Bích Hải Quang

Chương 59



"Tam muội, ngũ muội, lục muội, tiểu thất, mọi người có ở đó không?" Chân Nương vừa chèo thuyền đến gần chủ thuyền vừa gọi tỷ muội nàng.

"Là nhị tỷ!" Đột nhiên Hoài Băng ngồi dậy thoát khỏi vòng tay Tiểu Phách Tử, nhìn vẻ mặt nàng đỏ ửng vội vàng mặc y phục, "Ta nghe thấy giọng của nhị tỷ!"

"Nhị tỷ?" Tiểu Phách Tử khó hiểu, "Nhị tỷ nào?"

"Là nhị tỷ chứ ai!" Hoài Băng đỏ mặt trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, "Hôm khác cho ngươi làm quỷ phong lưu vậy!" Vừa dứt lời nàng đã chỉnh trang lại xiêm y, vội vàng rời phòng.

"Ngũ tỷ, tỷ..." Ngay lối đi trong khoang thuyền Hoài Băng gặp được Hợp Hoan cùng Mộ Ly, Hợp Hoan tinh tường nhìn thấy gương mặt Hoài Băng đỏ ửng, vậy nên nàng đã hiểu rõ đôi chút, vẻ mặt nàng thay đổi gượng cười, "Ta nghe thấy giọng nhị tỷ!"

"Ta cũng thế..." Hoài Băng vội vàng gật đầu, "Nếu thật sự gặp được nàng ở đây, ta nghĩ nàng đã trốn thoát từ tay bà bà!"

Vừa nói Hoài Băng lo lắng kéo tay Hợp Hoan chạy lên thuyền.

Mộ Ly chần chờ nhìn Hợp Hoan cùng Hoài Băng, lẩm bẩm nói: "Nhị tỷ..." Không thể dễ dàng trốn khỏi đảo Thiên Khu như thế được, mọi người suýt mất mạng ngay khi thoát khỏi mười hai dòng nước xoáy kia, còn nhị tỷ có thể bình yên trốn thoát được, rõ ràng không hợp lý lắm.

"Tiểu thất, ngũ muội, quả nhiên hai người ở đây!" Chân Nương kích động nói, không nhịn được ho một tiếng, lau đi vết máu ở khóe miệng, "Ta còn tưởng sẽ không gặp lại mọi người nữa!"

"Nhị tỷ!" Hợp Hoan hốt hoảng nhảy xuống thuyền nhỏ của Chân Nương, nắm chặt tay nàng, lo lắng nhìn nàng, "Nhị tỷ... tỷ... vì sao toàn thân tỷ đều ướt hết thế? Tỷ bị thương sao?"

Chân Nương lắc lắc đầu, vội vàng lấy ra miếng da cừu trong áo, "Khi ta trộm thứ này bị bà bà đả thương..."

Hợp Hoan cầm lấy da cừu, sắc mặt nàng thay đổi, "Đây là..."

"Những hoa văn tiên quang bà bà thu về được đều nằm ở đây..." Chân Nương cố hết sức nhìn Hoài Băng cùng Mộ Ly, "Nhìn thấy các tỷ muội của ta đều bình yên vô sự, ta cũng nhẹ nhõm được đôi chút... thật ra ta chỉ muốn trộm tiên quang để uy hiếp bà bà, ta muốn bà bà bỏ qua cho mọi người... không ngờ bị bà bà phát hiện, ra tay đánh ta rơi xuống biển... ta vẫn luôn trốn trong bãi đá ngầm không dám rời khỏi nơi đó, chờ đến khi bà bà buông lỏng cảnh giác, ta mới trộm chiếc thuyền nhỏ này trốn đi..."

"Nhị tỷ..." Hoài Băng chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên chút buồn bã, "Tứ tỷ đã chết rồi..."

"Ta biết..." Chân Nương vô cùng bi thương, "Ta tìm được đến đây là nhờ trùng độc của tứ muội, chỉ sợ mọi người xảy ra chuyện..." Hơi ngừng lại, Chân Nương nhìn Mộ Ly im lặng không nói gì, "Lục muội, xưa nay muội không biết võ công, gặp phải nhiều trùng đọc như thế có phải sợ lắm không?"

Mộ Ly ngây người không biết đáp lại thế nào, chỉ đành phải "Ừm" một tiếng.

"Chân Nương..." Đột nhiên giọng nói Vệ tướng quân vang lên khiến Chân Nương không khỏi run rẩy, nhíu chặt mày không dám nhìn vào mắt hắn.

"Chân Nương, nàng không sao... ta biết nàng không thay đổi!" Vệ tướng quân kích động đứng yên nhìn Chân Nương, "Tốt quá rồi... tốt quá rồi... nàng vẫn bình yên..."

"Nhị tỷ, chúng ta lên trước rồi nói sau." Hợp Hoan vội vàng kéo Chân Nương.

Chân Nương gật đầu, nàng hơi chần chờ cúi đầu, lên thuyền cùng Hợp Hoan. Khi vừa bước lên thuyền tràn đầy vết nứt làm Chân Nương âm thầm thở dài, nhìn chiếc thuyền này xem, nếu bị sóng lớn ập đến sẽ vỡ tan tành, bà bà rất dễ đuổi giết, không biết bà bà có dụng ý gì ra lệnh cho mình đi lần này?

Chân Nương cau chặt mày, bất đắc dĩ thở dài, bây giờ còn phải đối mặt với Vệ tướng quân, người này dây dưa không dứt, phải làm sao đây?

"Nhị tỷ!" Hoài Băng ôm chặt Chân Nương, "Cuối cùng tỷ muội chúng ta cũng đoàn tụ rồi!"

"Đúng... đoàn tụ rồi..." Đáy lòng Chân Nương dâng lên cảm xúc khác thường, vì sao các người phản bội bà bà? Ta không ngờ giữa tỷ muội chúng ta bây giờ chỉ còn là giết chóc...

Mộ Ly khẽ kéo áo Hợp Hoan, "Hay là chúng ta dẫn nhị tỷ vào trong trước đi, tỷ còn phải thay y phục sạch."

Hợp Hoan gật đầu, kéo tay Chân Nương, "Nhị tỷ, đi, đi theo ta."

"Được..." Chân Nương gật gật đầu, nàng vội vàng tránh đi đôi mắt thâm tình của Vệ tướng quân, theo Hợp Hoan vào khoang thuyền.

"Ngũ tỷ, tỷ chờ chút đã." Mộ Ly nhìn thấy Hợp Hoan cùng Chân Nương đi xa, không nhịn được gọi Hoài Băng, "Ta có chuyện muốn nói với tỷ." Vừa dứt lời, nhìn thoáng qua Vệ tướng quân, "Chẳng lẽ tướng quân hứng thú nghe tỷ muội ta trò chuyện sao?"

Vệ tướng quân lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người, để lại nụ cười lạnh như băng xoay người rời đi.

"Lục muội, có chuyện gì vậy?" Hoài Băng khó hiểu nhìn nàng, trong lòng biết rõ nàng có chuyện muốn nói.

Mộ Ly gật đầu, "Ta cảm thấy... nhị tỷ hiện giờ khác xa nhị tỷ lúc trước..."

"Ý muội là..." Hoài Băng âm thầm kinh hãi, "Muội nghi ngờ nhị tỷ?"

"Không phải nghi ngờ, mà là bất an..." Mộ Ly hít sâu, nặng nề thở dài, "Từ khi rời khỏi đảo Thiên Khu đến giờ, cho dù gặp phải vòi rồng trong lòng ta cũng chưa từng cảm thấy bất an như vậy..."

Ánh mắt Hoài Băng trầm xuống, "Ta biết ý muội, có một số người đã lâu không gặp, khi gặp lại liền thấy họ có chút xa cách..."

Mộ Ly gật đầu, "Là cảm giác này."

"Chúng ta cũng nên cẩn thận hơn." Hoài Băng khẽ thở dài, lắc lắc đầu, "Vẫn còn rất nhiều người trên thuyền này chúng ta không nhìn thấu được."

Ánh đèn mờ mịt chiếu rọi, tạo cảm giác mông lung.

Nhược Yên lặng lẽ nằm cạnh giường Hoán Thần, nhắm chặt đôi mắt, dường như nàng đã ngủ rất say.

Hoán Thần chậm rãi mở mắt, nhịn đau từ từ ngồi dậy, nhìn người đang ngủ say trước mắt mình khiến gương mặt nàng hiện lên nụ cười ôn nhuận.

"Nhược Yên, có ta ở đây, ta sẽ không để nàng chịu vất vả một mình." Hoán Thần thương tiếc vuốt nhẹ tóc mai của nàng.

"Nàng... nàng tỉnh rồi sao?" Nhược Yên cảnh giác tỉnh dậy, trong cơn mơ hồ chợt có một hình ảnh hiện lên trong đầu.

Nàng đã từng chạy đến ôm chặt Hoán Thần...

["Tô Hoán Thần... nếu như ngươi thật sự thương ta, vậy hãy để ta ôm ngươi một lần như vậy... ngươi nói ta không biết thẹn cũng được, nói ta không tuân thủ lễ nghi cũng được, ta chỉ muốn... cảm nhận được chút ấm áp chân thật..."]

Hốt hoảng lắc lắc đầu, thoáng hiện chút đỏ ửng trên mặt, Nhược Yên cẩn thận quan sát kỹ Hoán Thần, "Nàng không sao... là được rồi, ta về nghỉ trước."

"Nhược Yên..." Hoán Thần vội vàng nắm chặt tay nàng, thản nhiên nhìn đôi mắt nàng, "Ở lại thêm chút nữa được không?"

"Được..." Nhược Yên gật đầu, nhìn hình xăm trên mặt Hoán Thần, "Hình xăm này..."

"Sớm không còn đau nữa rồi..." Hoán Thần mỉm cười, nắm chặt tay Nhược Yên trong tay mình, nhìn nàng, "Chỉ cần nàng không sao là tốt rồi."

Nhược Yên chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, muốn rút tay khỏi bàn tay Hoán Thần, nhưng nàng phát hiện mình lại vô cùng quyến luyến ấm áp này, "Tô Hoán Thần, có thể nói những chuyện trước kia cho ta nghe được không?"

"Chuyện trước kia sao?" Hoán Thần khẽ mỉm cười, nhưng nàng lại mím chặt môi không nói.

"Sao vậy?" Nhược Yên vô cùng nghi ngờ nhìn nàng, "Không phải mọi người nói ta đã quên nàng rồi sao? Chẳng lẽ ta không nên hỏi?"

Nụ cười ôn nhuận nở rộ trên mặt Hoán Thần, "Nhược Yên, chỉ cần nàng muốn biết, ta đều sẽ nói cho nàng biết."

Nhược Yên nhìn chăm chú nụ cười Hoán Thần, trong lòng cuồng loạn từng hồi, vội vàng cúi đầu, "Nàng... nàng có phép thuật mê hoặc người!"

"Thuật mê hoặc người?" Hoán Thần ngây người, nhưng nàng liền cười lanh lảnh, "Nếu ta thật sự có thuật mê hoặc người, đã được thúc thúc đưa vào cung làm quý phi duy nhất của thiên tử Đại Minh rồi."

"Nàng dám đi!" Nhược Yên sợ hãi ngẩng đầu, nhíu mày bình tĩnh nhìn Hoán Thần, "Nếu ta vẫn chưa nhớ được những chuyện trước kia thì nàng đừng mơ rời khỏi ta nửa bước, mọi người đều nói nàng là phò mã Đại Việt, lần này nàng chạy không thoát được đâu."

"Nhược Yên..." Hoán Thần cảm thấy nước mắt mình sắp rơi xuống rồi, không nhịn được ôm Nhược Yên vào lòng, "Làm sao ta dám rời khỏi nàng một bước? Nếu như nàng phát bệnh mà ta lại không ở bên nàng thì ai cứu nàng đây?"

Trong lòng Nhược Yên đau xót, "Trước đây nàng vẫn như vậy sao, tùy ý vô lễ? Tùy ý khinh bạc người ta sao?"

"Thật... xin lỗi..." Hoán Thần vội vàng kéo ra khoảng cách giữa hai người, "Là... ta thất thố..."

"Quả nhiên nàng đúng là con mọt sách mà..." Nhược Yên không nhịn được khẽ mỉm cười, nhìn đôi mắt trong suốt của Hoán Thần, "Thì ra nàng ngốc như vậy sao?" Khó trách được hồi ức vừa rồi mình lại nhiệt tình như thế. Vừa nghĩ đến đây, hai gò má Nhược Yên càng đỏ ửng khiến Hoán Thần nhìn đến mức ngẩn ngơ...

"Phù dung diện, hồng chúc quang, hàm tiếu nhất cố (*)..." Hoán Thần mỉm cười ngâm khẽ, bất chợt không nhịn được hít sâu.

(*) Dung mạo mỹ nhân, ánh nến hồng, quay đầu cười khẽ...

Bỗng nhiên Nhược Yên ghé sát vào mặt Hoán Thần, "Sao vậy?"

"..." Hoán Thần thẹn thùng đỏ mặt, im lặng lắc đầu, "Đường đột thôi, đường đột thôi, Nhược Yên, nàng đừng trách ta..."

"Trách nàng chuyện gì?" Nhược Yên càng gần hơn làm trước mặt Hoán Thần không biết vì sao trở nên mơ hồ.

Trăng tròn như vậy, cảnh đêm như vậy.

Chẳng lẽ cũng từng bên nhau như thế sao?

Hai má Nhược Yên đỏ bừng, dường như nhuốm men say, "Tô Hoán Thần, nàng dám nói không biết thuật mê hoặc người sao?"

"Thật sự ta không biết mà!" Hoán Thần nghiêm túc lắc đầu, "Nếu như ta biết... thì ta... đã sớm..." Hoán Thần vội vàng ngừng lại lời muốn nói, "Cho dù ta biết, ta cũng sẽ không dùng nó trên người nàng đâu à."

"Xùy!" Nhược Yên không nhịn được bật cười, ngây người nhìn Hoán Thần, "Vì sao mặt nàng tự nhiên đỏ thế?"

Hoán Thần hít sâu, mùi hương nhàn nhạt tản ra trên thân thể Nhược Yên gần trong gang tấc càng làm Hoán Thần thêm rung động, chợt nhớ đến những chuyện động phòng riêng tư mà Tiểu Phách Tử từng nói bên tai nàng khiến hai má nàng thêm đỏ, hốt hoảng cúi đầu.

"Thì ra trong đầu nàng toàn nghĩ những chuyện không đứng đắn..." Nhược Yên đỏ mặt, đột nhiên cảm giác bầu không khí quanh mình hơi nóng lên, hốt hoảng cúi đầu.

"Nhược Yên..." Bỗng nhiên Hoán Thần ngẩng đầu nắm chặt tay Nhược Yên, "Ta sẽ chờ nàng nhớ ra ta..."

"Nếu như cả đời ta cũng không nhớ ra thì sao?" Nhược Yên nhìn chăm chú đôi mắt Hoán Thần, "Nàng cũng sẽ đợi ta?"

Hoán Thần mỉm cười thản nhiên, gật gật đầu, "Chắc chắn rồi, ta sẽ đợi."

"Đợi thế không phải ngốc lắm sao?" Nhược Yên nhịn xuống lệ nóng tràn mi, "Lỡ như đột nhiên ta chết..."

"Ta còn sống đây, làm sao để nàng chết trước được?" Hoán Thần nghiêm túc cầm tay nàng áp sát vào ngực mình, "Nhược Yên, chẳng phải nàng đã đồng ý với ta, dụng tâm mà sống, nàng quên rồi sao?"

"Ta đã nói điều đó sao?" Nhược Yên có chút hoảng hốt.

Hoán Thần gật đầu, "Từng nói."

Đôi mắt thâm tình nhìn nhau, trong lòng Hoán Thần cùng Nhược Yên đều nóng lên, nhưng chẳng qua chỉ ngây người nhìn nhau, trong lúc vô thức, cả hai liền hé mở đôi môi từ từ nhích lại gần...

"Tam tỷ! Nhị tỷ đến rồi! Nhị tỷ đến rồi!" Giọng nói Hợp Hoan kích động vang lên ngoài cửa.

Hoán Thần cùng Nhược Yên cương ngay tại chỗ, vội vàng lùi về sau.

"Nhị tỷ?" Nhược Yên cười cười, lời nói có chút kinh ngạc, nàng không quên kéo chăn đắp lên người Hoán Thần, "Nàng nghỉ ngơi đi nhé..."

Hoán Thần mỉm cười gật đầu, "Cẩn thận mọi việc."

"Được..." Nhược Yên an lòng mỉm cười đến bên cửa, mở cửa theo Hợp Hoan đến gian phòng Chân Nương.