Biến Hình Ký

Chương 47: Phiên Ngoại 4



“Anh ơi.” Lôi Ninh ôm cổ Lôi Tư Chiêu, “Em đói rồi.”

Lôi Tư Chiêu không buồn nhìn lên, nói: “Bảo chị dâu bóc trứng cho mà ăn.”

“Dâu cái đầu anh!” Lê Đại Phi cũng không ngẩng đầu, vừa lướt phím nhắn tin vừa lấy chân đạp, bất cẩn đạp phải bên dưới chỗ ngồi, không biết trúng cái gì mà kêu “rầm” một tiếng.

“Không ăn trứng gà.” Lôi Ninh tiếp tục nhõng nhẽo, “Mua sữa chua.”

“Trên tàu hỏa không bán.” Lôi Tư Chiêu đẩy ra Lôi Ninh, “Chỉ có trứng gà.”

“Trứng gà không ngon.” Lôi Ninh ghét trứng luộc, chẳng có vị gì cả.

“Sao lại không ngon?” Gửi tin nhắn xong Lê Đại Phi trừng mắt, “Ông đã chọn máy luộc trứng loại xịn nhất đấy!”

Lôi Ninh lắc đầu, cọ tới cọ lui trong lòng Lôi Tư Chiêu kêu đói.

“Em có thạch mà.” Lôi Tư Chiêu đành chịu, “Nãy lên xe thấy em đang ăn, cho Lôi Ninh mấy cái được không.”

“Ăn hết rồi.” Lê Đại Phi vô sỉ đáp, “Lúc hỏi em có ăn không em có nói gì đâu.”

Lôi Ninh càng khóc to hơn.

Lôi Tư Chiêu thấy cảnh một nhà kéo nhau đi chơi rất đầm ấm, nhưng cả hai đều khiến Lôi Tư Chiêu phải bận tâm, nhiều chuyện cần chú ý khiến anh chỉ muốn thở dài.

Nhét Lôi Ninh vào lòng Lê Đại Phi, Lôi Tư Chiêu đi mở va-li.

“Tối qua Ninh Ninh có cất sô-la-vào va-li không?”

Lôi Ninh chớp chớp mắt: “Em không biết.”

“Sô-cô-la cái nỗi gì, anh bóc trứng cho.” Lê Đại Phi nghiến răng cười ôm chặt lấy Lôi Ninh, một tay bóc trứng, “Anh mày dậy sớm lắm mới luộc được bao nhiêu trứng đấy, lãng phí là phải tội.”

Lôi Ninh không chịu: “Không ăn.”

“Sao lại không ăn?” Lê Đại Phi dỗ nó, “Trứng gà tốt lắm, em thấy không, trắng như trứng gà bóc này, em so thử với nó xem ai trắng hơn…”

Lôi Ninh ôm mặt tránh khỏi tay Lê Đại Phi: “Cho anh trai ăn.”

Lôi Tư Chiêu đá va-li về gầm ghế: “Chị dâu ăn.”

“Vâng vâng chị dâu ăn.”

“Hai người muốn ăn đòn đúng không!” Lê Đại Phi vung tay, Lôi Tư Chiêu nghiêng đầu né, trứng gà bay ra chỗ đi lại.

Phục vụ tàu có đôi mắt to dùng tiếng địa phương nói những câu như bây giờ người ta chẳng chú ý chừng mực gì cả, khiến cho mọi người xung quanh nhìn sang phía ba người.

Lê Đại Phi rầu rĩ đi nhặt trứng gà.

“Sắp đến điểm dừng rồi.” Lôi Tư Chiêu nhìn đồng hồ, “Xuống xe rồi đi ăn cơm.”

“Ăn cơm?” Nhặt trứng gà về thì nghe thấy thế, Lê Đại Phi cười rất quái gở, “Anh tưởng xuống xe là đến rồi á?”

Lôi Tư Chiêu nhướng mày: “Không phải à?”

“Đương nhiên.” Lê Đại Phi được thể lên mặt, “Chỗ Bách Bách ở không có ga tàu hỏa, xuống tàu rồi còn phải tìm xe buýt.”

Giờ đã là buổi chiều, xuống tàu rồi còn phải chạy cho kịp xe buýt, đến nơi chắc trời đã sắp tối.

Bách Tử Nhân xin nghỉ làm đứng đợi ở bến xe buýt.

Bến xe buýt của huyện ở ngay sát đường, xe cộ chạy qua là khói bụi bốc lên đầy mặt.

Chờ được Lê Đại Phi vác mấy túi đồ xuống xe thì Bách Tử Nhân đã lau kính được ba lần.

Bách Tử Nhân mang đỡ đồ đạc cho bạn, nhìn Lôi Tư Chiêu bế Lôi Ninh: “Nó ngủ rồi hả?”

“Say xe.” Lôi Tư Chiêu đáp.

Trước lúc lên xe nó còn bị Lê Đại Phi ép ăn hai quả trứng, tủi thân quệt nước mắt một lúc lâu.

Bách Tử Nhân thấy sắc mặt của Lôi Tư Chiêu chẳng khá hơn nên không hỏi nhiều, vẫy một cái xe ba bánh chở mọi người ra bến tàu.

Lên phà, gió trên sông nổi lên mới khiến Lôi Tư Chiêu tỉnh táo hơn một chút. Anh chưa từng đi cái xe buýt nào nát như thế, ghế ngồi đã bị dỡ bỏ, thay vào đó là phát cho mỗi người cái ghế con con. Xe mặc kệ điểm dừng, ai gọi cũng đón, cứ đi đi dừng dừng như thế còn chậm hơn cả xe buýt bình thường.

Trên xe không chỉ có người mà còn có đủ gà vịt ngan kêu khôngngớt, khắp xe toàn mùi lông vịt, giữa đường còn có đứa nhóc bế chó con lên xe, làm Lôi Ninh vừa say xe lại vừa muốn sờ.

Nếu như không phải bế Lôi Ninh, Lôi Tư Chiêu thấy mình cũng say tới mức không thể đứng vững.

Lê Đại Phi thì lại thích nghi rất tốt, suốt hành trình cứ dùng tiếng địa phương lõm bõm ông nói gà bà nói vịt với mấy bác gái, phấn khích không gì bằng.

Tâm trạng Lê Đại Phi tốt tới mức muốn mọc cánh bay.

Từ lần đầu gặp mặt, Lôi Tư Chiêu đã luôn tỏ vẻ là người rất có khí phách, Lôi Ninh cũng suốt ngày như lên cơn khen anh trai tuyệt nhất, anh trai đẹp trai nhất, anh trai đứng đầu vũ trụ, Lê Đại Phi còn tưởng mình không thể thấy dáng vẻ yếu đuối của anh ta.

Kết quả một cái xe buýt rách nát cũng đủ khiến Lôi Tư Chiêu xanh mặt, chỉ có thể yên lặng bế em không nói câu nào như cô vợ nhỏ, Lê Đại Phi rất đắc ý.

“Hay tôi bóc trứng cho anh nhé?” Lê Đại Phi hiếm khi quan tâm Lôi Tư Chiêu, “Tôi thấy sắc mặt anh tệ lắm.” Sắc mặt này đang làm nền cho sự cường tráng của anh!

Lôi Tư Chiêu lắc đầu, xoa lưng cho Lôi Ninh, kéo lại khóa áo cho nó.

Ê hê hê hê hê… Lê Đại Phi mặt mày hồng hào: “Đưa nhóc mập tôi bế cho, trông anh mệt chưa kìa.”

Lôi Tư Chiêu không nói gì… Đầu anh vẫn quay cuồng nặng trĩu, chỉ có thể im lặng nghĩ trong bụng – ông đây đỡ say rồi sẽ tính sổ với em.

Ngồi phà qua sông rồi còn phải đi bộ đường núi hơn chục phút.

Thôn của Bách Tử Nhân đã là gần với thị trấn, đường cũng dễ đi. Nhưng tối qua trời mưa, mặt đường vẫn chưa khô nên đi cũng khá tốn sức.

“Ngày nào cậu cũng đi thế này hả?” Lê Đại Phi chỉ đắc ý được một lúc rồi cũng thở hồng hộc.

“Thế là gần rồi.” Bách Tử Nhân nói.

Thị trấn khá nhỏ, mỗi ngày ngồi phà mấy phút là tới bệnh viện, so với lúc ở thành phố thì tiết kiệm được không ít thời gian đi lại.

Chủ yếu là cần đi bộ.

Lê Đại Phi đã muốn về quê Bách Tử Nhân chơi từ lâu, đang lúc âm thầm chuẩn bị thì bị Lôi Tư Chiêu bắt quả tang. Lôi Tư Chiêu không nói gì, chỉ sai khiến Lôi Ninh làm nũng níu kéo, khóc kêu anh “không có lương tâm” “lén lút đi chơi một mình”.

Thế rồi mọi người cùng tới.

Bách Tử Nhân dẫn mọi người đi một đoạn đường, rẽ qua sườn núi là có thể thấy làng quê với những căn nhà tường trắng ngói xanh.

Nhà cửa lác đác, bên rừng trúc có mấy con trâu bị buộc lại.

Đầu thôn có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, từ đằng xa Lê Đại Phi đã thấy Bảo Đậu nằm bò trên quầy hàng. Nhác thấy bọn họ đến cậu lập tức chạy ra ngoài đón.

“Ý, mi là ông chủ rồi hả?” Lê Đại Phi ngạc nhiên hỏi.

Bảo Đậu đi đỡ hành lý cho Bách Tử Nhân, Bách Tử Nhân ra hiệu cậu bế Lôi Ninh.

Lôi Tư Chiêu đưa Lôi Ninh cho Bảo Đậu bế, Bảo Đậu trả lời: “Tôi đang đi làm thuê.”

Ông bà chủ cửa hàng đã được con trai đón lên huyện, Bách Tử Nhân bỏ tiền ra thuê lại, bán mấy thứ lặt vặt như đồng hồ, dây câu, củi đun, đèn pin cầm tay, bút chì, v.v, cũng coi như cho Bảo Đậu một công việc.

Bình thường Bách Tử Nhân đến bệnh viện của huyện làm việc, Bảo Đậu trông cửa hàng. Khi nào Bách Tử Nhân tan làm, Bảo Đậu ở đầu thôn sẽ là người đầu tiên nhìn thấy anh, sau đó cậu sẽ đóng cửa hàng và cùng anh về nhà nấu cơm.

Bình thường bà ngoại không có bệnh nhân cũng sẽ đến cửa hàng phụ giúp, chưa có người mua thì hai bà cháu sẽ ngồi cắn hạt dưa buôn chuyện.

“Hôm nay bà ngoại ăn cơm ở nhà Lý Hỷ Hồng.” Bảo Đậu báo cho Bách Tử Nhân.

“Bò nhà họ chưa đẻ à?” Bách Tử Nhân hỏi.

Lê Đại Phi: “… Bà ngoại cậu là bác sĩ thú y?”

Bảo Đậu cười hì hì: “Bệnh gì bà ngoại cũng chữa được.”

“Cấp cứu vẫn phải ra bệnh viện.” Bách Tử Nhân sửa lại.

Đến khi trời tối hẳn bà mới về, còn mang theo mấy quả quýt đã bóc vỏ.

Lê Đại Phi và Lôi Tư Chiêu ra chào bà, mỗi người nhận được một quả quýt, cơ mà chua tới nỗi ai cũng phải lè lưỡi.

Lôi Tư Chiêu tắm xong thì không muốn động đậy nữa, ngồi trên ghế tre ngoài cửa ngắm sao.

Anh nhờ bà ngoại trông hộ Lôi Ninh, bà ngoại thích trẻ con, được nhờ thì cười híp cả mắt đi đun một nồi nước, thả Lôi Ninh trần truồng vào chậu sắt trước cửa cho tắm cùng thiên nhiên.

Không biết trong chậu ngâm loại lá gì mà khi nước ấm rưới vào, hương thơm lập tức bốc lên.

Lần đầu tiên Lôi Ninh được vừa tắm vừa ngắm trăng, quậy cho Bảo Đậu đang phụ bên cạnh ướt hết cả người.

Lôi Tư Chiêu nhìn nhóc em mũm mĩm của mình bị Bảo Đậu trêu cho cười không dứt, cảm thấy hơi buồn ngủ.

“Này.” Không biết Lê Đại Phi tới cạnh anh từ lúc nào, đưa cho anh một cái chậu inox nhỏ.

Lôi Tư Chiêu quay đầu: “Gì thế?”

“Củ cải muối chua.” Lê Đại Phi đáp, “Tôi nói với bà anh bị say xe, bà bảo nhà hàng xóm có bán cái này, ăn cho tỉnh rượu mà cũng chữa được say xe.”

Lôi Tư Chiêu nhìn anh không nói gì.

“Sao đấy?” Lê Đại Phi bị anh nhìn mà giận.

Lôi Tư Chiêu vỗ vỗ lên đùi, ra hiệu Lê Đại Phi ngồi xuống.

“Anh dở hơi à!” Lê Đại Phi ghét bỏ trừng mắt.

“Thế ngồi bên cạnh.” Lôi Tư Chiêu dịch sang bên.

Lê Đại Phi nhét chậu vào tay Lôi Tư Chiêu: “Thích thì ăn, không thích thì thôi.”

Lôi Tư Chiêu mỉm cười.

Buổi tối trên núi lạnh, Bách Tử Nhân dọn được một phòng trống, Bảo Đậu trải cái chăn thật dày lên giường.

Lê Đại Phi ngó đông ngó tây: “Chỉ có một phòng cho khách thôi à?”

“Còn một phòng nữa.” Bảo Đậu đáp.

“Thế anh mau đi đi.” Lê Đại Phi đuổi Lôi Tư Chiêu.

“Phòng đấy không có giường.” Bảo Đậu bổ sung.

Đấy là sự thật.

Nhà trên núi rất ít khi có khách, có một phòng nghỉ dự phòng là tốt lắm rồi.

Phòng còn lại dùng để chứa dược liệu.

Lê Đại Phi: “… Điều kiện có hạn, anh cố gắng khắc phục.”

Lôi Tư Chiêu: “Em tự khắc phục.”

Không đợi Lê Đại Phi trả lời, Lôi Tư Chiêu lên giường trước, nhanh nhẹn trải chăn, nhắm mắt đi ngủ.

Bảo Đậu: “Thế hai anh chịu khó nhé.”

“Phòng mi đâu?” Lê Đại Phi thấy Lôi Tư Chiêu đã cướp được tiên cơ, chỉ đành túm lấy Bảo Đậu.

Bảo Đậu có thể cho anh mượn giường, còn cậu sang ngủ với Bách Tử Nhân.

“Phòng em ấy là phòng tôi.” Bách Tử Nhân xuất hiện ở cửa đáp.

Lê Đại Phi =□=: “Hai người… cởi mở thế á?!”

Trong nhà còn có bà ngoại mà.

Bách Tử Nhân nhướng mày, giơ tay.

Bảo Đậu nhảy lên, biến thành ly miêu nhào vào lòng anh.

“Trên núi lạnh, ôm Bảo Đậu ngủ cho ấm.” Bách Tử Nhân nói, “Bảo Đậu rất ấm, bà ngoại cũng đồng ý.”

Lê Đại Phi: “…”

“À quên.” Bách Tử Nhân lại nhớ ra chuyện gì, “Hai người ngủ đi.”

Lê Đại Phi: “Ngủ cái quần què… Khoan, nhóc mập kia đâu?!”

“Túi giữ ấm hỏng rồi.” Bách Tử Nhân trả lời súc tích.

Tối nào Bách Tử Nhân cũng rót nước ấm vào túi cho bà, nhưng tối qua lại thấy túi bị thủng.

Vì thế anh tới để mượn Lôi Ninh.

Lôi Ninh không sợ người lạ, ai bế nó đi cũng được, Bách Tử Nhân quyết định mượn Lôi Ninh cho bà ngoại.

Bách Tử Nhân nói xong thì ôm Bảo Đậu rời đi.

Lê Đại Phi: “Cái đệch!”

Lúc bấy giờ Lôi Tư Chiêu mới mở mắt nhắc anh: “Đừng nói bậy mãi thế, Ninh Ninh sẽ bắt chước.”

Lê Đại Phi quay đầu trừng mắt.

“Hôm nay mới là ngày đầu của kỳ nghỉ dài. Ngày mai còn phải dẫn Ninh Ninh lên núi hái quả nữa.” Lôi Tư Chiêu vỗ chăn, “Lại đây đi.”