Biến Thái! Anh Mau Tránh Ra

Chương 1-1: Trích đoạn



''Mẹ à, ông ấy có phải là ba con?''

Một bé gái khoảng tầm 5 tuổi, hai má trắng hồng phúng phính.Đôi mắt tròn xoe, trông veo cùng đôi môi đỏ nhỏ như cherry, vô cùng đáng yêu.Nhìn thế nào cũng giống như là một cái bánh bao trắng nhỏ, làm người khác vừa nhìn thấy liền chỉ muốn chạy ngay đến cắn một cái.

'' Không phải là ông ấy ''

Liêu Thanh Dạ đang ngồi làm việc gần đó,sau khi nghe con gái hỏi thì không hề quay đầu nhìn lại. Trên gương mặt cũng không có thêm bất kỳ phản ứng nào khác thường,tay cũng chưa từng dừng lại một giây.Dường như đã quá quen với những chuyện như thế này, xem ra con gái cô hôm nay lại tiếp tục muốn bán cô đi.

'' Nhưng con muốn ông ấy là ba con '' Bánh Bao Nhỏ lần này tỏ ra rất quyết tâm.

'' Con có biết ông ấy là ai, là người như thế nào? Rất có thể ông ấy đã có gia đình, đã có vợ con của riêng mình.

Giờ con muốn ông ấy là ba của mình, vậy chẳng khác nào là con sẽ làm gia đình của ông ấy buồn, vậy con có phải không ngoan chút nào rồi không?''

''Tạch'' vừa nói dứt lời Liêu Thanh Dạ cũng vừa kịp nhắn vào nút tạm dừng, cô muốn nghiêm túc giải thích cho con gái hiểu.Ánh mắt cũng trở nên nghiêm trọng hơn, trong đó cũng có mấy phần cưng chiều mà nhìn Bánh Bao Nhỏ.

''Nhưng rõ ràng con không làm gia đình của ông ấy buồn mà. Ông ấy vẫn còn chưa có vợ, rõ ràng trên đây người ta ghi như vậy đó''

Bánh Bao Nhỏ vẫn chưa chịu từ bỏ, ngón tay u ú trắng muốt không ngừng chỉ vào quyển tập chí đang cầm trên tay. Trên đó là hình ảnh một người đàn ông đang mặc bộ vest đen, đẹp trai, lạnh lùng,kiêu ngạo...muốn bao nhiêu chính là có bấy nhiêu.

Liêu Thanh Dạ lúc này mới chuyển hướng tầm nhìn, đập ngay vào mắt chính là hình ảnh người đàn ông kia.Phía bên trên còn ghi thêm dòng chữ với tiêu đề '' Đại thiếu gia nhà họ Mộ,Mộ Trác Khải chuẩn bị kết hôn ''.

Trong phút chốc tâm tình Liêu Thanh Dạ trở nên nặng nề, không nói rõ thành lời. Cứ tưởng dù cho có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì cô cũng nhất định không để cảm xúc của mình bị dao động.Nhưng ngay lúc này tận sâu trong thâm tâm nơi nào đó đang không ngừng giận dữ.

'' Mẹ, mẹ sao thế? Có phải mẹ cũng thích ông ấy rồi không?''

Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ ngồi thất thần ra đó, Bánh Bao Nhỏ cũng nóng lòng tiến lại gần cô hơn.Đưa đôi tay mũm mĩm của mình ra,kéo kéo vạt áo ngủ Liêu Thanh Dạ.

Liêu Thanh Dạ nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ đang nhìn mình với đôi mắt tròn xoe, hai má lại phồng lên chờ đợi câu trả lời. Liêu Thanh Dạ không nói gì vội bế Bánh Bao Nhỏ lên,cho cô bé ngồi trên đùi mình sẵn tiện hôn mấy cái vào má.

Ngay lập tức cảm giác mềm mại, lại thơm thơm mùi sữa ấy sọc ngay vào mũi, làm cho sự giận dữ bị đè nén của Liêu Thanh Dạ giảm đi phần nào.

'' Nhưng chẳng phải ông ấy sắp kết hôn rồi sao? Vậy có nghĩa là người đó là người ông ấy yêu, vậy thì chúng ta tốt nhất là không nên chia cắt tình yêu của ông ấy '' Liêu Thanh Dạ biết con gái vẫn đang chờ đợi câu trả lời, vì vậy cô cũng không nỡ lòng làm con bé thất vọng.

Sau khi nghe Liêu Thanh Dạ nói rõ quan điểm của mình, Bánh Bao Nhỏ lại cảm thấy có chút mất mát nhỏ.Cô bé cũng trở nên im lặng như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu môi nhỏ lại chu ra.

'' Hay là chúng ta gọi điện cho ông ấy đi, cũng có thể là ông ấy không yêu cái người mà ông ấy cưới chỉ là bị ép buộc thì sao?

Đến lúc đó mẹ sẽ kết hôn với ông ấy, vậy chẳng phải đến lúc đó ông ấy cũng sẽ trở thành ba con rồi, có phải không ''

Liêu Thanh Dạ nghe con gái nói vậy, cô thật sự là chỉ muốn cười ra nước mắt, rốt cuộc là giống ai mà lại có thể bất chấp lý lẽ như vậy.

Kết hôn với người đàn ông kia, chẳng phải cô cũng đã từng làm rồi sao?

Vậy thì đã làm sao?

Anh ta vốn dĩ là không thể tìm thấy cô suốt 5 năm qua,anh ta chính là một tên vô dụng.Cô vì sao lại phải chấp nhận một tên vô dụng như vậy làm chồng mình.

'' Bánh Bao Nhỏ,con đừng có không chịu nghe lời như vậy.Chuyện này chúng ta sẽ kết thúc ở đây.

Nhanh lên giường, mẹ sẽ cho con đi ngủ''. Liêu Thanh Dạ thật sự không muốn con gái cứ mãi nhắc đến tên người đàn ông kia.

'' Con đã quyết định rồi, con bây giờ không còn là Bánh Bao Nhỏ nữa, con sẽ là Mộ Tịch Nghi '' Bánh Bao Nhỏ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định của mình.

Liêu Thanh Dạ:......

Chỉ mới nhìn thấy hình ảnh người đàn ông đó có một lần, mà ngay cả nhà họ Liêu con gái của cô cũng đã không cần nữa rồi. Vậy đến lúc gặp mặt, có phải là ngay đến cả người mẹ như là cô con bé cũng không để vào mắt.Liêu Thanh Dạ có chút bất đắc dĩ,xem ra người ta nói '' máu mủ tình thâm '' quả không sai mà.

Sau khi Bánh Bao Nhỏ đã ngủ say, Liêu Thanh Dạ mới nhẹ nhàng xuống giường, cô kéo chăn lên đắp cho Bánh Bao Nhỏ. Nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ ngay cả lúc ngủ cũng ôm chặt quyển tập chí có in ảnh người đàn ông đó vào lòng,xem ra con gái của cô thật sự rất thích anh ta.

Cô rốt cuộc có nên trở về cướp rể,giành ba cho con của mình hay không?

...

Cùng lúc đó ở một thành phố khác, có một người nào đó cũng cùng cảnh ngộ.

''Ba có gì muốn nói hay không?''

Trên chiếc giường lớn có hai bóng người đang ngồi đối diện nhau. Rõ ràng là hai người,nhưng lại y như rằng đó chính là phiên bản thu nhỏ và phóng đại của người còn lại.

'' Nếu con đã biết rồi,vậy còn cần ba phải giải thích thêm sao? '' Mộ Trác Khải như có, như không trả lời câu hỏi của Mộ Hạo Thiên.

''Cho dù là đã biết, nhưng con không tin ba lại dễ dàng đồng ý kết hôn với cô Lý như vậy '' Mộ Hạo Thiên về vấn đề này thì có thể hoàn toàn chắc chắn.

'' Chẳng phải con đang cần một người mẹ?

Ba chỉ là tìm về cho con một người mẹ, chẳng phải cũng vừa rất đúng ý con?''

Mộ Trác Khải đối diện với đứa con trai này, mặc dù là cưng chiều hết mực nhưng cũng nhất quyết chưa bao giờ nhượng bộ.

''Nghe ra thì y như rằng, ba là bị chính đứa con ruột của mình ép cưới thì phải ''

Mộ Hạo Thiên thật sự rất nghiêm túc về vấn đề này. Nó giờ chỉ muốn biết lý do, vì sao người ba vô dụng của nó lại xem đó như là một chuyện vui. Điều này khiến một đứa nhok mới 5 tuổi, nhưng suy nghĩ của một người đàn ông trưởng thành như nó cảm thấy bị phản bội.

Mộ Trác Khải thật sự rất muốn cười, nhưng khi nhìn thấy thái độ nghiêm túc của Mộ Hạo Thiên anh đành nén nhịn.Anh vẫn muốn xem rốt cuộc thằng bé nghĩ như thế nào về vấn đề này.

''Hình như đúng là như vậy '' Mộ Trác Khải giả vờ đưa tay vuốt cằm suy nghĩ,sau đó tỏ ra đồng ý với lời của Mộ Hạo Thiên.

'' Vậy thì ba không được kết hôn với cô ta '' Mộ Hạo Thiên không vui.

'' Tại sao? Chẳng phải Lý Uyển Nhi cũng rất tốt với con hay sao, hơn nữa cô ta lại rất muốn làm Mộ phu nhân. Nếu cô ta đã muốn như vậy, thì ba cũng chỉ là có lòng tốt giúp Lý Uyển Nhi hoàn thành ý nguyện '' Mộ Trác Khải kiên nhẫn nói nhiều thêm mấy câu.

'' Nhưng ba không hề yêu cô ta'' Mộ Hạo Thiên cũng không chịu từ bỏ, đám cưới này thằng bé nhất định phải phá.

'' Đó cũng chỉ đúng một phần nào,quan trọng là Lý Uyển Nhi cô ta cũng biết điều đó.Nhưng cô ta không ngại, là một người đàn ông với sinh lý rất bình thường,con nghĩ ba có thể cứ vậy '' gà trống nuôi con '' cả đời hay không?''

Mộ Hạo Thiên không vui vẻ gì với lý do này, nó khoanh hai tay ra phía trước, chu môi nhỏ bất mãn.Nó không thể nhượng bộ, đám cưới của ba nó mà nó lại không hề biết gì.Đến khi tin có thể đến tai nó, thì cả thế giới điều đã nhìn thấy tin tức đó rồi.Nó là không vui, cũng có không hài lòng với thái độ này của ba nó.Có phải ông ấy đã không cần nó nữa, vậy nên mới không cần đến sự đồng ý của nó mà đã vội tìm cho nó một người mẹ hay không.

'' Nhưng con không thích gọi cô ta là mẹ, cô ta cũng không thể làm mẹ của con '' Mộ Hạo Thiên sau khi đã tỏ rõ thái độ, cũng không thể ở lại nói lý lẽ với người ba bất chấp lý lẽ của mình nữa.Nó nhảy xuống khỏi giường,đi về phòng của mình không thèm quan tâm đến Mộ Trác Khải nữa.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của con trai tức giận rời đi,Mộ Trác Khải cảm thấy có chút áy náy. Nhưng nếu muốn tìm mẹ cho con trai của mình, thì anh chỉ có thể dùng cách này,hy vọng cô có thể buông cái tôi của mình xuống mà cam tâm tình nguyện trở về bên anh.

''Liêu Thanh Dạ, nếu em không nỡ nhìn thấy con trai của mình gọi người phụ nữ khác là mẹ.

Vậy thì không thể không cướp rể ''