Bích Hải Quang

Chương 82



Quyển 5: Nhược sơ

Chương 82: Thanh tước ảnh

Cuối cùng Nhược Yên cũng tỉnh, mọi người nghỉ ngơi bên bờ hồ khoảng mấy canh giờ, sau đó quyết định vào đường hầm tìm cơ hội sống sót, lúc này nên rời đi thôi.

Tiểu Phách Tử lấy hai ngọn đèn ở Trường Sinh Lăng, nàng đưa Hoài Băng một chiếc, tự mình cầm theo một chiếc đi trước dẫn đường, cẩn thận soi sáng lối đi giúp mọi người.

Hoài Băng đi sau cùng quan sát kỹ chung quanh, sợ mình lơ đãng chút thôi sẽ khiến bọn quái vật xuất hiện làm mọi người gặp nguy hiểm.

"Phạch phạch..."

Bỗng nhiên Tiểu Phách Tử nhíu mày bảo mọi người dừng bước, "Mọi người nghe thấy gì không?"

"Có đấy!" Hợp Hoan vội vàng gật đầu, "Giống như tiếng vỗ cánh!"

"Tiếng vỗ cánh sao?" Nhược Yên mượn chiếc đèn soi chung quanh tường đá, "Mọi người cẩn thận đi dọc theo tường đá này, đừng để lạc nhau."

"Nhược Yên, ta lo tiếng vỗ cánh ban nãy là do người làm, chắc nhị tỷ của mọi người đang ở gần đây." Hoán Thần nghiêm túc vỗ tường đá, "Dù chúng ta đi theo tường đá cũng sẽ trúng độc châm thôi."

Nhược Yên cau mày, sau đó nàng buồn bã thở dài, chẳng qua chỉ lẩm bẩm bốn chữ, "Tỷ muội tình thâm..."

"Cộp cộp..."

Lại thêm một tiếng động kỳ quái vang lên, Tiểu Phách Tử nghe được loáng thoáng thanh âm này truyền đến từ hướng nào, "Hình như đường hầm này..." Tiểu Phách Tử nhìn đường rẽ trước mặt, nàng nghe thấy tiếng vang phát ra từ lối rẽ, nhưng phía trước là một màn đen kịt, không thể nào phân biệt được gì? Tiểu Phách Tử cảnh giác nhìn lâu thêm vài lần, cuối cùng nàng liếc mắt nhìn ngã rẽ thứ hai nói: "Có ánh sáng cuối đường, có thể là đường ra, ta nghĩ chúng ta nên cẩn thận hơn, tránh gặp chuyện không may."

"Không sai." Hoài Băng nhìn mọi người, "Bây giờ chúng ta đều là người mang thương tích, tam tỷ vừa lành bệnh không lâu, nếu như gặp phải quái vật gì, sợ rằng chúng ta rơi vào tình thế cửu tử nhất sanh rồi, vì vậy chúng ta nên đi bên này thì hơn."

"Ngũ muội nói có lý." Nhược Yên gật đầu, đau đớn trong lòng nàng không thể giảm đi, từ đại tỷ đến tứ muội, từ tứ muội đến nhị tỷ, bảy vị tỷ muội năm nào vì sao lại dẫn đến kết cuộc này?

"Nhược Yên..." Hoán Thần vỗ vai nàng, "Chuyện đã thế rồi, chúng ta chỉ nên đi tiếp thôi."

Nhược Yên nhìn Hoán Thần chăm chú, bây giờ trừ mấy vị muội muội này thì người thân nhất trên thế gian này của ta chính là nàng... cũng may, nàng vẫn còn bên cạnh ta, Nhược Yên mỉm cười nhàn nhạt, "Phải rồi, bây giờ chỉ nên tiếp tục bước đi..." Ca ca, huynh cũng hi vọng ta quên đi quá khứ phải không?

Gió biển thổi nhè nhẹ, Tiểu Phách Tử càng đi về phía trước, nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng vơi dần, dường như đã lâu lắm rồi ta mới cảm nhận được luồng hơi thở này...

"Tên Tiểu Phách Tử kia, ngươi có thể đi chậm chút được không, chân ngươi vẫn đang bị thương mà, nếu như vết thương rách ra, ta sẽ không cứu ngươi đâu." Mỗi lần Mộ Ly nhìn thấy Tiểu Phách Tử như thế liền biết nàng ta sẽ chủ quan, hơn nữa sẽ chủ quan đến mức gây ra họa lớn gì đây.

"Yên tâm, vết thương này không đáng gì, ta vẫn có thể bay nhảy nữa mà!" Tiểu Phách Tử quay đầu mỉm cười nhìn Mộ Ly, sau đó nhún nhảy trong đường hầm, "Nếu như ta không ngửi nhầm, đây nhất định là mùi gió biển, cuối cùng thì chúng ta có thể bình yên ra biển rồi, làm sao không vui mừng cho được?"

Hoài Băng dở khóc dở cười nhìn Tiểu Phách Tử giống như hài tử bắt đầu làm loạn, "Nếu như nàng bị thương nữa, cho dù lục muội muốn cứu nàng ta cũng không để lục muội cứu nàng!"

"Hoài Băng..." Tiểu Phách Tử sững người, có chút oan uổng nhìn Hoài Băng, "Thật sự không cứu ta sao?"

Hợp Hoan không nhịn được gõ lên trán Tiểu Phách Tử, "Nếu như Mộ Ly dám cứu ngươi, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho nàng!"

Sắc mặt Mộ Ly tái xanh, "Đây... đây rõ ràng là Tiểu Phách Tử làm loạn mà, vì sao ngay cả ta nàng cũng không bỏ qua?"

Hợp Hoan đắc ý nhìn Mộ Ly, "Ta thích thế thì sao?"

Nhất thời Mộ Ly cùng Tiểu Phách Tử mềm giọng lại, im lặng từ từ bước đi.

Tiểu Phách Tử lặng lẽ kéo Mộ Ly, "Lục cô nương à ơi, bây giờ hai người chúng ta có phải 'đồng cảnh ngộ' không?"

Mộ Ly hất tay nàng, lên tiếng nói: "Ngươi không cần mạng thì kệ ngươi, nhưng ta thì rất cần mạng nhỏ của ta, vì vậy chúng ta bớt nói thì tốt hơn, ngươi đừng bao giờ kéo ta xuống nước cùng ngươi."

"Ta kéo ngươi xuống nước hồi nào?" Tiểu Phách Tử vô tội nói.

"Còn dám nói không có... coi chừng!" Gương mặt Mộ Ly thay đổi, nàng chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Tiểu Phách Tử xoay mặt lại đập mặt vào tường đá, đau đớn vô cùng làm Tiểu Phách Tử phải ôm mặt thở phì phò.

"Xì!" Hợp Hoan không nhịn được bật cười, "Xem kìa, không phải đang bị thương sao? Mộ Ly, không được cứu nàng nha."

"Hợp Hoan tỷ tỷ..." Tiểu Phách Tử ngẩng mặt, đôi mắt không tự chủ được rưng rưng nước mắt, má trái sưng lên một cục bự như bánh bao đến mức nháy mắt cũng đau.

"Gọi ta làm gì, vô ích thôi." Hợp Hoan cầm lấy đèn từ tay Tiểu Phách Tử, sau đó nàng kéo Mộ Ly, "Đi thôi, không cần lo cho nàng ta, bị đau mới nhớ đời chứ."

"Tiểu Phách Tử, là do ngươi nha." Hoán Thần cùng Nhược Yên không nhịn được đến gần, cẩn thận nhìn gương mặt bị sưng to của Tiểu Phách Tử, "Hợp Hoan cô nương nói không sai, nên để ngươi nhớ lâu chút đi, nếu cứ tiếp tục bất cẩn như thế, nhất định sau này sẽ gây họa."

"Con mọt sách..." Tiểu Phách Tử bất đắc dĩ nhìn Hoán Thần, sau đó nhìn Nhược Yên một chút, "Tam cô nương..."

Nhược Yên mỉm cười nhàn nhạt, nàng chỉ chỉ Hoài Băng phía sau, từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, "Ta nghĩ ngũ muội muốn nói hơn so với ta." Vừa dứt lời liền kéo theo Hoán Thần đi trước.

Tiểu Phách Tử không dám nhìn Hoài Băng chút nào, "Ta... ta..." Nàng hốt hoảng xoay người đi, "Hoài Băng, ta không sao, không sao mà, chúng ta nên đuổi theo các nàng đi ha."

"Tiểu Phách Tử!" Hoài Băng lạnh lùng quát to, Tiểu Phách Tử nhất thời đứng im như tượng gỗ, trong lòng thầm nghĩ - lần này thật sự xong đời rồi.

Bất chợt đôi môi ôn nhu dán lên gò má nóng hực vì sưng to của Tiểu Phách Tử làm Tiểu Phách Tử run lên, nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn Hoài Băng, loáng thoáng nhìn thấy dung nhan Hoài Băng được chiếu rọi từ ánh đèn mờ, "Hoài Băng, nàng..."

Hoài Băng dịu dàng chạm lên gương mặt Tiểu Phách Tử, nàng cau mày nói: "Sao nào? Muốn bị đụng thêm lần nữa à?"

Tiểu Phách Tử gật đầu, cười hì hì, "Nếu như mỗi lần ta bị vậy mà được nàng hôn nhiều thêm, ta tình nguyện bị đụng thêm chục lần nha!"

Hoài Băng sầm mặt lại, nhéo vào chỗ đau bên má Tiểu Phách Tử làm cho nàng kêu oai oái, kéo kéo khóe miệng kêu la: "Hoài Băng... Hoài Băng... đau... đau..."

"Nếu như nàng không biết thương bản thân mình chút, thì dù sau này nàng bị thương nữa ta cũng nhéo nàng đau chết luôn đi!" Hoài Băng hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, sau đó nàng xoay người đi trước, trong lúc lơ đãng gương mặt nàng thoáng hiện chút đỏ hồng, cuối cùng không tự chủ được giãn chân mày lặng lẽ mỉm cười, âm thầm nói: "Đồ ngốc."

Tiểu Phách Tử vuốt vuốt má, hậm hực theo sau, thật sự mình phải thay đổi tính tình sao?

"Đáng hận thật!" Hợp Hoan vừa nhìn thấy thứ gì đó liền tức giận kêu to.

Năm người còn lại vội vàng rời khỏi đường nhỏ, giương mắt nhìn tình hình diễn ra trước mặt.

Trước mắt mọi người là một khu đất cao hơn mười trượng, có một cái cửa nhỏ hình vuông để cho một người ra vào, có lẽ ban đầu có rất nhiều dây leo bám chằng chịt trên cánh cửa nối dài xuống đất, nhưng không hiểu vì sao lại bị rơi toàn bộ xuống đất, chắc hẳn có người nào đó đã chém chúng?

Chung quanh bám đầy rêu xanh, trơn trượt đến mức không thể nào đứng vững, nếu như muốn dùng khinh công bay lên, vậy đây chính là việc không thể thực hiện.

"Chẳng lẽ nhị tỷ không muốn chúng ta rời khỏi đây sao? Muốn chúng ta đói chết ở đây sao?" Hợp Hoan đau thương lẩm bẩm, "Vì sao nhị tỷ có thể nhẫn tâm như thế?"

Mộ Ly vỗ vai Hợp Hoan, nói: "Hợp Hoan, bây giờ không phải lúc sơn cùng thủy tận, chỉ cần một người trong chúng ta có thể ra ngoài, nhất định sẽ nghĩ ra cách tìm được dây thừng, cứu mọi người thoát khỏi đây." Vừa dứt lời, Mộ Ly nhìn Tiểu Phách Tử, "Ở đây ngươi là người có khinh công tốt nhất, bây giờ trông cậy vào tài khinh công của ngươi rồi."

Tiểu Phách Tử nhìn lên ô cửa vuông trên kia, "Được, để ta thử!" Vừa nói xong, nàng điểm mũi chân phi thân lên trên, nhưng thật đáng tiếc, cho dù khinh công của nàng là tuyệt đỉnh thiên hạ, nhưng vẫn không thể nào bay đến chỗ ô cửa vuông kia được, Tiểu Phách Tử đáp xuống đất, không cam lòng nhìn mọi người, "Lần này không tính, ta thử lại lần nữa!" Kế đến nàng lại phi thân thêm lần nữa, thật đáng tiếc, đừng nói bay ra ngoài, ngay cả vươn tay cũng không thể nào chạm được cửa.

Nhìn thấy Tiểu Phách Tử đáp xuống đất lần nữa, trong lòng mọi người hơi lo sợ rồi, Nhược Yên lắc đầu, "Nhị tỷ quyết tâm không cho chúng ta rời khỏi đây, phải vùi thân nơi này vĩnh viễn rồi, không có dây leo kia làm sao chúng ta rời khỏi đây được."

Hoán Thần gật đầu, nhìn những sợi dây leo rơi xuống đất, "Chúng ta có thể kết dây leo thành dây thừng, nếu như không bay lên đó được, chỉ cần chúng ta có thể ném ra ngoài hoặc bám được lên ô cửa kia thì chúng ta có thể bám dây leo lên rồi."

"Ý kiến hay!" Tiểu Phách Tử không nhịn được vỗ vai Hoán Thần, cúi người nhặt hai sợi dây leo cột lại thật chặt.

"Đừng phí sức làm gì." Hoài Băng đặt chiếc đèn xuống đất, cẩn thận kiểm tra chung quanh, "Những sợi dây leo này không hề chắc chắn, xem như chúng ta siết chặt dây chăng nữa, cũng không cách nào để nó bám dính trên cánh cửa kia."

"Không sao, chúng ta có thể dùng đá mà!" Tiểu Phách Tử nhìn bốn phía, sắc mặt dần dần nặng nề, "Cho dù tìm ra được đá, nhưng trơn thế này làm sao cố định được dây leo."

"Phạch phạch..." Thanh âm kia lại vang lên lần nữa.

Bỗng nhiên Nhược Yên nghĩ đến điều gì, nàng liếc mắt nhìn phía sau, "Nếu như... nếu như thanh âm này là của loài chim, có lẽ chúng ta sẽ có đường sống rời khỏi đây."

"Chim sao?" Hoán Thần nhìn Nhược Yên, dường như đã hiểu ý Nhược Yên, "Không sai."

"Nhị tỷ cố tình muốn chúng ta đi theo tiếng động quái dị kia, chắc chắn muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết! Chúng ta không thể trúng kế." Hoài Băng lắc đầu.

"Nếu ngay cả nhị tỷ cũng cảm thấy thanh âm quái dị kia sẽ gây nguy hiểm, vậy thì nàng không dại gì đi theo nó, vì vậy chúng ta không ngại mạo hiểm lần này, nói không chừng sẽ có hi vọng phải không?" Nhược Yên nghiêm túc nhìn Hoài Băng, tiếp tục nói: "Hiện giờ chúng ta ở đây cũng chỉ chờ chết thôi, không bằng thử làm theo ý nhị tỷ, xem thử có dẫn đến kết quả nhị tỷ mong muốn không?"

"Được! Tam tỷ, ta cùng đi với tỷ!" Hợp Hoan gật đầu, "Nhất định ta phải sống, phải rời khỏi nơi này, xem thử nhị tỷ đối với chúng ta như thế sẽ gặp quả báo gì!"

Nhược Yên buồn bã nhìn Hợp Hoan, "Đi thôi, chúng ta đi xem thứ kia là gì?"

Mọi người quay lại đường cũ, tất cả cùng dấn thân vào bóng tối, càng lúc càng nghe thấy thanh âm quái dị kia một cách rõ ràng, mùi trái cây nồng nặc cũng dần dần xông vào mặt.

"Thơm quá!" Tiểu Phách Tử nuốt nước bọt, "Phía trước chắc có đồ ăn rồi!" Vừa nghĩ đến đây, nàng theo bản năng sờ bụng, thật sự cảm thấy có chút đói bụng rồi.

"Quỷ chết đói đầu thai lại xuất hiện rồi." Hoài Băng lắc đầu, mỉm cười nhìn Tiểu Phách Tử.

Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt, "Chết đói thảm lắm à..."

"Quả nhiên là chim!" Hợp Hoan nhìn thấy trước mặt không nhịn được ngạc nhiên nói, "Thật sự bộ lông của nó rất đẹp, vì sao ta chưa bao giờ nhìn thấy?"

Mọi người dùng hai ngọn đèn chiếu sáng, chỉ thấy một con chim rất to, toàn thân được bao phủ bởi màu lông xanh biếc, nhưng nó đang bị một tảng đá rất nặng đè bên cánh, còn chiếc cánh kia đang đập vô cùng yếu ớt, dường như nó muốn thoát khỏi tảng đá nặng nề này.

Có rất nhiều trái cây còn tươi chung quanh con chim này, một số chỉ còn hạt, một số thì bị cắn một miếng, số còn lại thì nguyên vẹn.

"Thật lạ, con chim này nằm ở đây, còn những trái cây này ở đâu ra?" Mộ Ly nhíu mày, có chút nghi ngờ.

Hoán Thần chạm lên tảng đá, "Việc cần làm bây giờ là phải dời tảng đá này đi."

"Ừm!" Tiểu Phách Tử gật đầu, giúp Hoán Thần cẩn thận dời tảng đá.

Tiếng chim hót yếu ớt dần dần vang lên, chỉ thấy nó vẫy cánh, nhưng bởi vì bên cánh đang bị thương rất nghiêm trọng, sau cùng nó vẫy cánh không được liền ngã nhào xuống đất.

Mộ Ly đi đến, cẩn thận nhìn cánh của nó, nàng chạm tay lên cánh, nhíu mày nói: "Vậy ra tảng đá này đã làm tổn thương xương cốt của nó, chắc là nó cần phải nghỉ ngơi vài ngày nữa mới có thể bay lại như cũ."

"Hầy, chúng ta tìm được chim, không ngờ tìm phải chim gãy cánh." Hợp Hoan hất mặt lên, chán nản lắc đầu.