Biên Giới 18

Chương 17: Sự xuất hiện lúc tuyệt vọng



[Hạ Y trên đường đến đại đội H - một đại đội nằm trong thành phố Bóng Tối. Cô cũng khá lâu rồi chưa vào lại thành phố, nhìn mọi thứ tập nập khác xa so với đại đội S càng khiến lòng Hạ Y thêm gợn sóng. Cô không biết lần chuyển công tác này có thể gặp lại Phó Quân nữa hay không nhưng hiện tại cô chính là không muốn gặp anh.]

[Tới nơi Hạ Y xuống xe, theo chỉ dẫn của Bách Nhân mà tiến vào trong làm quen với mọi người. Ở đây khác hoàn toàn với đại đội S, các binh sĩ không chào đón cô và Mễ Uyên như tưởng tượng của hai người. Hạ Y có chút bối rối liền được Bách Nhân xoa dịu.]

"Đừng lo, bọn họ chỉ là không quen bọn em nên mới vậy, sau này quen rồi họ sẽ đối tốt với hai người."

[Hạ Y gật đầu rồi tiếp tục đi vào trong, xung quanh là những cặp mắt dò xét của mọi người trong đội, Mễ Uyên có chút không vui. Sau khi tới phòng nghỉ, Mễ Uyên than vãn với Hạ Y về việc vừa rồi, cô nàng muốn quay về lại đại đội S liền bị Hạ Y doạ nạt.]

"Cậu chọn đi, một là ở đây với mình, hai là quay về đó một mình."

"Hạ Hạ à, bọn họ có chào đón chúng ta đâu, nhớ khi chúng ta vừa tới đại đội S liền được cả đội chào đón nồng nhiệt. Bây giờ cậu nhìn xem, đám đàn ông đó nhìn chúng ta như sinh vật lạ vậy. Mình thật sự không thể ở đây được đâu." - Mễ Uyên khó chịu ôm Hạ Y năn nỉ.

"Mình hiểu mà, đợi hết đợt này mình xin cho cậu về trung tâm làm việc được không? Đừng đi theo mình nữa, khổ cho cậu lắm."

[Hạ Y vừa nói xong Mễ Uyên liền hoảng hốt mà nói nhanh.]

"Đừng mà Hạ Hạ, mình muốn đi với cậu thôi. Mình sẽ không than vãn nữa đâu."

[Hạ Y cười bất lực với cô bạn thân của mình. Chiều tối Hạ Y tới tìm Bách Nhân nói chuyện, cô muốn tổ chức một đợt thăm khám sức khỏe cho các binh sĩ trong đội. Bách Nhân nghe có vẻ vừa ý nên giao quyền kiểm soát hôm đó lại cho Hạ Y, cho phép cô được lựa ngày và địa điểm tổ chức.]

[Hạ Y quay về phòng nhưng không thấy Mễ Uyên đâu, mở điện thoại lên thấy tin nhắn của Mễ Uyên nói rằng đang bị chặn ở khu rừng kế bên đại đội. Hạ Y tới thì thấy Mễ Uyên đang bị vài tên lính trêu ghẹo, cô tiến tới giải vây giúp bạn thân kết quả cũng bị bọn họ kéo lại làm khó. Hạ Y hăm dọa nếu còn gây khó dễ sẽ báo lên với Bách Nhân nhưng bọn họ lại cười lớn. Hạ Y nghĩ thầm xem ra bọn này cũng chẳng sợ ai, chắc toàn là con ông cháu cha đút tiền để vào được đây. Cô thấy chuyến này bọn họ khó lòng mà sống yên, muốn thương lượng lại bị bọn họ lơ đi, Hạ Y nói nhỏ vào tai Mễ Uyên khi cô kêu chạy thì cả hai cùng chạy về phía phòng của Bách Nhân, Mễ Uyên gật đầu rồi Hạ Y đánh lạc hướng bọn họ sau đó hô lên.]

"Chạy!!"

[Sau tiếng hô hai người vùng ra chạy đi, phía sau đám đàn ông vẫn đuổi theo không dứt. Hạ Y thấy không ổn liền kêu Mễ Uyên chạy nhanh về tìm Bách Nhân tới giúp, cô ở lại ngáng chân bọn họ.]

[Chạy được một lúc Hạ Y đứng lại quay người đẩy ngã hai tên đầu tiên, Mễ Uyên chạy đi không dám quay người lại nhìn. Chạy về tới phòng Bách Nhân, Mễ Uyên vội vàng nói cho anh biết rồi kéo anh tới chỗ Hạ Y. Lúc này điện thoại Mễ Uyên reo lên, cô thấy Bách Nhân chạy đi rồi nên nhấc máy lên nghe điện thoại. Người gọi tới là Lăng Triết, Mễ Uyên không có tâm trạng để nghe anh nói, chỉ để lại một câu rằng bọn họ đang bị ức hiếp ở khu rừng cạnh đội rồi cúp máy chạy tới chỗ Hạ Y.]

[Hạ Y bên này vừa vật ngã hai tên liền bị một tên nữa chạy tới ấn xuống đất, cô la lên cầu cứu liền bị hắn tát đến chảy cả máu. Nhưng ý chí Hạ Y kiên cường bất khuất, cô không cho phép bản thân mình nằm lại đây, cô dùng hết sức bình sinh cắn mạnh lấy cái tay dơ bẩn của hắn đang muốn chạm vào cô rồi vùng ra chạy. Vào những lúc như này cô chỉ muốn tìm Phó Quân giúp đỡ nhưng cô biết anh sẽ không tới nên đành phải cắm đầu mà chạy, cho dù chân bị gai đâm đến mức máu đã thấm đẫm xuống đất, đau rát đến không còn sức lực để chạy. Cuối cùng vẫn bị bọn họ nắm tóc đánh tới tấp vào người, Hạ Y vẫn cắn răng chịu đựng chỉ mong Mễ Uyên tới sớm.]

[Khi Hạ Y sắp bị bọn họ làm nhục thì Bách Nhân và Mễ Uyên cũng đã tới kịp, Mễ Uyên lao vào chắn cho Hạ Y liền bị bọn họ đạp ra ngoài, thấy hai người tới bọn họ chỉ dừng lại nhìn với vẻ mặt đầy thách thức rồi tiếp tục muốn đụng vào Hạ Y, liền bị tiếng nổ súng làm cho giật mình. Hoá ra là Phó Quân tới đây, lúc Lăng Triết gọi cho Mễ Uyên cũng là lúc bọn họ đã tới trước cổng đại đội H, những lời mà Mễ Uyên nói Phó Quân cũng đã nghe không sót một từ.]

[Anh thấy bọn họ dám ở đây đụng vào người của mình liền không nể tình mà chỉa thẳng họng súng vào đầu một tên trong số bốn tên có mặt tại đó làm cho những tên còn lại sợ xanh mặt.]

"Tụi mày cũng có gan đụng vào người của tao?" - Phó Quân chỉa súng vào một tên khác.

"Mày...mày là ai mà dám chỉa súng vào tao hả!?" - Hắn ta gào lên.

[ "Pằng" một âm thanh lạnh nhạt phát ra từ họng súng mà Phó Quân đang cầm, anh thật sự đã nổ súng, viên đạn bắn vào cánh tay vừa chỉ thẳng người Phó Quân. Hắn ta gào thét đau đớn rồi khụy xuống, ba tên còn lại càng sợ hãi hơn, lập tức quỳ xuống níu chân anh xin tha liền bị anh đạp ra.]

[ Anh kêu Lăng Triết xử lí bốn tên đó rồi lập tức tới chỗ Hạ Y. Cô gái nhỏ đã thương tích đầy mình, yếu ớt đến đi không nổi nhưng vẫn kiên quyết không để anh bế, làm cho Phó Quân đau gấp mười lần nỗi đau da thịt. Mặc kệ sự phản kháng cự tuyệt của Hạ Y, Phó Quân vẫn vậy mà bế cô đến xe rồi nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện lớn nhất thành phố.]

Trên đường đi, Hạ Y vì vết thương chảy nhiều máu mà ngất đi, Phó Quân đưa cô tới bệnh viện rồi cùng bác sĩ đẩy Hạ Y vào phòng cấp cứu, anh ngồi bên ngoài lặng lẽ cầu nguyện cho cô an toàn.]