Bích Hà

Chương 7: Màng trinh



“Cái gì?” Cô mơ mơ màng màng.

“Chính là chỗ sinh con…” Hắn khẽ giọng cười nói: “Nếu như nam và nữ làm tình…”

“Cậu đừng nói.” Cô đỏ bừng mặt ngăn cản hắn.

“… Chính là đâm vào chỗ này đó.” Ngón tay hắn ấn nhẹ nơi ướt át này: “Lương Bích Hà, bình thường cậu có tự sờ nơi này không?”

Cô thẹn thùng lắc đầu: “Sờ chỗ này làm gì, rất mất vệ sinh, sẽ bị bệnh.”

Hắn không quan tâm cô nói cái gì, đột nhiên đè chân cô, cúi đầu hôn lên.

“Lâm… Lâm Trí Viễn.” Cảm giác được hắn đang liếm cánh hoa và hạt đậu nhỏ của cô, cô sợ hãi: “Chỗ này rất bẩn…” Cơ thể lại không nghe lời bắt đầu run lên.

Hóa ra bị nam sinh liếm nơi này lại thoải mái như vậy sao? Cô cảm thấy đầu lưỡi ấm áp đang mút cánh hoa và hạt đậu nhỏ của cô, có một cảm giác tê dại lan ra toàn thân. Nhưng mà như vậy mắc cỡ muốn chết…

Kích thích đang tập trung, phút chốc công kích đến đỉnh điểm. Cô cảm giác mình đạt tới cao trào nào đó, cả người không kiềm chế được co lại, sau đó toàn thân mềm oặt.

“Cậu thật nhạy cảm.” Hắn ghé vào giữa hai chân cô, cười. Thấy cô ngại ngùng che mặt, hắn kéo tay cô: “Không cần ngại… Đây là phản ứng sinh lý bình thường, cậu thoải mái thì tốt…”

Cô giằng khỏi tay hắn, lại che kín mặt, cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp hắn nữa. Mình thật là một cô gái dâm đãng.

Cô cảm thấy hắn kéo chân cô giạng đến rộng nhất, gập lên trước ngực cô. Trực giác của con gái khiến cô cảm thấy tư thế này nguy hiểm. Cô muốn giãy giụa, hắn trấn an cô: “Tôi chỉ nhìn thôi… Như vậy sẽ nhìn rõ hơn.”

Cô nhắm chặt mắt, cảm giác hắn banh mở một vị trí nào đó của mình, đang nhìn kỹ càng. Hô hấp thô nặng của hắn phả vào giữa chân cô, khiến cả người cô run nhẹ.

Hình như ngón tay của hắn nhẹ nhàng đút vào. Cô run lên một cái, nghe thấy hắn cười. Sau đó cô cảm giác hắn nằm sấp trên người mình, hai chân cô bị ép quấn lấy eo hắn. Hắn nhỏ giọng nói chuyện bên tai cô, giọng nói mang vẻ hài lòng, mừng rỡ như điên, còn có một chút điên cuồng không nói rõ được: “Lương Bích Hà, tôi thấy được màng trinh của cậu.”

Cô bắt đầu ra sức đẩy hắn.

Nhìn thấy thì nhìn thấy, còn phải nói cho cô làm gì… Người này thật đáng ghét.

“Cậu đi ra, đi ra.” Cô đẩy hắn.

Nam sinh áp chế cô thật chặt.

“Lương Bích Hà…” Hắn đè cô, trầm giọng gọi tên cô. Cô cảm giác có mồ hôi trên khuôn mặt tuấn tú của hắn nhỏ giọt lên mặt cô. Nóng thế sao?

“Cậu còn quá nhỏ.” Cô nghe thấy hắn lẩm bẩm bên tai: “Lông còn chưa mọc đủ… Làm sao cậu lại nhỏ như vậy?”

Cô nhỏ cô cũng chẳng biết làm sao. Đi học sớm mà. Cô nghĩ, nhỏ như vậy đã thi vào Trung học T, người ta còn khen cô thông minh đấy.