Bích Hà

Chương 43: Ngoại truyện: Ra mắt bố mẹ vợ



“Mẹ, con mang thai rồi.”

Lâm Trí Viễn nói cuối tuần này đến nhà cô “ra mắt bố mẹ”. Gặp bố mẹ xong thì đăng ký kết hôn trước, còn hôn lễ từ từ rồi chuẩn bị. Bạn bè của hắn đều ở Mỹ, bạn bè của bố mẹ hắn đều ở Trung Quốc. Làm hôn lễ như thế nào, tổ chức ở đâu, tổ chức mấy lần, bản thân nhà bọn họ cũng còn chưa thương lượng.

Cô mang thai quá bất ngờ, lúc phát hiện ra đã sắp hai tháng rồi. Lâm Trí Viễn điên thì điên thật, nhưng cũng không trốn tránh trách nhiệm, nói thẳng là kết hôn… Bích Hà ôm bụng nghĩ, không kết hôn thì có thể làm sao?

Con cũng có rồi, chẳng lẽ còn muốn phá đi gả cho người khác? Lâm Trí Viễn nói kết hôn dù sao cũng còn hơn hắn ép mình đi phá… Tốt xấu gì người này cũng coi như chưa mất nhân tính.

Cô và hắn ở chung hai tháng, thường ngày hắn còn tính là người bình thường, nhưng mà sức lực giày vò trên giường thì không thể chịu được. Đêm nào cũng lăn lộn, chỉ có mấy ngày đến kỳ mới buông tha cô… Buông tha bên dưới chứ cũng không buông tha bên trên.

Hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy?

Mười năm trước cô muốn gả cho hắn thế nào… Mười năm sau hắn nói kết hôn, không ngờ lại là thời điểm này, phương thức này với tâm trạng này.

“Cuối tuần này con dẫn anh ấy về gặp bố mẹ.” Bích Hà nói trong điện thoại.

Lúc bà Lương nhận được điện thoại vừa mừng vừa sợ lại vừa lo.

Mang thai là chuyện tốt, rốt cuộc Bích Hà cũng lập gia đình cũng là chuyện tốt. Chỉ là tình hình trong nhà thế này… Nhà không có, xe không có, bọn họ thuê một gian mặt tiền của cửa hàng trên trấn sống tạm… Còn nợ hơn một triệu nữa.

Đừng nói là của hồi môn, ngay cả chỗ tiếp khách cũng không có.

“Trần Tử Khiêm cậu ta biết nhà chúng ta…”

“Không, không.” Bích Hà sợ đến trộm nhìn người đàn ông đang gọi điện thoại bên cửa sổ một chút, nhỏ giọng nói: “Không phải Trần Tử Khiêm, bọn con chia tay rồi… Là người khác.”

“Sao lại chia tay rồi?” Giọng nói của mẹ rất buồn bã: “Là gia đình làm liên lụy con…”

“Không liên quan đến chuyện trong nhà.” Bích Hà nói: “Bọn con không hợp nên chia tay.”

“Vậy bây giờ con mang thai… là người ở đâu? Làm gì?” Giọng điệu của mẹ nặng nề lại lo lắng.

“Là Lâm Trí Viễn.” Bích Hà thở dài.

“Ai?”

“Lâm Trí Viễn.”

“Chính là người học Harvard đó?” Mẹ cao giọng nói, có thể thấy được chuyện Harvard lúc trước để lại ấn tượng sâu đậm cho bà.

“Đúng vậy.” Bích Hà thở dài.

“Việc này… Việc này…” Mẹ ở bên kia chợt có phần sốt ruột: “Làm sao hai đứa lại ở bên nhau? Cậu ta có biết tình hình của nhà chúng ta không? Chẳng phải con còn vay tiền cậu ta sao?”

“Đúng vậy.” Bích Hà thở dài: “Cho nên tiền nợ anh ấy không cần trả lại, nhưng mà mẹ cũng đừng trông chờ vào sính lễ.”

“Sính lễ cái gì…” Mẹ nói: “Là mẹ lo lắng tình trạng của nhà chúng ta khiến người ta xem thường.”

“Anh ấy biết rồi.” Bích Hà nói.

Sau đó Bích Hà chợt nhớ ra vẫn chưa nói với Lâm Trí Viễn gia đình mình còn nợ mấy trăm ngàn bên ngoài… Hắn giàu như vậy chắc cũng không để ý đâu, phải không?

“Lái chiếc xe đó đi.”

Sáng sớm cuối tuần, Lâm Trí Viễn xách theo quà, dẫn cô đến gara, nhướn mày cười với cô.

Một dàn xe sang… Không có cái nào khiếm tốn chút sao?

Ừm, “Mẹc”.

Bích Hà chỉ chỉ chiếc Mercedes-Benz.

“Cái này có quá khiêm tốn không?” Lâm Trí Viễn cười: “Nhỡ bố mẹ vợ chê anh nghèo, khinh anh thì làm sao?”

Bích Hà lườm hắn một cái, tự mình đi tới bên cạnh xe, chờ hắn mở cửa.

Lâm Trí Viễn đặt quà vào cốp sau, khởi động xe.

“Ai da, anh lo quá.”

Lâm Trí Viễn vừa lái xe vừa trêu cô.

Bích Hà nhìn người đàn ông bên cạnh, góc nghiêng anh tuấn, mặt mũi khôi ngô, dáng người cao ráo, khóe miệng mỉm cười, nào có một chút lo lắng?

Cô quen biết hắn mười năm, chưa từng thấy hắn lo lắng bao giờ.

Xe đi lên cao tốc, Bích Hà ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn nói: “Lâm Trí Viễn, em có chuyện cần nói trước với anh.”

“Chuyện gì?” Người đàn ông nhìn về phía trước.

“Nhà em còn nợ bên ngoài… hơn bốn trăm nghìn tệ, vay thân thích.”

Người đàn ông không lên tiếng, dường như không nghe thấy.

“Với cả vì chuyện của bố em mà gia đình em bán nhà rồi, bây giờ đang thuê nhà ở… Điều kiện rất kém, anh phải chuẩn bị tư tưởng.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đức Dương Quận Chúa
2. Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng
3. Đột Nhiên Được Lên Hashtag
4. Chanh Xanh
=====================================

Lâm Trí Viễn vẫn không nói chuyện.

Bích Hà liếc mắt nhìn hắn, thở dài một hơi. Dù sao cô cũng đã hoàn thành nghĩa vụ báo cáo rồi…

Xe chạy đến thị trấn. Dưới sự chỉ dẫn của Bích Hà, xe tấp vào ven đường, dừng lại.

Bố mẹ cô hồi hộp ra đón, còn có ánh mắt tò mò của hàng xóm bên cạnh.

Lâm Trí Viễn cởi dây an toàn xuống xe. Bích Hà đi tới: “Bố mẹ, đây là Lâm Trí Viễn.”

“Cháu chào chú, cháu chào dì.”

Lâm Trí Viễn mỉm cười chào hỏi, vô cùng dẻo miệng. Bích Hà liếc nhìn hắn, biết bề ngoài của hắn luôn luôn hoàn hảo không khuyết điểm, người gặp người thích như thế này. Nếu nói ra đằng sau hắn điên như thế nào cũng sẽ không có ai tin.

Quả nhiên hai ông bà vừa nhìn thấy dáng vẻ của hắn lập tức mừng rỡ không khép miệng được. Ngay cả hàng xóm đứng hóng cũng tấm tắc với ngoại hình và Mercedes hắn lái về.

Bề ngoài đẹp quả nhiên ở đâu cũng là tấm vé qua cửa.

Lâm Trí Viễn xách quà cùng Bích Hà vào nhà.

Điều kiện này thật là…

Tổng cộng có một gian mặt tiền, chỉ có hai, ba mươi mét vuông, mở cửa lớn đằng trước ra là đối diện thẳng với mặt đường, ở giữa dùng chiếc tủ ngăn cách, đằng sau là giường… còn chỉ có một chiếc giường.

Hắn ra tay mạnh quá ư?

Lần đầu tiên Lâm Trí Viễn tự hỏi vấn đề này. Thế nhưng rõ ràng hắn vừa mới bắt đầu thôi mà.

Ngoài mặt hắn không tỏ vẻ gì, vẫn mỉm cười, ngược lại là bố mẹ Lương vừa lúng túng vừa ngượng ngùng.

Mẹ pha trà cho hắn rồi nói chuyện một lúc.

“Trí Viễn, cháu đến chơi còn quà cáp làm gì.” Mẹ cô rất khó xử, đỏ mặt: “Cháu cũng thấy đấy, điều kiện nhà dì thế này… Trước kia thì còn tốt, nhưng mà khoảng thời gian trước bố con bé bị người ta lừa…”

Bích Hà hắng giọng hai tiếng, coi như cứu cánh cho bố đang xấu hổ.

“Dì đừng lo lắng.” Lâm Trí Viễn nhìn cô, lại cười nói: “Bích Hà đã nói với cháu tình hình trong nhà rồi, đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Cháu và cô ấy đã ở bên nhau, vậy thì chuyện của cô ấy chính là chuyện của cháu. Bây giờ trong nhà còn nợ bao nhiêu, hôm nay cháu sẽ thanh toán hết.”

“Ai da không được.” Mẹ cô đứng lên: “Hai đứa cứ sống tốt cuộc sống của mình là được, nợ nần trong nhà chú dì sẽ nghĩ cách… Hơn nữa, hồi trước Bích Hà còn nói nó vay tiền cháu…”

Lâm Trí Viễn nhìn Bích Hà cười: “Cháu với Bích Hà còn chia bên nọ với bên kia làm gì? Bây giờ cũng là người một nhà rồi.”

Buổi trưa, bọn họ mời mấy cô chú dì ra quán làm một bữa.

Mọi người đều rất nhiệt tình.

Trên bàn cơm, mọi người nói đến cuộc “đầu tư” thất bại của ông Lương.

“Ài, đều là bị người ta lừa. Bây giờ người cũng chạy mất hút…” Cậu nói: “Lúc đó nhà bị phá, ngày nào cũng có người tới chặn cửa, chúng tôi cũng không thể mặc kệ…”

Khóe miệng Lâm Trí Viễn ngậm cười: “Cháu nghe Bích Hà nói còn vay họ hàng hơn bốn trăm nghìn?”

“Chủ nợ đều ở đây.” Bích Hà cười: “Đều là vay cô và chú dì.”

“Chúng tôi cũng không giúp được được gì nhiều.” Họ nói: “Cái này không cần gấp… Hai đứa cứ sống tốt đi đã.”

Lâm Trí Viễn cười, lấy điện thoại ra: “Hiếm khi mọi người tụ tập đông đủ như vậy, chi bằng hôm nay cứ trả hết, nợ nần mãi… Cháu thấy Bích Hà cũng không yên lòng.”

“Không vội không vội.” Dượng đè tay hắn lại: “Chúng tôi không phải đến đòi nợ…”

“Coi như trao trước một phần sính lễ đi.” Hắn cười với Bích Hà.

Bích Hà sờ bụng một cái, nhẹ gật đầu.

Đến thân cô cũng bán cho Lâm Trí Viễn rồi… Còn có thể làm sao? Sớm hay muộn chẳng phải cũng là hắn trả…

Lợn chết không sợ nước sôi.

“Như vậy làm sao mà được?”

Ông Lương đứng ngồi không yên, cứ cảm giác mình đang bán con gái. Con rể tương lai lần đầu tiên đến nhà, ăn chưa được hai miếng đã trả món nợ bốn trăm nghìn thay mình, nghĩ lại cũng cảm thấy mất mặt.

Bôi tro trát trấu.

“Chú đừng khách sáo.” Lâm Trí Viễn chuyển tiền vào điện thoại Bích Hà, cười nói: “Chúng ta đều là người một nhà. Cháu thấy điều kiện sống nhà mình không tốt lắm, nơi này có bán nhà mới không? Đợi lát nữa cháu đi mua cho mọi người một căn.”

“Bích Hà nói gia đình cháu làm kinh doanh?”

Ăn cơm xong, cả đám người quay về nhà Bích Hà uống trà. Theo thường lệ, công việc “thẩm vấn” giao cho cô Bích Hà.

Mặc dù đúng là điều kiện nhà bọn họ không tốt lắm, cũng đúng là Bích Hà đã mang thai, nhưng thủ tục tra hỏi thì vẫn phải làm.

“Đúng vậy.” Lâm Trí Viễn như cười như không nhìn thoáng qua Bích Hà.

Bích Hà giật giật khóe miệng. Lúc mẹ hỏi quả thực cô chỉ ậm ờ nói nhà hắn làm kinh doanh… Cô sợ dọa mẹ.

Cho dù là người sống ở thị trấn nhỏ, hẳn là tên tuổi Thiên Thịnh cũng như sấm bên tai… Nhưng chắc chắn sẽ không biết con trai chủ tịch hội đồng quản trị là ai.

“Là làm kinh doanh gì?” Cô Bích Hà tra hỏi.

“Chủ yếu làm bất động sản.” Lâm Trí Viễn nghiêm túc trả lời: “Hiện giờ cũng có đầu tư ngành văn hóa và tài chính.”

“…” Cô bỗng nhiên hỏi không nổi nữa.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt. Mặt mũi khôi ngô, cử chỉ tao nhã, ăn mặc xa xỉ, khí chất nổi bật, còn lái xe Mercedes, vừa rồi trên bàn cơm trả hơn bốn trăm nghìn tệ mà mặt không đổi sắc, cô đột nhiên cảm thấy nghẹn lời.

Đây là con nhà giàu mà.

“Chú dì không cần lo lắng.” Tâm tư Lâm Trí Viễn nhanh nhạy, đã là người tinh ý thì sẽ biết bọn họ muốn hỏi gì. Hắn lại cười nói: “Điều kiện kinh tế nhà cháu khá ổn, Bích Hà gả đến chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi.”

“Bố mẹ cháu gửi lời hỏi thăm chú dì… Cũng bảo cháu đến hỏi xem có yêu cầu gì về việc cưới xin đối với nhà cháu không, nhà cháu cũng dễ làm theo.”

“Không có yêu cầu, không có yêu cầu.” Mẹ cô vội nói: “Chỉ cần hai đứa sống thật tốt là được…”

Lâm Trí Viễn cười cười, lấy ra một tờ danh sách gấp gọn lại.

“Đây là sính lễ nhà cháu chuẩn bị.” Hắn nói: “Chú dì xem xem có cần thêm gì hay không?”

“Không cần đưa sính lễ, hai đứa sống tốt là được rồi…”

“Nhất định phải đưa.” Lâm Trí Viễn mỉm cười. Hắn nói rất chậm, giọng điệu trịnh trọng: “Thứ Bích Hà nên có, nhà cháu sẽ không để cô ấy thiếu.”

Cô Bích Hà mượn danh sách xem, mí mắt giật giật.

Dòng đầu tiên là “Tiền mặt một trăm triệu nhân dân tệ”.

Bên dưới là “Một căn nhà riêng Vinh Thành Hoa Phủ một nghìn mét vuông.”

Sau đó là một loạt xe sang, trang sức vàng, liệt kê một danh sách dài.

Cô xem qua xong, im lặng không nói đưa cho ông Lương.

Ông Lương nhìn danh sách, tay bắt đầu run lên.

Danh sách chuyển một vòng qua tay mọi người, cuối cùng đến tay bà Lương. Mọi người đều đồng thời im lặng nhìn người đàn ông ngồi đối diện từ tốn uống trà.

Bích Hà nhíu mày, đứng dậy đi đến bên cạnh mẹ, cầm danh sách lên.

“Quá nhiều.” Bích Hà xem mấy mục đầu, nhíu mày nói: “Lâm Trí Viễn, nhà anh cho quá nhiều.”

Nhiều sao?

Lâm Trí Viễn cười cười. Lương Bích Hà không biết giá trị của cô trong lòng hắn. Nếu không phải sợ dọa cô, hắn còn muốn cho nhiều hơn.

Đúng là nhà bọn họ không muốn bán con gái, nhưng mà Lâm Trí Viễn hắn muốn ép mua.

Con trai độc nhất gần ba mươi tuổi, cuối cùng cũng chịu kết hôn… Còn mua một tặng một, sang năm tới là Chủ tịch Lâm được ôm cháu rồi… Ông mừng muốn điên.

Thậm chí em bé đầy tháng phát lì xì bao nhiêu cho mỗi nhân viên Thiên Thịnh cũng đã nghĩ xong rồi.

Tặng sính lễ càng mạnh tay hơn.

“Nhà cháu là làm gì?” Cuối cùng ông Lương lên tiếng hỏi.

“Bất động sản.” Lâm Trí Viễn trả lời vấn đề này lần thứ hai, không hề có chút mất kiên nhẫn.

Cả đám người im lặng.

“Quá nhiều.” Bích Hà vẫn đang nhíu mày.

“Không nhiều.” Lâm Trí Viễn đứng lên, vẻ mặt dịu dàng dắt cô về ngồi xuống, vừa nói: “Chú dì xem còn thiếu cái gì? Nhà cháu không hiểu phong tục nơi này, sợ có gì sơ sót… Nếu thiếu cái gì chú dì cứ nói.”

Hắn lại quan tâm nhìn Bích Hà, ôn tồn nói: “Em đừng cứ đứng mãi, cẩn thận mệt.”

Theo lệ, con rể tương lai lần đầu tiên đến nhà nhất định phải ngủ lại một đêm. Đuổi người đi ngay trong ngày có nghĩa là gia đình không đồng ý mối hôn sự. Nhưng mà nhà bọn họ không đủ chỗ ở, Lâm Trí Viễn đành được bố trí đến nhà cậu ngủ.

Ông Lương đến nhà cô ở, Bích Hà và mẹ ngủ ở nhà.

“Nhà cậu ta là làm gì” Mẹ nằm trên giường, hỏi Bích Hà.

Vấn đề này đã nói đến lần thứ ba trong ngày hôm nay

“Mẹ biết Thiên Thịnh không?” Bích Hà thở dài.

“Thiên Thịnh ai mà không biết?” Mẹ nói: “Chẳng phải nhà con mua là của Thiên Thịnh đấy sao?”

“Thiên Thịnh chính là của nhà anh ấy.”

“Cái gì?” Bà Lương trở mình ngồi dậy, vẻ mặt kinh hãi: “Vậy con…”

Tề đại phi ngẫu[1].

Trèo cao nghiêm trọng.

Mẹ lo lắng nói: “Nhà họ điều kiện tốt như vậy, con gả đi…”

“Chắc vẫn ổn.” Bích Hà sờ bụng.

Thoạt nhìn bố mẹ hắn đều rất tốt với cô, đằng sau thế nào thì cô không biết. Lâm Trí Viễn cũng chưa từng nói với cô vấn đề này.

Dường như từ khi cô mang thai, chuyện kết hôn cứ vậy mà thành, không có cảm giác cửa nhà giàu khó vào gì cả.

Lâm Trí Viễn nằm trong phòng cho khách ở nhà cậu, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác tự làm tự chịu. Tự làm cho mình đến cả chỗ ở cũng không có.

Từ khi Lương Bích Hà quay về bên cạnh hắn, đây mới là đêm đầu tiên không sờ ngực cô ngủ.

Hắn hơi nhớ cô… muốn làm cô. Huống chi buổi tối còn uống một chút rượu, bây giờ càng cương cứng phát đau. Nếu Lương Bích Hà ở bên cạnh thì tốt biết bao. Hắn sẽ cởi quần áo cô, sờ cô, sờ ra nước, sau đó tách chân cô đi vào…

“Ngày mai đi mua nhà cho nhà em.” Hắn gửi Wechat cho cô.

Mà phải mua to một chút, sau này hắn theo Lương Bích Hà về nhà ngoại mới có chỗ ở.

Bích Hà cầm điện thoại lên nhìn một chút, không trả lời.

Lâm Trí Viễn cho quá nhiều, cô cứ có cảm giác như được bố thí… Thực ra hắn vốn chính là bố thí.

Lần này là cô đi tìm hắn trước, vì tiền.

“Anh muốn làm em.” Hắn lại gửi cho cô một tin.

Ai da người này thật là… Bích Hà nhìn thoáng qua rồi vội vàng đặt điện thoại xuống. Có thể đừng gửi loại từ ngữ trắng trợn thế này vào Wechat được không?

“Anh muốn liếm bướm xinh của em.” Hắn lại gửi cho cô: “Liếm cánh hoa của em, liếm đậu đỏ của em…”

Bích Hà xem xong mặt đỏ tới mang tai, lại sợ bị mẹ nhìn thấy, lén lút gửi Wechat cho hắn: “Lâm Trí Viễn anh đừng gửi nữa. Đây là quấy rối tình dục.”

Người này lại lên cơn điên rồi.

“Liếm khắp người em, tách chân em cắm vào…”

“Anh đừng gửi nữa.”

“Đè chân em lên vai anh…”

“Anh đừng gủi nữa, em xin anh đấy.” Bích Hà sắp điên rồi. Biểu ngữ Wechat toàn là những từ ngữ gợi tình kia, còn toàn là ý dâm mìn. Mười năm trước hắn cũng không thế này. Rốt cuộc mười năm nay hắn trải qua những gì? Con người càng ngày càng điên rồi.

“Nhưng mà anh muốn làm em, Lương Bích Hà.”

“…” Bích Hà đánh một dấu chấm lửng.

“Cắm thật sâu vào em…”

“Anh nhịn chút đi, đừng gửi nữa.” Bích Hà nhắn cho hắn: “Đi ngủ sớm chút.”

“Không nhịn được.”

“Ngày mai là về rồi.” Bích Hà đỏ mặt gửi.

“Về cho anh làm mấy lần?”

“1.” Cô gửi.

“2.” Hắn trả lời.

“Bác sĩ nói ba tháng đầu phải giảm bớt quan hệ.” Bích Hà xấu hổ cắn môi đánh chữ: “Anh cũng không tuân thủ.”

“Anh là đàn ông sinh lý bình thường phải tuân thủ làm sao?” Lâm Trí Viễn trả lời: “Vả lại cũng sắp tròn ba tháng rồi.”

“Anh muốn làm em.” Hắn lại gửi.

“Anh chịu đựng đi… Đừng làm loạn làm bẩn giường cậu.”

“Ngày mai đi mua nhà cho nhà em.”

Hôm sau ăn sáng xong, Lâm Trí Viễn kéo Bích Hà đi mua một căn nhà… Một trăm hai ba mét vuông, đã là lớn nhất trên trấn rồi.

Chủ sở hữu nhà ghi tên Bích Hà.

Trước khi đi, cả nhà ra tiễn.

Lúc đi Lâm Trí Viễn nói sẽ bảo cha mẹ nhanh đến nhà dạm ngõ, sợ bụng Bích Hà đợi không kịp nữa.

Ông bà Lương cười ha ha gật đầu.

Con rể này nhìn đâu cũng thấy tốt, bọn họ cực kỳ hài lòng. Mặt mũi sáng sủa, gia đình gia giáo, công việc tốt, con người lại nhã nhặn dễ gần, lễ phép. Đối xử với Bích Hà cũng rất tốt, không những dịu dàng quan tâm, mà còn chịu chi cho cô.

Thật sự là mười phân vẹn mười.

“Ngoài ra nếu chú dì không phản đối, thứ hai tới cháu và Bích Hà sẽ đi đăng ký kết hôn trước.”

Vẻ mặt hắn tươi cười.

Ông bà Lương cũng cười: “Được được được… Tự các con quyết định.”

Bích Hà cắn môi không nói.

Xe lên cao tốc về thành phố, lúc này Bích Hà mới phát hiện tay phải của hắn vẫn luôn hơi run.

“Tay anh sao vậy?”

Cô chợt nhớ ra hình như tay phải của hắn có tật. Lần đó hắn chặn ở cửa ra vào cưỡng bức cô, tay phải cũng run dữ dội.

Chuyện cũ kinh khủng khiến Bích Hà nắm lấy quần áo.

Tên này lại phát bệnh?

“Anh vui mà Lương Bích Hà.” Lâm Trí Viễn nhìn về phía trước, cười tùy ý: “Anh cứ vui là tay sẽ run.”

Không phải vui, là hưng phấn.

Hắn sắp tròng lồng giam cho cô, ngay vào ngày mai.

Ngày mai là có giấy phép, chẳng phải sau này Lương Bích Hà mặc hắn xoay tròn nắn dẹp? Muốn làm cô thế nào thì làm thế đó? Đây là quyền lợi thần thánh mà pháp luật ban cho hắn.

Nghĩ đến thôi cũng cực kỳ hưng phấn.

Về đến nhà, Bích Hà bị hắn kéo một mạch đến phòng ngủ. Hắn vươn tay cởi quần áo của cô.

“Anh vội như vậy?” Bích Hà lùi lại hai bước.

“Vội.” Hắn áp sát từng bước, đè cô lên giường, kéo tay cô sờ thân dưới của mình: “Anh cứng cả một đêm cộng thêm nửa ngày nữa, em bảo anh có vội hay không?”

Cô chạm vào vật to lớn của hắn cách lớp quần, quả thực vừa nóng hổi vừa cứng rắn.

Hắn cởi áo cô, cởi quần cô, khiến cả người cô trần trụi. Sau đó hắn tách chân cô ra, nâng mông cô, liếm thẳng lên.

“Bẩn lắm đấy Lâm Trí Viễn…” Bích Hà bắt đầu giãy giụa: “Đi tắm trước đi…”

Hắn không quan tâm, đầu lưỡi mở âm hộ khép kín của cô, mút vào, liếm cắn cánh hoa và đậu đỏ của cô vang lên tiếng chậc chậc, rồi từ từ hướng xuống, liếm miệng huyệt của cô.

Bích Hà che ngực thở dốc. Đầu lưỡi ấm áp lưu chuyển giữa hai chân, nước bọt và dịch hoa ồ ạt chảy ra, chảy dọc xuống theo miệng huyệt, từ lâu đã ướt át vô cùng.

Đầu lưỡi của hắn đi sâu vào cửa huyệt cô. Cô hít một hơi: “Lâm Trí Viễn…”

Cảm giác tê dại từ toàn thân tập trung về xương sống. Cả người cô thắt lại, vậy mà đã cao trào.

Hắn cười một tiếng, ngồi dậy đỡ gậy th*t của mình, chậm rãi đâm vào cô.

“Sướng quá…”

Hắn thoải mái đến thở than, bắt đầu ra vào, lập tức đâm đến sâu nhất rồi từ từ rút ra, gợi ra tiếng khẽ rên rỉ của người phụ nữ. Hắn nhỏ giọng thở dài: “Cả đêm hôm qua đều muốn làm em.”

Cô đưa tay che miệng hắn, biết những lời thô tục này của hắn vừa nói là không ngăn được.

Hắn cười cười, nắm chặt tay cô bắt đầu chậm rãi liếm từng ngón tay.

Vật to lớn còn đang ra vào trong thân thể. âm đ*o xoắn lấy cự vật. Hắn liếm láp ngón tay cô, vẻ mặt đầy mê luyến. Sắc mặt Bích Hà đỏ hồng, ánh mắt mơ màng.

Hắn đang làm cô.

Mười năm trước bị hắn làm như vậy, mười năm sau dương v*t của hắn vẫn đang ra vào trong cơ thể cô…

Một tay cô sờ lên bụng, nơi này còn có con của hắn.

Thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng bắn ra.

Hắn nằm trên người cô một lúc, dương v*t từ từ trượt ra kéo theo tinh dịch.

Hắn quay người nằm xuống ôm lấy cô, cầm tay cô, vẻ mặt dịu dàng lưu luyến: “Sổ hộ khẩu của em đâu? Sáng sớm ngày mai chúng ta đi đăng ký.”
[1] Hai gia đình không ngang xứng, không tương đương thì không nói chuyện hôn nhân với nhau.