Biến Hình Ký

Chương 42



Có thể do nữ chủ nhà đã mất từ sớm nên bầu không khí trong gia đình anh Lôi không quá đầm ấm.

Sau khi vợ mất, Lôi Đình – người bố xuất thân từ quân đội đã một mình nuôi Lôi Tư Chiêu lớn. Ông không quen bày tỏ tình cảm, lẽ dĩ nhiên cậu con trai đã trở thành một bản sao hoàn hảo của ông – tự lập, cứng rắn và không thích bày tỏ tình cảm với bố.

Ngay cả khi biết người bố đã qua bốn mươi định tái hôn vì gặp được mùa xuân thứ hai, Lôi Tư Chiêu cũng không có phản ứng gì quá đặc biệt.

Vì thế nhà anh Lôi lại có một vị nữ chủ nhà mới.

Mẹ kế của Lôi Tư Chiêu là một vị y tá trưởng chưa tròn bốn mươi. Lôi Đình tới tầm tuổi này thì đủ loại bệnh ghé thăm, ông thường xuyên phải đến bệnh viện, bởi vậy mà không lâu sau tình cảm của hai người đã đơm hoa.

Lôi Tư Chiêu đã qua tuổi dậy thì từ lâu nên sẽ không cố ý bắt bẻ mẹ kế mà chỉ giữ khoảng cách lịch sự, nghĩ bố già rồi có người bầu bạn cũng tốt.

Nhưng Lôi Tư Chiêu không ngờ bố già nhà mình… tinh lực vẫn rất dồi dào, có lẽ vì ở vậy đã quá lâu, tái hôn được mấy năm, trong nhà lại có thêm một nhóc con.

Nhưng rất lạ ở chỗ, từ khi sinh ra Lôi Ninh đã dính với Lôi Tư Chiêu hơn cả bố mẹ.

Lôi Tư Chiêu không gần gũi với bố mẹ, đương nhiên cũng không định thân với em nhỏ, nhưng một là Lôi Đình đã lớn tuổi, hai là mẹ kế vừa phải chăm sóc Lôi Đình vừa phải làm việc, bận không để đâu cho hết, vì thế Lôi Ninh đành yên vị trong lòng Lôi Tư Chiêu như mọi người mong đợi.

Tính cách của Lôi Ninh trái ngược với bố và anh trai, đã dính như keo, thích làm nũng, lại còn hay giả bộ dễ thương. Cơ mà đến cái gối ôm lâu cũng sẽ lây nhiệt, nhóc mập lại rất biết cách mè nheo, Lôi Tư Chiêu đành chịu bó tay, cứ ôm mãi ôm mãi rồi cũng quý nó, nghĩ bụng nuôi em trai cũng không phải chuyện gì xấu. Dẫu sao anh cũng không thích phụ nữ, sau này hẳn cũng sẽ không có con, bây giờ anh báo hiếu bố mẹ, về sau để nhóc mập chăm lo cho anh.

Thấy Lôi Tư Chiêu tự nguyện bế em, vợ chồng Lôi Đình lại càng vui vẻ nhẹ lòng, cả hai đều đã lớn tuổi, vừa làm việc vừa nuôi con nhỏ thì sức đâu cho đủ, rảnh lúc nào thì chạy qua ôm hôn trêu chọc cu con, còn cơm nước ị đái chủ yếu do Lôi Tư Chiêu phụ trách, đến tối đi ngủ cũng phải có cái gối cho Lôi Ninh nằm bên.

Lôi Ninh giống mẹ, nhưng tích cách không giống bố cũng không giống mẹ, đương nhiên cũng chẳng giống anh trai, vô cùng thẳng thắn cởi mở, lúc nhõng nhẽo thì không ai chống cự được. Lôi Tư Chiêu không chấp nhặt với nhóc quỷ, chẳng biết từ lúc nào lại mặc cho nó muốn gì được nấy.

Lúc nắm bàn tay béo mầm của nhóc em đến trường mầm non đăng ký đi học, Lôi Tư Chiêu mới nhận ra có gì đó không ổn.

Vóc dáng của Lôi Ninh hình như không giống với những bạn nhỏ khác.

Ở nhà thì không thấy, nhưng khi vừa có đối tượng so sánh, cái bụng tròn vo của Lôi Ninh lập tức trở nên cực kỳ nổi bật.

Nhưng không có vấn đề gì hết, Lôi Tư Chiêu cho rằng nhóc con béo tí mới đáng yêu, con nhà người khác bé bằng cái mầm giá đỗ, chẳng phổng phao bằng mình nuôi.

Lôi Ninh không kén ăn nhưng vẫn có món khoái khẩu, chỉ cần Lôi Ninh không nghe lời là Lôi Tư Chiêu sẽ mang bánh ga-tô, sô-cô-la, gà rán ra dạy dỗ, đến khi Lôi Ninh ầm ĩ lên kêu đau răng, Lôi Tư Chiêu mới thấy bất ổn.

Sao lại thế nhỉ.

Lôi Tư Chiêu đứng ở hành lang hồi tưởng, tuy anh không ngăn cấm Lôi Ninh chuyện ăn uống, nhưng ngày nào anh cũng cầm tay Lôi Ninh giám sát nó đánh răng, sao lại sâu răng được cơ chứ.

Lôi Ninh khóc long trời lở đất trong phòng khám, Lôi Tư Chiêu nghe mà dây thần kinh trước trán giần giật.

Lôi Ninh vẫn luôn được cả nhà cưng nựng, nào có cơ hội chịu khổ như thế, cổ họng đã gào sắp khản đặc, Lôi Tư Chiêu vào bế được nó lên thì hai mắt nó đã sưng hơn cả má. Khi nha sĩ đeo khẩu trang thân mật nói cho nó nghe tuần sau còn phải đến một lần nữa, chẳng nói gì Lôi Ninh, ngay cả Lôi Tư Chiêu cũng sửng sốt.

“Còn một cái răng sâu nữa, vẫn phải đến khám lại.” Nửa gương mặt của nha sĩ khuất sau khẩu trang, đôi mắt rất to, nhướng mày nói với Lôi Tư Chiêu: “Về nhà nhớ phải chú ý.”

Lôi Tư Chiêu thấy rõ vẻ không đồng tình trong đôi mắt tròn ấy.

Lôi Tư Chiêu cảm thấy khó hiểu.

Lôi Ninh dùng ngón tay mập mạp quệt nước mắt: “Hu hu không đến nữa đâu…”

“Phải đến chứ.” Nha sĩ cười híp mí, “Nếu không răng sẽ thành màu đen hết, chẳng khác nào bà phù thủy.”

Lôi Ninh nghẹn lại, vội vàng ôm chặt lấy cổ Lôi Tư Chiêu.

“Bác sĩ đừng dọa nó.” Lôi Tư Chiêu vỗ vỗ lưng em mình.

“Tôi dọa nó?” Nha sĩ nói, “Có cần tôi cho anh xem răng sâu nhổ ra có màu gì không? Nếu anh cho nó ăn ít đồ ngọt thôi thì đã không ra nông nỗi này.”

Lôi Tư Chiêu mở miệng định phản bác, nhưng nha sĩ mắt tròn không cho anh cơ hội: “Trẻ con nào mà chẳng thích đồ ngọt, nhưng nó thích ăn bao nhiêu là anh cho nó ăn bấy nhiêu hả? Tôi vừa nhìn đã biết thằng nhóc ăn quá nhiều đồ ngọt, anh có biết như thế gọi là nuông chiều nó quá không? Nuông, chiều!”

Lôi Tư Chiêu: “…”

Lôi Ninh quay đầu nhìn nha sĩ.

“Trẻ con không hiểu người lớn cũng không hiểu à? Anh nghĩ anh thương nó nhưng thật ra là làm khổ nó đấy!” Nha sĩ mắt tròn càng nói càng hăng, “Tại sao nó lại ầng ậc nước mắt như thế, đấy là bởi vì… Áu!!”

Lôi Tư Chiêu nhìn thấy một cô y tá sút thẳng vào gót chân nha sĩ.

“Nhổ răng xong rồi đó, anh đến phòng dược lấy thuốc đi.” Y tá cười tươi như hoa.

Nha sĩ: “… Bởi vì nhổ răng đau lắm.”

“Còn có bệnh nhân khác đang đợi.” Y tá xoay người, “Thưa, bác, sĩ.”

Nha sĩ ho khan một tiếng xua tay: “Về đi về đi, phụ huynh bây giờ thật là…”

Câu cửa miệng đậm chất kịch bản.

Lôi Tư Chiêu lấy thuốc xong thì bế Lôi Ninh rời khỏi bệnh viện, hai anh em mới bị nha sĩ dạy cho một bài dài, Lôi Ninh cũng quên luôn cả khóc.

“Bác xĩ lạ ghê.” Lôi Ninh chùi nước mắt còn đọng trên mi vào cổ Lôi Tư Chiêu.

“Đúng nhỉ.” Lôi Tư Chiêu đỡ mông Lôi Ninh. Không phải anh chưa từng thấy cảnh bác sĩ khuyên bảo bệnh nhân, mà vì hiếm khi gặp được một người trẻ như thế mà đã ra vẻ như bề trên giáo dục người khác.

Đôi mắt ấy vừa tròn vừa sáng, tuổi tác hẳn là không lớn hơn anh.

“Nhưng mà đôi mắt lấp lánh.” Lôi Ninh ôm cổ Lôi Tư Chiêu, “Giống bi ve.”

Nha sĩ thường đeo khẩu trang và ghé sát gần nên đôi mắt vô cùng nổi bật

Lôi Tư Chiêu nhìn em mình.

“Bi ve rất đẹp.” Lôi Ninh dụi lên cổ anh trai.

“Anh cũng thấy đẹp.” Lôi Tư Chiêu cười đáp.

*

Nha khoa.

“Bác sĩ Lê?” Y tá kìm nén giọng nói và cơn tức, “Anh một vừa hai phải thôi.”

“Anh làm sao?” Lê Đại Phi tháo khẩu trang xuống.

“Đừng có thấy bệnh nhân nào cũng khuyên răn!” Y ta nói, “Anh là nha sĩ chứ không phải chuyện gia giáo dục!”

Lê Đại Phi lúc lắc ngón tay: “Trẻ con sâu răng, người lớn phải chịu một nửa trách nhiệm!”

Y tá khinh bỉ nhìn anh: “Anh muốn được chú ý thì có.”

Lê Đại Phi: “…”

“Bác sĩ răn dạy bệnh nhân là vì người ta quá cẩu thả với chính mình! Chú ấy răn dạy bệnh nhân trông rất uy tín là vì chú ấy vốn đã như thế! Chú ấy phải hơn anh ít nhất là hai mươi năm kinh nghiệm lâm sàng!”

Lê Đại Phi: “→ →”

“Đừng vì bị bệnh nhân chê là trông quá non không uy tín mà cái gì cũng học bác sĩ Tần!” Y tá nói, “Vẽ hổ không được lại thành chó đấy! Bác sĩ Tần tóc bạc trắng rồi, hay anh cũng đi nhuộm đầu bạc đi?”

“Nhuộm tóc chắc là không được.” Lê Đại Phi rờ cằm, “Em thấy anh nuôi một chòm râu dê có được không?”

Y tá: “… Phắn đi khám bệnh giùm.”

Hết chương 42