Bích Hà

Chương 3: Chuyện trước kia



Lâm Trí Viễn sẽ về nước tham gia kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường… Nhóm lớp Trung học T bùng nổ rồi.

Nếu nói ai là Lâm Trí Viễn có lẽ còn có người không quá rõ, nhưng nhắc đến cha hắn thì gần như ai ai cũng biết – Lâm Mộ Đức – Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Thiên Thịnh. Tập đoàn Thiên Thịnh là tập đoàn bất động sản nổi lên mười mấy năm qua. Dưới sự gia tăng điên cuồng của giá nhà trong nước, mấy năm nay Thiên Thịnh ngày càng tiến gần đến bảng xếp hạng Forbes.

Tài phiệt đời thứ hai trở về trường, đây vẫn chưa phải chỗ bùng nổ. Bùng nổ ở chỗ Lâm Trí Viễn còn lấy danh nghĩa cá nhân quyên góp cho trường cũ một trăm triệu, đổi mới mức tiền cao nhất Trung học T tiếp nhận của một người quyên góp, cũng làm nổ tung từng nhóm lớp của Trung học T.

「Đệt! Một trăm triệu. Ông đây cả đời cũng không kiếm được, người ta phủi tay là hết rồi.」

「Siêu phú nhị đại mà, chỉ hận bố tôi không cố gắng.」

Trong nhóm lớp bồi dưỡng cũng thảo luận sôi nổi.

「Còn có một việc nói cho mọi người」Trương Tiếu tag lớp trưởng:「Phiền gửi cho tôi một bản danh sách lớp, đến lúc đó Trí Viễn sẽ chuẩn bị đồ kỷ niệm cho mọi người.」

「Thật không hổ là phú nhị đại trâu bò, có tình có nghĩa.」

「Vào thời khắc này, tôi tha thứ cho sự giàu có của cậu ta.」

「Xin hỏi là tặng mỗi người một căn nhà sao, yêu cầu của tôi không cao, một trăm mét vuông là được.」

Bích Hà ấn ngực, giây phút này cô muốn thoát khỏi nhóm.

Cũng không phải là còn yêu người đàn ông này, chỉ là không muốn nhớ lại những chuyện cũ kia. Những ký ức đó bây giờ là sự tra tấn tàn nhẫn đối với cô.

Cô đi học sớm hơn người bình thường một chút. Lúc thi vào Trường Trung học T vừa tròn 14 tuổi, mới vừa dậy thì, còn có chút bụ bẫm. Cô gái nhỏ chớm yêu, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Trí Viễn đã gần như không thể dời mắt.

Trên thế giới này lại có nam sinh hoàn hảo đến vậy.

Đứng đầu lớp, thông minh ưu tú, tính tình ôn hòa, còn đẹp trai. Cô cũng thầm thích hắn giống như những nữ sinh khác.

Mà khiến cô càng cảm thấy hạnh phúc hơn là cô luôn cảm giác hắn cũng thích cô. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, cô cảm thấy trong ánh mắt hắn nhìn cô có gì đó khác khiến thứ trong ngực cô đập thình thịch…

Mãi đến ngày ấy, cô ngồi một mình trong phòng học, Lâm Trí Viễn đi vào. Hắn mỉm cười dựa sát lại, cúi đầu hỏi cô: “Lương Bích Hà?”

Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, đỏ mặt.

Trên mặt hắn mang nụ cười ôn hòa, cúi người nhỏ giọng nói bên tai cô: “Tối nay tự học buổi tối xong, tôi chờ cậu ở cây hoa quế bên cạnh tòa Tư Hiền được không? Tôi có chuyện nói với cậu.”

Trái tim cô đập thình thịch, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Tối hôm đó tan giờ tự học buổi tối, Lâm Trí Viễn nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài trước. Cô căng thẳng đợi mãi đến khi bạn học đã đi gần hết mới chậm rãi đi tới nơi hắn nói. Quả nhiên hắn đang chờ cô, thế nhưng gặp mặt lại không nói lời gì, chỉ đè cô lên vách tường, vén cao quần áo và áo ngực của cô, vùi thẳng đầu vào bộ ngực vừa mới phát dục của cô liếm mút…