Bích Hà

Chương 33: Cha nợ



Chuyện của người trưởng thành luôn nhanh chóng như vậy đấy. Bọn họ đã lớn cả rồi, chuyện cưới xin được lên lịch rất nhanh. Cô gọi điện về nhà, nói sắp tới cô muốn về quê Trần Tử Khiêm gặp cha mẹ anh ta trước. Mẹ cô rất vui mừng, sau đó lại thở dài: “Gần đây bố con đang hùn vốn đầu tư nông nghiệp gì đó với người ta, tiền trong nhà bỏ hết vào đó rồi, sợ là không cho con được nhiều của hồi môn.”

Mấy lần về nhà, cô đã từng nghe bố nói về việc này, bảo tìm thấy một hạng mục tốt, muốn khai hoang trồng cây. Cây trồng không chỉ mang lại hiệu quả kinh tế, mà chính phủ còn cho phụ cấp khai hoang. Lúc bố nói đến việc này hết sức phấn khởi, còn uống thêm hai chén rượu: “Bích Hà, làm cái này rồi, sau này con cũng được hưởng.”

Hôm đó tan lớp, Trần Tử Khiêm tới đón cô. Lần đầu tiên Bích Hà cảm thấy anh ta có tâm sự nặng nề.

“Sao vậy?” Bích Hà quay đầu nhìn anh ta, sờ lên trán anh ta.

“Không sao.” Trần Tử Khiêm nắm tay cô, mỉm cười: “Việc ở đơn vị hơi rắc rối…. Tối nay đến nhà em hay là nhà anh?”

Trực giác Bích Hà mách bảo chắc hẳn anh ta có tâm sự khác, nhưng cô không truy hỏi. Anh ta cần có không gian thuộc về mình. Bọn họ là nam nữ trưởng thành độc lập, không phải thiếu nam thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, yêu đương còn phải dính liền cả về tinh thần lẫn thể xác.

Ban đêm, anh ta vuốt ve thân thể cô một hồi rồi ôm cô ngủ, không có tiếp tục.

Trong bóng tối, Bích Hà nghĩ, chắc hẳn tâm sự của anh ta rất phiền lòng. Cô không phải kiểu phụ nữ nhu cầu tình dục mạnh, nhất định phải cần đàn ông… nhưng cô có thể cảm giác được tâm trạng anh ta vẫn luôn không yên.

Hôm đó là thứ tư, cô vừa mới dạy xong hai tiết về, có một cuộc điện thoại lạ gọi đến.

Là một người đàn ông xa lạ. Hắn ta hỏi với giọng điệu quái gở: “Là cô giáo Lương Bích Hà phải không?”

Cô nhíu mày trả lời: “Phải.”

“Bố cô vay của chúng tôi ba trăm nghìn, bây giờ đã đến hạn. Cô xem bao giờ thì trả? Hay là chúng tôi đến trường học tìm cô?”

Cúp điện thoại xong, Bích Hà nhíu chặt mày. Cô gọi điện về nhà, rất lâu mẹ mới nhận máy.

“Chuyện không liên quan đến con.” Ở bên kia, mẹ cô nói, nghe rất mệt mỏi: “Bố con vay tiền bên ngoài… Không nhiều… Bố mẹ sẽ xử lý, con yên tâm đi làm đi.”

“Rốt cuộc bố vay bao nhiêu tiền?” Bích Hà không chịu bỏ qua, liên tục truy hỏi.

Giọng nói bên kia điện thoại có phần do dự: “Cũng chỉ một, hai trăm nghìn…”

Bích Hà hít sâu một hơi, cúp điện thoại. Về đến nhà, cô lục lọi tìm thẻ của mình. Cô làm việc sáu năm, tiền lương của giáo viên không nhiều. Lúc trước tiền đặt cọc nhà cũng là gia đình hỗ trợ một ít, còn có phí chia tay Lâm Trí Viễn cho.

Hiện giờ trong thẻ của cô cũng chỉ còn trăm bảy, trăm tám.

Cô lại gọi điện cho mẹ: “Mẹ, chỗ con có một trăm tám ngươi ngàn.”

Mẹ cô ở bên kia bắt đầu nức nở: “Đây là của hồi môn con tích góp được…”

“Bây giờ còn của hồi môn gì nữa?” Bích Hà đanh giọng nói. Trần Tử Khiêm cũng chưa từng hỏi cô có bao nhiêu tiền, đến lúc đó nếu anh ta hỏi… cô sẽ nói cô không tiết kiệm được tiền.

Lần sau gặp mặt, Trần Tử Khiêm vẫn nặng nề tâm sự… Hình như còn nghiêm trọng hơn. Bích Hà miễn cưỡng vui cười trêu chọc anh ta vài câu. Chuyện trong nhà như mây đen che phủ mặt trời, luôn trĩu nặng trong lòng cô. Cô quyết định cuối tuần này về nhà một chuyến, hỏi rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Lần đầu tiên giữa hai người trở nên trầm mặc, đều đang suy nghĩ tâm sự của mình.

Cuối tuần cô tự đi xe về nhà, Trần Tử Khiêm cũng đến đơn vị tăng ca. Bích Hà về đến nhà, phát hiện bầu không khí ngôi nhà nặng nề. Mấy người đàn ông thô lỗ bặm trợn ngồi trong nhà, phì phò khói thuốc trong phòng khách, bố mẹ cô ngồi trên ghế sô pha, mặt mày xám xịt.

“A, cô giáo Lương về rồi.” Mấy người đàn ông cười nhạt: “Đúng lúc đang nói đến chuyện bố cô nợ tiền của chúng tôi, cô cũng cùng nghe đi. Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên.”