Bích Hà

Chương 31: Nước mắt của cô



Bị Lâm Trí Viễn cưỡng ép ôm ngủ một đêm, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, Bích Hà không thấy người trong phòng ngủ còn tưởng hắn đi rồi, thầm thở phào một hơi trong lòng.

Cô vội vội vàng vàng mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ, trông thấy người đàn ông đứng ở ban công nói chuyện điện thoại bằng tiếng Anh, cảm giác đó thật sự như từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Hi vọng nhiều bao nhiêu thì tuyệt vọng nhiều bấy nhiêu.

“Tôi phải đến trường.”

Cô cúi đầu không dám nhìn hắn, cầm túi xách đi thằng ra cửa thay giày.

“Bích Hà.” Lâm Trí Viễn cúp điện thoại, mỉm cười ngăn cô lại: “Tôi đưa em đi.”

Lâm Trí Viễn lái xe, Bích Hà ngồi trên xe dựa đầu vào ghế, không nói tiếng nào.

“Hôm nay mấy giờ tan lớp? Tôi tới đón em.”

Bích Hà nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Cô từng cự tuyệt hắn, nhưng hắn làm thinh; cô nói cô có bạn trai rồi, kết quả tối hôm qua suýt nữa bị hắn bóp chết. Vết thương trên cổ còn âm ỉ đau, cô chỉ có thể quàng khăn lụa che đi. Ngay từ lúc trưởng thành cô đã tỉnh ngộ, Lâm Trí Viễn là một tên biến thái. Không phải biến thái thì làm sao hắn lại khoác một vỏ bọc bên ngoài tuấn tú và học sinh ngoan lừa gian dâm cô tuổi vị thành niên?

Thế nhưng không ngờ mười năm sau gặp lại, tinh thần phân liệt của hắn càng nghiêm trọng hơn, che giấu dưới vẻ ngoài anh tuấn và ưu tú của hắn, vậy mà vẫn luôn không bị người ta phát hiện ra.

Nhưng mà cô thật sự mệt mỏi rồi. Cô sắp bước vào cuộc sống yên ổn, không muốn dây dưa với hắn nữa.

Trên đường đi, mặc Lâm Trí Viễn ghẹo cô ra sao, cô cũng không nói một lời.

Lúc đến cổng trường, cô không vội vã xuống xe.

“Lâm Trí Viễn.” Cô nhìn ra ngoài cửa thật lâu, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Có đôi khi… tôi thật mong đêm qua anh bóp chết tôi.”

“Anh luôn luôn như vậy.”

Cô quay đầu nhìn hắn, giọng nói run rẩy, nước đong đầy hốc mắt: “Có phải thật sự muốn tôi chết đi, anh mới bằng lòng buông tha tôi?”

“Tôi đã không đi họp lớp rồi…” Cô nấc nghẹn: “Anh còn tìm tới, đeo bám không thôi… Lâm Trí Viễn, tôi đã từng yêu anh, nhưng bây giờ tôi thật sự không yêu nữa.”

“Anh buông tha tôi đi.”

“Cầu xin anh.”

Người đàn ông không nói gì chỉ nhìn cô, vươn tay muốn lau đi nước mắt của cô.

Bóp chết tôi đi – Cô nghĩ.

“Bích Hà.” Người đàn ông đưa tay lau nước mắt cô, khẽ giọng hỏi cô: “Em thật sự ghét tôi như vậy sao?”

Người phụ nữ mở mắt nhìn hắn, lệ trong mắt lăn xuống gương mặt: “Lâm Trí Viễn, chúng ta vốn đã bỏ lỡ rồi. Nếu như anh thật sự còn có một chút tình cảm với tôi… Xin anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”

“Buông tha tôi, cũng buông tha cho chính anh.”

Sau đó cô hít sâu một hơi, nhắm mắt, xuống xe không quay đầu lại.

Lâm Trí Viễn nhìn bóng dáng cô rời đi, tay phải dường như lại bắt đầu có khuynh hướng run rẩy. Hắn nâng tay phải lên, nhìn thấy nước mắt người phụ nữ để lại trong lòng bàn tay hắn.

Cứ một mực giơ tay nhìn như vậy hồi lâu, mãi đến khi nước mắt trong lòng bàn tay bốc hơi, khô cạn.

Lúc tan lớp, Bích Hà chần chừ ở văn phòng hồi lâu mới dám ra cổng trường. Cô sợ nhìn thấy Lâm Trí Viễn. Đến cổng trường học, cô quan sát một phen rồi thở phào một hơi, quả nhiên hắn không ở đây. Lại một đường thấp thỏm hoảng sợ đi đến chung cư, dưới lầu, cửa nhà, mãi đến sau khi vào nhà lập tức khóa trái cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mấy ngày sau, quà cáp đưa liên tục hơn một tháng cuối cùng đã ngừng. Hoa cũng không còn nữa. Hắn cũng không gửi Wechat, ngay cả vết ứ máu ngày đó bị cường bạo cũng dần dần biến mất. Tất thảy giống như hắn chưa từng trở về. Cuối cùng Bích Hà cũng thở phào một hơi.

Chương trước

Mục lục

Chương