừu địch không chết không ngớt, thì Bách Hợp sẽ càng không có sắc mặt gì tốt với nàng ta, bởi vậy hai mẹ con này tiến vào, Bách Hợp như trước tựa ở trên giường, thậm chí ngay cả mắt cũng không có nâng một chút.

“Đào Bách Hợp, ngươi làm càn! Thái hậu tới đây, ngươi cũng dám không  đứng dậy!”

Lúc này Ân Mẫn nhìn thấy Bách Hợp đều là một bụng khí, lại nhìn hai người mình vội vã đến đây, Bách Hợp lại nhàn nhã nằm, cũng không ngồi, một bộ dạng thờ ơ vô tuỳ tiện coi khinh hai người, trong lòng Ân Mẫn giận dữ, nhịn không được liền hét lên một tiếng: “Ta muốn cho Hoàng thượng trị tội của ngươi!”

“Nếu như bản cung không đứng dậy nổi, Thái hậu và Trường Bình có thể lui về?” Bách Hợp nghe thấy Ân Mẫn nói lời này, nhếch khóe miệng, thiện cảm của Ân Mẫn với nàng đã xuống đến thấp nhất, hệ thống đã nêu lên Ân Mẫn sinh ra sát ý với nàng, nhưng lại để cho Bách Hợp cảm thấy thú vị là hảo cảm của Ân Sở với mình chỉ còn là 5 điểm, nhưng hệ thống chưa từng bảo mình phải cẩn thận.