Bích Hà

Chương 11: Họp lớp



Trong đại sảnh buổi họp lớp là một bầu không khí nồng nhiệt.

Mười năm không gặp, rất nhiều bạn học thay đổi lớn về ngoại hình. Mọi người ngồi cùng với nhau, người thì tự giới thiệu, người thì nhớ lại chuyện cũ.

Hộp quà tặng trên sân khấu chất cao một đống.

“Phú hào Lâm Trí Viễn này chuẩn bị cho chúng ta cái gì?”

Vương Vân đeo túi xách vừa mới ngồi xuống, trông thấy Trương Tiếu và lớp trưởng cũ đang vừa nói vừa cười trên bục diễn thuyết, quay sang hỏi bạn học bên cạnh.

“Một chiếc iPhone plus 256G bản mới nhất, một thỏi vàng 20g… Nghe nói đằng sau đều khắc tên mỗi người.” Có người trả lời.

“Vãi chưởng!” Giờ phút này, cô ấy đã không thể nào duy trì hình tượng thục nữ của mình: “Quà của mỗi người phải tầm mười lăm nghìn rồi, chỉ riêng đống quà này đã lên tới tám trăm nghìn.”

“Vậy mới nói cậu ta là phú hào.”

“Kiểu bạn học phú hào này quả thật nên càng nhiều càng tốt.”

“Bây giờ tôi chỉ muốn ôm đùi cậu ta cầu bao nuôi.”

“Cấp ba cậu không ra tay sớm đi, bây giờ muộn rồi.”

“Cấp ba… Ài, nói đến đây, Lương Bích Hà tới không?”

Đang trong lúc huyên náo, Trương Tiếu nhận một cuộc điện thoại, rồi nói câu gì đó với lớp trưởng cũ.

Lớp trưởng cũ cầm micro: “Phiền mọi người đợi thêm mười phút, bạn học ưu tú Lâm Trí Viễn của chúng ta vừa mới ký xong thỏa thuận với trường học cũ. Mọi người đều biết chuyện phú hào này góp một trăm triệu cho trường cũ đấy…” Đám người cười vang một trận. Lớp trưởng cũ lại nói: “Còn mười phút nữa cậu ấy sẽ đến, tôi đề nghị đến lúc đó mọi người vỗ tay nhiệt tình nhất hoan nghênh đại gia của chúng ta hôm nay. Cậu ấy không chỉ một mình chịu toàn bộ chi phí buổi họp lớp lần này, còn chuẩn bị quà lưu niệm lớn cho mỗi người chúng ta.”

Lúc Lâm Trí Viễn tiến vào đại sảnh, tất cả mọi người đều tươi cười nhìn lại. Người đứng người ngồi đều mỉm cười vỗ tay hướng về hắn. Loại trưởng hợp này hắn đã quá thông thạo, lộ ra nụ cười điềm đạm xa cách, gật đầu với hai bên.

“Mời bạn học ưu tú Lâm Trí Viễn của chúng ta lên nói với mọi người vài câu.” Lớp trưởng cũ ở trên đài làm tư thế xin mời.

Mọi người nhao nhao vỗ tay, tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

Lâm Trí Viễn đứng trên đài nhìn lướt qua phía dưới. Mọi người đều thay đổi quá nhiều, hắn đã không còn nhận ra ai với ai. Hắn giữ nụ cười mỉm, nhận lấy micro, giọng nói hòa nhã lễ độ: “Cảm ơn mọi người cho tôi cơ hội đại diện phát biểu cho lớp, chúng ta…”

“Hình như Lâm Trí Viễn càng ngày càng đẹp trai.” Lâm Linh ngồi bên cạnh Vương Vân kéo cô ấy, nhỏ giọng nói.

“Đúng vậy, cứ tưởng cậu ta sẽ càng lớn càng tã, không ngờ lại càng ngày càng đẹp trai, đứng đó thôi cả người đã toát ra cảm giác của người có tiền.” Có một bạn học nữ khác nói tiếp, trong mắt toàn là ánh sao.

“Lúc cấp ba tôi thích nhan sắc của cậu ta. Lúc đó đã cảm thấy khuôn mặt ấy đủ đi làm minh tinh rồi.”

“Người ta rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm, nhưng nhất định phải dựa vào trí tuệ nha. Năm đó học hành cũng không hơn được cậu ta, tức chết mất.”

“Cậu ta chỉ còn cách con trai tỉ phú số một 0.01cm thôi.” Lại có bạn học nữ nói: “Báo cáo tài chính nửa đầu năm của Tập đoàn Thiên Thịnh vừa được công bố, tài sản…”

“Ấy…” Một người khác nói: “Ấy, sao không thấy Lương Bích Hà? Cậu ấy từng chỉ cách con dâu tỉ phú số một 0.01cm thôi đấy.”

Lúc này Lâm Trí Viễn đã nói đến: “Tôi chuẩn bị cho mọi người một chút tấm lòng, vẫn mong mọi người đừng từ chối… Đúng lúc cũng không nhận ra rất nhiều bạn học, chúng ta làm quen lại từ đầu.”

Bạn học nữ bàn này nhìn lớp trưởng và Trương Tiếu ôm hộp đi theo phía sau hắn, đi đến bên phải phát cho nam sinh bên đó trước. Vừa phát vừa cười nhẹ lần lượt nói vài lời.