Bích Đào Ở Nhà Lận Cận

Chương 2



Hình như ta bị bệnh rồi. Cơm không muốn ăn, hoa không muốn thêu, suốt cả ngày ngồi ở đầu ngõ nhìn rặng liễu bên kia sông.

Ta hỏi Đậu Hoàng: “Hắn cố là cố cái gì? Lân là lân cận chỗ nào?”

Đậu Hoàng không biết, nằm xuống bên cạnh rồi liếm tay ta.

Ta chặc lưỡi một cái, tới tiệm Vương Tam ca mua thịt, lại qua phường Thái Bạch mua rượu.

Ta băm thịt cắt hành, làm sủi cảo rồi mang sủi cảo cùng rượu ra cửa, đi dọc theo bờ sông.

Ta đi xong con đường hoa đào, đi hết con sông đầy liễu, đi đến đầu ngõ Thanh Y, dừng chân trước cửa, ngập ngừng không dám giơ tay.

Ta đi đi lại lại trước cửa nhà hắn, hận mình nhát gan, hận mình vô dụng. Ta cũng đâu phải thèm khát đàn ông, ta chỉ đến trả ơn mà thôi!

Ta lại giơ tay.

Không được!

Ta quyết định đếm tới một trăm rồi gõ cửa.

Ta mới đếm đến chín mươi chín, phía sau “két” một tiếng, oan gia trong mộng của ta đã đứng đấy.

Ta nói: “Cố tướng công, thật là trùng hợp.”

Hắn đứng ở cửa nhà mình, gật đầu: “Ừm, thật là trùng hợp.”

Ta nói: “Nô thấy hôm nay trời đẹp, ngẫu hứng ra ngoài đi dạo một lát.”

Hắn nhìn hộp thức ăn trên tay ta, lại gật đầu: “Ừm, đúng là ngẫu hứng.”

Ta đỏ bừng mặt, cắn môi, xoắn xuýt trong giây lát: “Thật ra nô cố ý đến đây để cảm tạ lần trước tướng công đã cứu giúp.”

Hắn khoanh tay nhướng mày nói: “Cô nương khách sáo rồi.”

Ta nói: “Nô gói sủi cảo, mua ít rượu, mong tướng công đừng chê bai.”

Hắn nói: “Không chê bai.”

Hắn mời ta vào nhà. Ta ngồi trong phòng hắn. Đầy phòng đều là sách, đầy phòng đều là hơi thở của hắn, sạch sẽ từ trong ra ngoài, không vương dù chỉ một chút mùi phụ nữ. Ta không kìm được nhếch môi cười, lòng vui như hoa nở.

Hắn từng miếng nhỏ mà ăn sủi cảo, từng ly nhỏ mà uống rượu.

Ta lấy hết can đảm hỏi hắn: “Tướng công là người nơi nào?”

Hắn nói: “Người ở Nga My.”

Ta hỏi: “Nga My cách đây bao xa? Thư từ qua lại mất mấy ngày?”

Hắn cong môi đáp: “Chưa từng gửi thư từ, không biết qua lại mất mấy ngày.”

Ta giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Cha mẹ, vợ con tướng công không lo lắng sao?”

Hắn không kìm được vui mừng nói: “Cha mẹ mất sớm, hậu trạch không người, vừa tròn mười tám, vẫn chưa kết hôn.”

Hắn lại hỏi ta: “Còn muốn tìm hiểu gì nữa không?”

Ai muốn tìm hiểu gì chứ.

Ta chỉ đến trả ơn thôi.

Sau đó, hắn thường xuyên hộ tống ta ra cửa, cùng ta đi giao túi tiền, giao đai lưng, giao khăn tay, hại ta nợ hắn thật nhiều ân tình. Mỗi lần như thế, ta lại xách rổ nhỏ đến trả ơn.

Ta ngồi trong sân nhỏ nhà hắn, nhìn hắn đọc sách, nhìn hắn viết chữ, nhìn hắn ăn một miếng thịt bò phải cắn thành năm miếng.

Thời gian tươi đẹp, năm tháng ung dung. Ta thường nhìn đến mức thất thần, nhìn đến mức hắn bật cười thành tiếng.

Xuân Hương tỷ tỷ bán khăn tay giữ ta lại, bĩu môi về phía hắn đang đứng trước cửa, hỏi ta: “Ngươi câu được Cố tướng công từ bao giờ vậy?”

Ta nói: “Hắn là ân nhân của ta.”

Xuân Hương tỷ cười lạnh: “Ân nhân? Ngươi định báo đáp thế nào hả?”

Ta hỏi đỏ mặt, nói: “Chỉ là hằng ngày đưa ít rượu và đồ nhắm qua thôi.”

Xuân Hương tỷ nói: “Đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở ngươi. Cố tướng công này là đại tài tử nức tiếng gần xa, là người trong mộng của mười dặm rèm châu. Hắn sao có thể để ý đến một bé gái mồ côi thêu hoa kiếm sống như ngươi? Ngươi phải sớm chuẩn bị tinh thần, chớ để cuối cùng đã đau lòng còn thất thân.”

Lời tỷ ấy nói làm ta giật mình, qua cơn sợ hãi, mặt càng đỏ thêm.

Hắn chưa từng làm đau lòng ta, cũng chưa từng muốn thân của ta.

Hôm đó, ta lại đi trả ơn, đi qua cầu Vạn Lý, từ xa xa nhìn thấy hắn đứng dưới tàng cây.

Hắn chắp tay sau lưng, dáng người thẳng tắp, một cô nương kéo tay áo hắn, khóc đẹp như hoa lê vương hạt mưa.

Cô nương kia hỏi: “Cố lang, sao ngươi không chịu cưới ta?”

Hắn hất bàn tay đang túm ống tay áo kia ra, nói: “Ngươi là tiểu thư Tri Phủ, Cố Lân chỉ là một thư sinh không dám trèo cao, là ta không xứng.”

Tri phủ tiểu thư nói: “Ta tình nguyện chờ ngươi đỗ đạt. Khi đó ngươi sẽ cưới ta chứ?”

Hắn không nói gì thêm.

Ta vội quay người.

Trong đêm, ta ngồi dưới đèn thêu hoa, Đậu Hoàng ngồi một bên bầu bạn.

Ta thêu vội vàng, sơ ý bị kim đâm vào ngón tay, đau đến mắt ta rơi lệ.

Hắn là đại tài tử nức tiếng gần xa, là người trong mộng của mười dặm rèm châu. Ta chỉ là bé gái mồ côi thêu hoa kiếm sống, làm sao sánh được với người ta?

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★

☆. truyện ngôn tình

Ta tình cờ gặp phải hắn ở cổng thư viện.

Hắn đi cùng một đoàn người. Tuy bọn họ đều là người đọc sách nhưng hắn vẫn tỏa sáng khiến người không thể dời mắt nhìn sang người khác.

Ta vội xoay người bỏ chạy.

Hắn ở phía sau gọi ta: “Lý Bích Đào!”

Ta nghe thấy tiếng la ó, càng chạy nhanh hơn.

Đột nhiên cánh tay bị người níu lại, hắn sừng sộ hỏi ta: “Sao ngươi lại chạy?”

Ta cúi đầu không nói lời nào.

Hắn lại hỏi: “Sao hôm nay ngươi không đến giao hàng?”

Hắn cúi đầu nhìn vào mắt ta, vẻ mặt có chút nguy hiểm: “Tại sao lại tránh mặt ta?”

Ta khẽ nói: “Ngươi là đại tài tử nức tiếng gần xa, là người trong mộng của mười dặm rèm châu.”

Hắn có chút buồn cười gật đầu: “Ừ, lời đó quả thật không sai.” Hắn lại thấp giọng hỏi: “Cũng là người trong mộng của người sao?”

Hốc mắt nóng lên, ta không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Ta chỉ là một bé gái mồ côi thêu hoa kiếm sống, đến cả tiểu thư Tri Phủ còn muốn gả cho ngươi, ta lấy cái gì so bì với người ta?”

Hắn trầm ngâm không nói.

Xa xa có người hô hào: “Hữu Lân, đừng có lề mề trong ôn nhu hương nữa, tiên sinh đang chờ chúng ta đó!”

Tiếp đó là một tràng cười phá lên.

Hắn có chút bực mình nói: “Hôm khác ta đến tìm ngươi, ngươi về nhà sớm một chút!”

Ta về đến nhà, ngồi từ giữa trưa đến khi mặt trời lặn, từ khi mặt trời lặn lại ngồi đến lúc trăng lên. Ánh trăng chiếu vào cửa sổ phòng ta, chiếu lòng ta sáng bừng.

Không thể gả cho hắn thì ta mượn hắn sinh một đứa con, ta nuôi con, rồi con lại nuôi ta.

Một đời cứ thế mà trôi qua.

Ta thay quần áo, chải tóc, còn cài lên một đóa hoa, như một con yêu tinh chuyên hút tinh khí loài người, đạp lên ánh trăng đi đến nhà hắn.

Sân nhà hắn tối om. Hắn thế mà không ở nhà.

Ta sững sờ một lát, quyết tâm liều mạng, ngồi xuống bậc thềm trước cửa nhà hắn.

Đã tới đây rồi, không gặp được hắn, ta quyết không về nhà.

Đến tận lúc trăng lên giữa trời, hắn mới trở về, nhìn thấy ta ngồi trên bậc thềm, đôi mắt còn sáng hơn cả ánh trăng.

Hắn bước lại kéo ta lên, ta ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người hắn.

Hắn tức giận hỏi ta: “Sao đêm hôm khuya khoắt ngươi lại ngồi ở đây?”

Ta nói: “Ta đang chờ ngươi.”

Giọng hắn lập tức dịu xuống: “Chờ ta làm gì?”

Ta ngước nhìn hắn và nói: “Ta muốn mượn ngươi một thứ.”

Hắn cười nói: “Mượn cái gì?”

Ta đầy kiên định mà nói: “Ta muốn mượn người sinh một đứa con.”

Yết hầu hắn lên xuống mấy lần, ánh mắt nhìn ta trở nên dữ tợn, hắn hung hăng nói: “Không cho!”

Không cho thì thôi, hung dữ cái gì chứ.

Ta chịu đựng mất mát và đau lòng, định nhấc chân quay về nhà.

Hắn túm lấy ta, lạnh như băng hỏi: “Ngươi đi đâu? Lại định tìm mượn ai?”

Ta rưng rưng nói: “Ta đi về nhà.”

Hắn cứ nắm chặt tay ta không chịu buông, dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta một lát: “Lý Bích Đào, ngươi còn từng mượn những ai nữa?”

Ta nói: “Chưa từng mượn ai hết, ngươi là người đầu tiên.”

Hắn lại nổi giận: “Ta là người đầu tiên?”

Hắn siết tay ta chặt đến sắp gãy, ta hơi sợ, gật đầu nói: “Ừ, ngươi là người đầu tiên.”

Thế mà còn không cho ta mượn.

Ta tủi thân quá chừng chừng.

Hắn tức giận đến bật cười thành tiếng: “Ngươi giỏi lắm, Lý Bích Đào.”

Hắn kéo ta vào lòng, cúi đầu ăn ngấu nghiến miệng ta. Hơi thở của hắn như một chiếc lồng bao trùm lấy ta, ta ăn phải hương rượu trong miệng hắn, say đến choáng váng.

Hắn ghé vào tai ta nói: “Lý Bích Đào, ngươi chờ đó cho ta, cấm đi tìm mượn người khác!”

Chờ thì chờ.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Ta chờ hắn mấy ngày, không thấy hắn đến lại chờ được bà mối.

Bà mối đứng ở cửa nói: “Chúc mừng Lý gia nương tử, có người nhờ ta đến cầu thân.”

Ta vừa nghe xong liền muốn đóng cửa.

Bả mối chặn cửa: “Ui ui, ít nhất nương tử cũng nghe thử đi đã, xem là công tử nhà nào đến cầu thân.”

Ta nói: “Nhà nào ta cũng không chịu, ta phải chờ một người.”

Đậu Hoàng cúi người nhe nanh, bà mối sợ hãi buông tay ra, ta nhân cơ hội đóng cửa lại.

Ai ta cũng không cần, ta chỉ muốn chờ hắn.

Hừ.

Hôm sau lại có người gõ cửa.

Ta hỏi: “Ai đó?”

Hắn nói: “Là ta.”

Ta vội vàng chỉnh lại quần áo, vuốt vuốt tóc rồi ra mở cửa.

Vẻ mặt hắn không vui, ta lại hân hoan mừng rỡ.

Ta hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Không lẽ chấp nhận thỉnh cầu của ta, cho ta mượn sinh một đứa con?

Hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Ta mời hắn vào nhà. Hắn đứng trong sân, nhìn hoa ta trồng, nhìn cá ta nuôi, nhìn Lý Đậu Hoàng, lại nhìn quần áo ta đang phơi.

Trên cây sào, ta đang phơi áo yếm, hồng hồng phấn phấn, thêu hoa sen và cá chép.

Hắn hơi đỏ mặt.

Ta nghĩ ‘Đứng đó mà làm gì? Có chuyện gì không thể lên giường rồi hẵng nói?!’

Ta dẫn hắn vào phòng, hắn ngồi xuống ghế tằng hắng một tiếng: “Chuyện ngươi nói, ta đã nghĩ kỹ rồi. Có thể.”

Ta mừng rỡ, ngẩng lên nhìn trời.

Hắn lại ho một tiếng: “Không phải bây giờ.”

Cũng đúng. Trời còn sáng trưng, không hợp lễ nghi.

Ta gật gật đầu: “Vậy chờ trời tối ngươi lại đến.”

Hắn đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Lý Bích Đào, tiểu yêu tinh này! Tại sao ngươi đuổi bà mối ra ngoài?”

Oan ức quá mà. Ta nói: “Rõ ràng là ngươi bảo ta chờ ngươi.”

Hắn nuốt cơn giận xuống, rốt cuộc bình tĩnh lại.

“Muốn mượn cũng được nhưng phải để bà mối vào nhà, làm mai, đính hôn, kiệu hoa qua cửa. Đến đêm động phòng, ngươi muốn mượn bao nhiêu cũng được!”

Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.

Xì, khó ở quá vậy.