Bích Hà

Chương 17: Bích Hà, tôi rất nhớ em



Tin nhắn này như là giọt nước rơi vào trong dầu sôi, nổ bắn tung tóe.

Rất nhiều người online tag Trương Tiếu.

“Vãi chưởng, tình huống gì đây?”

“Rốt cuộc Lâm Trí Viễn và Lương Bích Hà có quan hệ gì? Mong đồng chí biết chuyện tâm sự đêm khuya.” Đồng thời tag Bích Hà.

“Tôi có số điện thoại của cậu ấy 138xxxxxxx, không cần cảm ơn.”

“Nhân vật chính xuất hiện được không?” Tag Bích Hà.

“Tôi đã bảo lúc đó chắc chắn hai người họ đang yêu sớm mà.”

“Tôi vừa đi vệ sinh một cái, trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?”

Bích Hà tắm rửa xong đi ra, điện thoại đã bị Wechat phủ kín, tất cả đều đang gọi cô xuất hiện.

Cô cau mày từ từ lướt lên, nhìn thấy tin nhắn đầu tiên Trương Tiếu gửi.

Lâm Trí Viễn tìm cô làm gì?

Cô đã tránh không gặp rồi, quan hệ của bọn họ như vậy, chẳng lẽ không phải cả đời không qua lại với nhau mới là đúng đắn sao?

Cô từng yêu hắn, từng hận hắn, hiện giờ đã tâm lặng như nước. Nếu như bây giờ hắn muốn quay lại, vậy thì thật sự đã muộn rồi… Cô suy nghĩ lại lại cảm thấy mình thật buồn cười. Cô đã qua cái tuổi mơ mộng, đương nhiên sẽ không cho rằng hắn tìm phương thức liên lạc của mình là muốn gương vỡ lại lành.

Nhưng mà cô cũng không nghĩ ra được hắn tìm cô làm gì. Giữa bọn họ đã không còn liên quan nữa… Ngoại trừ trước khi đi hắn cho cô hai trăm nghìn. Không phải là tìm cô đòi tiền đấy chứ?

Cô vừa đặt điện thoại xuống, một tin nhắn mới Wechat lại gửi đến, là Trần Tử Khiêm: “Em về đến nhà chưa?”

Cô mỉm cười, trả lời: “Về rồi.”

Năm nay cô đã 27, hiển nhiên là gái quá lứa lỡ thì. Gia đình rất sốt ruột, nhờ người giới thiệu bạn trai cho cô khắp nơi. Thái độ của cô rất nghiêm túc, mỗi lần đều đi xem mặt, đáng tiếc gặp mấy người rồi đều không thành.

Gần đây có người giới thiệu cho cô Trần Tử Khiêm, làm việc tại Viện kiểm sát. Nói là bởi vì công việc bận quá, 32 tuổi vẫn chưa kết hôn.

Cô đã đi gặp, hai người dường như đều có chút hứng thú. Tối nay vừa mới ăn bữa cơm thứ hai.

Bên kia trả lời: “Nghỉ ngơi sớm chút.”

Cô gửi một biểu tượng mỉm cười: “Vâng.”

Điện thoại của Lâm Trí Viễn còn đến sớm hơn nhanh hơn so với dự đoán của cô.

Hôm sau đúng lúc là cuối tuần. Cô vừa mới tỉnh dậy còn đang mơ màng thì điện thoại đổ chuông. Cô nhìn thoáng qua, là một số điện thoại lạ. Cô nhắm mắt bắt máy, nói giọng ngái ngủ chết đi sống lại: “Alo?”

Bên kia có người ngậm cười gọi cô, giọng điệu thân mật: “Bích Hà.”

Cô nhất thời không phản ứng kịp, hỏi một câu: “Anh là…”

“Lâm Trí Viễn.”

Cơn buồn ngủ của Bích Hà hoàn toàn bay biến, lập tức trở mình ngồi dậy: “Anh tìm tôi làm gì?”

Sau đó lại cảm thấy mình phản ứng thái quá, cô hít sâu một hơi, bình ổn giọng nói, nặn ra tiếng cười, điềm đạm nói: “Không ngờ anh lại gọi điện cho tôi.”

“Bích Hà.” Người đàn ông bên kia khẽ cười, nói thật trầm: “Tôi rất nhớ em.”

Bích Hà nhắm mắt lại, không nói câu gì.

“Tại sao hôm đó em không tới gặp tôi?” Hắn ngậm cười oán trách ở đầu bên kia: “Tôi đã không gặp được em.”

“Anh Lâm…” Bích Hà nén giận. Nỗi đau khổ khiến người phụ nữ lột xác, cô bây giờ đã không phải là cô của mười năm trước: “Nếu như anh tìm tôi không có chuyện gì khác thì tôi tắt máy đây.”