Biển Cấm

Chương 37



Lông mày Linh Trạch cũng không động, một lúc lâu sau mới xoay người lại.

Đứa nhỏ thấy hắn không để ý tới mình, chậm rãi dời bước qua, chờ đến khi đến bên cạnh Linh Trạch, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên giãy giụa do dự, cuối cùng vẫn là duỗi tay kéo lấy tay áo đối phương.

Linh Trạch lại rũ mắt, đôi mắt trắng xám “nhìn chằm chằm” y.

“Người lớn trong nhà ngươi đều mặc kệ ngươi sao?”

Đứa nhỏ ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt hồn nhiên, cũng không biết có hiểu lời hắn nói hay không, không trả lời, chỉ cong mắt cười ngây ngô.

Linh Trạch không nhìn y nữa, mặt lại hướng về bệ đá phía trước, giống như có thể nhìn rõ mọi vật trước mắt, ánh mắt rơi xuống hộp sơn mài bị dây xích trói chặt một cách chuẩn xác.

“Ở bên trong là thức thần của đệ đệ ta.” Giọng nói thanh nhã của Linh Trạch vang vọng trong hang động, “Ta thân là người thừa kế vương vị của Bắc Hải, từ nhỏ liền thừa nhận nhiều áp lực cùng trách nhiệm hơn những người khác. Người khác có thể làm nũng với cha mẹ, ta không thể; người khác có thể chơi đùa, ta không thể; người khác có thể kết bạn, ta không thể…”

Mỗi một “người khác” mà hắn nói ra, ta đều có loại dự cảm kỳ thật hắn chính là đang nói Giáng Phong. Lúc Giáng Phong làm nũng với cha mẹ, hắn thân là Thái tử, cần phải đoan chính khắc chế; lúc Giáng Phong chơi đùa, nhảy nhót lung trung, hắn thân là Thái tử, phải biết lễ giữ lễ; lúc Giáng Phong bơi khắp thiên hạ kết bạn với đám Hắc giao, hắn thân là Thái tử, chỉ có thể bị vây tại Long cung.

Mặc dù bọn là đều là Hoàng tử, lại một người sống vô tư phóng túng; một người sống áp lực vô cùng.

“Ánh mắt ta liền không tự chủ được rơi xuống trên người y. Y là ánh sáng duy nhất ở Bắc Hải, cũng là huyết thống thân cận nhất cả đời này ta đều không thể thoát khỏi. Ta biết ánh mắt kia có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng trước sau không có biện pháp ngừng lại yêu thích đối với màu đỏ kia. Đến cuối cùng, ngay cả bản thân ta cũng không biết được rốt cuộc là thích bản thân y, hay là sức sống mãnh liệt nóng cháy trên người y.” Một Bắc Hải Vương như hắn, nửa đêm lén lút tới thăm tàn hồn của đệ đệ thì thôi, còn mở cõi lòng nói chuyện với một tên ngốc, xem ra là thật sự sống đến quá áp lực, bình thường ngay cả người để nói ra lời trong lòng cũng không có.

“Kỳ thật… Tử Vân Anh đã sớm cảnh báo ta rất nhiều lần, là ta lừa mình dối người, lòng còn may mắn*, cảm thấy màu sắc tươi đẹp như vậy, sẽ không giấu bất luận vẩn đục hắc ám.” Hắn cong môi tự giễu, “Bộ dạng ta lúc này, cũng coi như báo ứng của có mắt không tròng đi.”

(*心存侥幸: Biết rõ k có khả năng, nhưng trong lòng vẫn ôm một chút hy vọng kia.)

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt mình, con ngươi xám xịt không chiếu ra bất cứ thứ gì, bao gồm cả màu đỏ đã từng thích như vậy.

Đứa nhỏ giống như có cảm giác, tay nhỏ vươn ra, nắm lấy ngón tay dấu ở ống tay áo của Linh Trạch.

Cả người Linh Trạch chấn động, ta khẩn trương mà đôi mắt đều trừng thẳng, chỉ sợ một nháy mắt tiếp theo liền vung tay đánh đứa nhỏ lên vách động. Nhưng Linh Trạch không có, hắn lại đứng một lúc, nắm tay đứa nhỏ, dẫn y chậm rãi đi ra động.

“ĐI thôi, ta đưa ngươi về.”

Như những lần trước, hắn lại đưa đứa nhỏ ta đây ra khỏi cấm địa.

Mỗi lần đều là Linh Trạch dẫn ta trở về, chưa bao giờ kinh động đến bất luận kẻ nào. Không ai phát hiện đứa nhỏ ta đây mỗi một buổi tối không ngủ được đều sẽ chạy đến cấm địa, cha ta không quan tâm ta, ma ma chăm sóc ta tuổi lớn, tai điếc mắt hoa, cũng khó có thể phát hiện.

Ta không biết mình làm như thế nào mà mỗi lần đều có thể vừa vặn gặp được Linh Trạch, có lẽ cũng có lúc bắt trượt, chỉ là gương không có ghi lại. Nhưng mỗi khi ta gặp được hắn, khuôn mặt non nớt kia liền sẽ lộ ra biểu tình cùng loại với chó thấy xương hoặc là gấu thấy mật, vui sướng lại nóng bỏng.

Có một ngày không biết có phải ban ngày ta bị tên tôn tử Mặc Sanh kia khi dễ hay không, trên tay bị cọ rách một miếng lớn, ma ma lại băng bó cho ta, cũng không biết có phải mắt mờ không thấy rõ hay không, bao tay ta giống như cái bánh chưng.

Ta ủy khuất giơ cái ‘bánh chưng’ kia cho Linh Trạch xem, hai mắt ngậm nước, phun ra chữ thứ hai sau chữ ‘cha’ như một kỳ tích —— “Đau”.

Linh Trạch vuốt tay ta, trên mặt lộ ra vẻ buồn cười: “Sao lại bao cho ngươi thành như vậy.”

Hắn cởi bỏ vài trắng cho ta, lại bao lại, động tác nhẹ nhàng chậm rãi tinh tế, cuối cùng thắt lại một cái nút, bao đến có thể nói là xinh đẹp.

Xuyên qua gương, ta giống như mình khi còn bé, nhìn chăm chú vào dung nhan của hắn một cách lưu luyến, đầu ngón tay xẹt qua mặt mày cúi thấp của hắn, mũi cao ngất, cuối cùng dừng ở khóe môi mang theo đường cong nhợt nhạt.

Sau khi gặp qua phản bội như vậy, cũng chỉ có thể đối với một đứa nhỏ không có uy hiếp, hắn mới có thể thật sự mở rộng cõi lòng, bày ra chút ôn nhu mà bản thân có.

Đầu ngón tay chuyển đến trên người đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to bên cạnh, nói nhỏ: “Ngươi thật đúng là người ngốc có phúc của người ngốc…” Thậm chí ta đều có chút ghen ghét đối với bản thân khi còn nhỏ.

Băng bó cho đứa nhỏ xong, Linh Trạch không thu tay lại, mà chậm rãi nâng tay lên, sờ đến khuôn mặt của đối phương.

Đứa nhỏ không hề sợ, cũng không né tránh.

Linh Trạch sờ từ trán đến cuối lông mày, hốc mắt, cái mũi, lại đến miệng, chờ đến khi cả khuôn mặt đều đã được sờ hết một lượt, lúc này hắn mới thu hồi tay: “Thì ra dung mạo ngươi như vậy sao, tiểu gia hỏa.”

Khóe môi hắn mang theo nụ cười dịu dàng xinh đẹp, trong giọng nói có một loại sủng nịnh không thể diễn tả bằng lời.

Ta cuộn ngón tay, thật sự không nhịn được, cúi người ở trên mặt gương, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn đối với miệng cười của hắn.

Hình ảnh trong gương có rất nhiều, mỗi đoạn nửa canh giờ, xem bảy tám đoạn, bất tri bất giác trời cũng đã sáng rồi. Ta cất gương, tính toán đêm nay lại lấy ra xem tiếp, khi đứng lên đột nhiên một trận choáng váng, mọi vật trước mắt đều mơ hồ trong một chớp mắt.

Ta vội vàng đỡ cái bàn bên cạnh, lắc lắc cái đầu không được tỉnh táo lắm.

Có lẽ là do ngồi lâu lại một đêm không ngủ, ta xoa xoa hai mắt, cũng không để ý lắm.

Nhóm ngư nô đã chờ bên ngoài từ sớm, thấy ta mở cửa, cho rằng ta vừa dậy, sôi nổi đi vào hầu hạ ta rửa mặt dùng bữa.

“Hôm nay các tộc quyền quý nổi danh được Bắc Hải mời đến đều sẽ vào cung dự tiệc, Cao tổng quản đặc biệt dặn dò chúng ta phải cho Công tử ăn diện lộng lẫy.” Một ngư nô đứng phía sau chải tóc cho ta, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.

“Hôm nay mọi người đến là để xem Công chúa, ta thế nào hẳn là không quan hệ chứ.” Đoán chừng ta cũng chỉ ngồi ở một góc xó xỉnh nào đó, sẽ không khiến người khác chú ý, cái loại ẩn giữa một đống khách khứa.

Mặc Diễm mới là vai chính của buổi tiệc rượu hôm nay, ta sao, tùy ý mân mê hai cái cũng liền thôi.

Bởi vậy khi ngư nô bảo ta chọn một trong đống trâm cài xinh đẹp lộng lẫy, ta chọn một cái trâm bạch ngọc thoạt nhìn trang nhã nhất, ngư nô giống như có chút thất vọng, dường như cây trâm này cản trở dục vọng sôi sục thể hiện tài năng của nàng vậy. Nhưng cuối cùng nàng vẫn là tiếp nhận, nhỏ giọng than thở cắm vào giữa mái tóc ta.

Lại mặc vào Long y hôm qua, quần áo đã được huân hương, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, rất giống mùi trên người Linh Trạch.

Ta nhịn không được lặng lẽ hít sâu hai cái, lúc lấy lại tinh thần lại vì hành vi của mình mà cảm thấy xấu hổ.

Ngư nô bận việc trước trước sau sau, bẻ kéo vuốt lau áo bào của ta, gắng đạt tới mức không để lại một nếp uốn, không thấy một hạt bụi.

Long y dưới ánh mặt trời nhu hòa dưới đáy biển càng thêm lóa mắt, rõ ràng Linh Trạch là một con rồng trắng, nhưng vỏ lột của hắn lại giống như mặt trong của vỏ ngọc trai, phát ra ánh sáng năm màu.

Đeo ngọc bội bên eo, thay giày, chờ đến khi mọi thứ đã chuẩn bị tốt, thời gian cũng đã không sai biệt lắm. Ngư nô mời ta đến cổng cung, nói có xe kéo chờ ta ở đó.

Ta ít khi mặc long trọng như vậy, thiếu chút nữa không thể đi đường. Chờ ta cẩn thận dời được đến ngoài cổng Đế Cẩm Cung, Linh Trạch mặc cổn phục* của Đế vương, đầu đội mũ miện chuỗi ngọc thạch anh** đã đứng ở trước xe kéo rồi.

(*衮服 lễ phục ngày xưa.)

(**水晶冕旒.)

Hôm nay cũng coi xem như ngày vui, thoạt nhìn hắn cũng có tinh thần.

Ta cho rằng chúng ta là chia ra hai xe kéo, không nghĩ tới hắn thấy ta đến gần, đưa tay ra với ta.

Tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt hắn lại rất ôn nhu, trong hoảng hốt lại khiến ta đem hắn chồng lên hình ảnh trong gương đồng tối hôm qua, bản thân cũng không kịp phản ứng liền nắm lấy tay hắn.

Trong mắt Linh Trạch xẹt qua một tia vui vẻ, nắm ta ngồi lên xe.

Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, xe kéo thong thả nâng lên, do cá ngựa dẫn về phía trước.

Toàn bộ hành trình ta đều cứng ngắc, sống lưng ưỡn thẳng đến mỏi nhừ, mà kinh ngạc chờ ta còn chưa ngừng ở đây.

Trong buổi tiệc, Linh Trạch ngồi trên cao, đồ ăn bày riêng, quần thần phía dưới chia thành hai bên, cách Long tọa càng gần dĩ nhiên càng là nhân vật quan trọng. Đầu tiên bên tay phải là Thái tử, thứ hai chính là Tử Vân Anh, vị trí đầu tiên tay trái nhìn thế nào cũng nên là của Công chúa Mặc Diễm, kết quả Cao Giáp dẫn thẳng ta đến vị trí thứ nhất kia để cho ta ngồi xuống.

“Vậy… Diễm, Diễm Diễm đâu?” Ta có chút mờ mịt hỏi ông ta.

“Ở đây.” Ông ta chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh ta.

Hả? Rốt cuộc thân phận hiện tại của ta là gì, thế nhưng còn có thể cùng ngồi cùng ăn ngang với Thái tử?

Bữa tiệc bắt đầu khi ánh trăng chiếu vào mái vòm, ta vô cùng không được tự nhiên mà chịu đựng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi ở khắp nơi, cùng với vẻ mặt hận không thể lột da ta ăn thịt của Thái tử phía đối diện, có chút đứng ngồi không yên.

Mặc Diễm thì lại là vô tâm vô phổi, chỉ lo ăn, giống như không hề cảm thấy vị trí này của ta có chỗ nào đó không ổn.

(*没心没肺: suy nghĩ đơn giản.)

Lữ Chi Lương cũng đang ở trong đống khách khứa, nhưng vị trí thì cách xa rất nhiều, ngồi bên cạnh là Tường Hổ, hai người vừa nói vừa cười, lúc tầm mắt cùng ta chạm vào còn có thể ở phía xa nâng chén với ta, ngược lại là thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Lão tiểu tử này, có phải đã vui đến quên trời quên đất rồi không hả?

“Hôm nay mở tiệc chiêu đãi chư vụ, là vị việc vui của Long cung.” Giọng nói của Linh Trạch không lớn lắm, đại sảnh vốn ầm ĩ lập tức an tĩnh, “con gái Mặc Diễm của ta, thất lạc nhân gian mười năm, cuối cùng tìm về. Từ đây Bắc Hải nhiều thêm một Công chúa, Thái tử nhiều thêm một muội muội, ta nhiều thêm một con gái yêu…”

Ánh mắt hắn rơi xuống trên người Mặc Diễm, một bộ dạng cha con tình thâm. Ta lại nhìn thấy Mặc Diễm không thể kiềm chế được mà khóe miệng giật giật, dường như đang cố hết sức đè lại biểu lộ khinh thường của mình.

Nếu có thể, nàng chưa bao giờ muốn làm Công chúa.

Linh Trạch giống như không phát hiện, nhàn nhạt dời mắt: “Mong sau này Công chúa có thể như huynh, khắc kỷ* giữ lễ, thừa nhận toàn bộ chức trách của Long tộc, trở thành tấm gương sáng cho Bắc Hải. Trân bảo của lòng ta trở về Long cung, hân hoan vui sướng khó có thể nói thành lời, chỉ có Đỗ Khang**, có thể biểu đạt tình cảm này.”

(* 克己 khắc kỷ: khắc chế ràng buộc mình, yêu cầu bản thân nghiêm khắc.)

(*杜康 rượu đỗ khang/người phát minh ra phương pháp ủ rượu)

Nói xong, hắn nâng ly rượu, mời mọi người ngồi phía dưới.

Ngoại trừ ta có hơi trố mắt, những người còn lại không hẹn mà cùng nâng ly rượu, cao giọng chúc mừng: “Chúc mừng Vương thượng đón trân bảo về!”

Ta hậu tri hậu giác nâng ly, chậm nửa nhịp mà uống một hơi cạn sạch theo mọi người. Lúc ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình chạm đến ánh mắt của Linh Trạch từ sau chuỗi ngọc thạch anh trên mũ miện.

Hắn dùng tay áo thùng thình che môi, đuôi mắt bởi vì uống rượu mạnh mà đỏ ửng, khí sắc nhưng thật ra khá hơn.

Ta thật mau dời mắt, toàn bộ thời gian lúc sau nhỏ giọng nói chuyện với Mặc Diễm, rất ít nhìn xem người ngồi phía trên, cho dù ta có thể cảm giác được có một tầm mắt luôn là như có như không nhìn về phía ta.

Trong bữa tiệc Tử Vân Anh giống như uống có hơi nhiều, lung lay đứng dậy muốn đi ra ngoài thông khí. Ta tìm đúng thời cơ, đi theo nàng ra ngoài.

Nàng đi trong hành lang an tĩnh một đoạn, cảm giác có người đi theo, ngoái đầu nhìn lại, nhíu mày kinh ngạc về phía ta.

“Như thế nào, tìm ta có việc?”

Ta cũng không vòng vo, đi đến trước mặt nàng, lấy chiếc gương đồng từ trong túi càn khôn đưa cho nàng.

“Tướng quân bảo ta soi gương, ta soi rồi.”

Nàng cầm lấy, con ngươi vốn đã mang theo vài phần men say sinh ra một ít cảm khái.

“Pháp trận trên gương này, là bút tích của Tướng quân sao?”

Nàng sờ tấm gương kia, lắc đầu nói: “Cũng không phải, đây là đồ của Bệ hạ. Gương này có tên là ‘Hóa ảnh’, có thể hóa ký ức của người thành hình ảnh. Chỉ cần chủ nhân của gương đưa ký ức của mình vào trong đó, ngày sau khi cần lại dùng pháp nhìn lại là được. Ngươi còn chưa xem hết sao?”

“Xem một bộ phận, chưa kịp xem hết.”

“Ta biết ngay.” Nàng thở dài một hơi, “Tốt nhất ngươi nên lấy về xem hết, xem hết rồi, ngươi cũng có thể hiểu rõ một số chuyện của năm đó.”

Nàng trả lại gương cho ta, không biết có phải thật sự uống hơi nhiều hay không, nàng nhìn chăm chú vào gương mặt ta, trong mắt dần nhiễm lên đau thương

“Ta có một khuyết điểm, có lẽ là do niên thiếu đắc chí*, luôn là quá mức tự tin, cho rằng mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.” Ta sững sờ, liền nghe nàng nói tiếp, “Ta biết rõ Giáng Phong có vấn đề, lại vì buồn bực với Linh Trạch bướng bỉnh hồ đồ, không chấm dứt trước khi mọi chuyện không thể vãn hồi, làm hại Linh Trạch nhận phải đau xót ngàn năm. Ta cũng biết Mặc Tước có vấn đề, tự cho là đặt nàng ở bên người, là mình có thể không chút dao động, kết quả gián tiếp hại ngươi, cũng hại Thái tử.”

(*年少得志: tuổi trẻ đã đạt đc nhiều thành tựu.)

Nàng nhắm mắt, lông mi đen dày dính lên chút ướt át, môi mím chặt đỏ như máu.

“Xin lỗi.”

Lúc ta đang vì ngụ ý trong phần nói của nàng về Mặc Tước mà cảm thấy khiếp sợ không thôi, nàng cũng đã không quay đầu lại tiếp tục dọc theo hành lang nhanh chóng rời đi. Ta không đuổi theo, chỉ nhìn bóng dáng có chút cô đơn của nàng càng đi càng xa, cho đến khi biến mất ở tầm mắt.

Ta cho rằng Mặc Tước đối với Tử Vân Anh từ đầu tới cuối cũng chỉ là một món đồ chơi có cũng được không có cũng không sao, không nghĩ rằng nàng lại bỏ vào chút thật tình.

Tầm mắt đảo qua trăng tròn to lớn khí trên mái vòm, hôm nay ngày vui, Linh Trạch đặc biệt để ánh trăng rọi đến mái vòm, để cho mỗi một Hải tộc trong Vương đô đều có thể thưởng thức cảnh đẹp.

Chân ta khựng lại, bước chân vốn muốn quay người trở về lại có chút cứng đờ, nhìn ánh trăng kia một trận hoảng hốt.

Đột nhiên, dường như thần hồn đều đang chấn động, một trận tim đập nhanh quét tới, khiến ta nắm chặt vạt áo, thiếu chút nữa không thở nổi. Ta lảo đảo đỡ trụ, cúi đầu mở to miệng thở dốc, cách vải dệt, lòng bàn tay đều có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn kia.

Xảy ra chuyện gì? Ta cũng uống nhiều quá sao?

Bình tĩnh một chút, ta quay lại bàn tiệc, lấy lý do không thắng nổi lực rượu, nói với Linh Trạch muốn rời bữa trước.

Hắn nhìn ta, nghiêng đầu dặn dò Cao Giáp hai câu, sau đó gật đầu: “Đi đi.”

Ta lén thở phào một hơi, quả thật như được đại xá. Ngày hôm qua một đêm không ngủ, ta ngốc ở đây cũng không được tự nhiên, nhiều người nhiều mắt, đặc biệt hở một tí còn phải bị nhãi ranh Ngao Yến kia trợn trắng mắt, không bằng về sớm một chút, cũng có thể thanh tịnh, dưỡng tinh thần.

Cao Giáp tự mình đưa ta lên xe hồi cung, trước khi đi nói: “Bệ hạ nói, đừng quên ước hẹn đêm nay.”

Ông ta không nói ta thật đúng là suýt nữa quên rồi.

“Đã biết.” Thôi, chờ hắn thì chờ hắn, ta cũng tò mò hắn muốn nói gì với ta.

Tử Vân Anh nói ta xem hết hình ảnh trong gương, là có thể hiểu rõ một số việc lúc trước. Ta không biết nàng chỉ cụ thể là cái nào, nhưng… có lẽ có thể cởi bỏ khúc mắc giữa ta và Linh Trạch cũng không chừng.

Trăng lên giữa trời, mâm ngọc sáng ngời lên tới vị trí cao nhất trong trời đêm.

Trong lúc chờ Linh Trạch về cung, ta không cẩn thận ngủ quên mất.

Sương mù đen nhánh dày đặc giống như mực, đưa mắt nhìn bốn phía, không có đường ra, tứ chi thậm chí cả tai mắt mũi miệng đều bị sương mù xâm nhập.

“Giả dối, tất cả đều là giả dối…”

“Ngay cả ký ức của ngươi hắn còn có thể bóp méo, huống chi gương Hóa Ảnh?”

Trong tay bất tri bất giác nhiều ra một mặt gương, mặt gương rung động, hiện ra khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Linh Trạch.

Trên mặt hắn không có ôn nhu, chỉ có lạnh nhạt, kéo đứa nhỏ ta đây tới trước bệ đá, chỉ vung tay lên, nhẹ nhàng mở ra hộp sơn mài phong ấn thức thần của Giáng Phong.

“Để ngươi làm vật chứa, ta liền có thể hồi sinh lại y.”

Hắn nói mà không có biểu cảm gì, trong hộp đột nhiên phát ra ánh sáng chói lọi, màu đỏ chói mắt nhuộm đầy tầm mắt của ta.

Thật mau ánh đỏ biến mất, ta phát hiện mình bị trói ở một khối đá ngầm, tiếng sầm cuồn cuộn trên bầu trời, góp sức chờ phát động*.

(*蓄势待发 súc thế đãi phát: Tích lũy/gom góp sức mạnh và chờ thời cơ hành động.)

Linh Trạch rũ mắt từ trên cao nhìn xuống ta, trong mắt là thương hại cùng trào phúng.

“Sao ta có thể yêu ngươi? Dù ngươi có được nhan sắc mãnh liệt giống y, cũng chỉ là một ngọn lửa bên cạnh thái dương mà thôi, tồn tại yếu ớt đến một cơn gió nhẹ là có thể thổi tắt.” Hắn tàn nhẫn mà dùng ngôn ngữ lăng trì ta, “Ngươi vĩnh viễn không bằng y.”

Khi ánh sét đầu tiên đánh xuống từ không trung, ta mở bừng hai mắt.

Trùng hợp ngoài điện có ngư nô gõ cửa: “Công tử, Bệ hạ đã về, mời người đi đến Chủ điện.”

“Đã biết.”

Ta chậm chạp đứng dậy khỏi ghế, đi về phía cửa.