Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 14



Cá Basa 

Ta nhe lưỡi ra trước gương, xác minh nó vẫn còn nguyên vẹn mới chẹp miệng một tiếng. Quả nhiên làm nhiều thành quen, ta đã có thể dễ dàng tự kết liễu bản thân một cách dễ dàng rồi. 

Nghe tiếng gợi ý của Hệ thống, ta nghĩ nghĩ một chút, chọn quay lại thời gian ăn cùng Hạ Tử Lăng. 

Ta đã sớm suy nghĩ kĩ rồi, không nên đánh rắn động cỏ, khiến cho bọn họ chó cùng rứt giậu cắn ngược lại chúng ta. Với loại người này phải chậm rãi chặt đứt vây cánh của bọn chúng, mắt ta ám trầm... 

Thật sự là có chút hài hước, thôi thì ta sẽ cùng đám người kia đánh cờ vậy. 

Mà ta có thể vô hạn làm lại, còn bọn họ chỉ cần thua một lần sẽ mãi mãi là kẻ thua cuộc, ta còn có thể thua sao? 

Khung cảnh xung quanh chuyển động, lần này ta im lặng nghe Hạ Tử Lăng nói về cái chết của cha mẹ, lòng bình ổn không loạn nhịp, chỉ có khe khẽ thở dài, tiếc cho Hạ cha cả đời tung hoành ngang dọc, lại đặt niềm tin vào nhầm người. 

Tên thư ký kia, ta nhất định phải tìm cách khiến cho kẻ phản bội sống không bằng chết. 

Ta nói với Hạ Tử Lăng: "Chú, con muốn có trên tay một đội ngũ." 

Ánh mắt Hạ Tử Lăng loé lên, cũng không hỏi ta muốn để làm gì, không chút do dự nói "Được." 

Ta vẫn tiếp tục giữ nguyên cuộc sống làm một bình hoa di động của ta, chỉ là từ ngày đó mọi thứ đã có chút thay đổi, Hạ Tử Lăng ngày nào cũng trở về nhà nghỉ ngơi, không còn biệt tăm biệt tích mấy tháng trời như trước nữa. 

Đội ngũ mà hắn đưa cho ta có rất nhiều người tài, ta đều tiếp nhận hết, bắt đầu kế hoạch của mình. 

Ngày rảnh rỗi ta thức giấc, sau đó tìm một vài quyển sách hay, dọn tới vườn hoa của Hạ Tử Lăng một bộ bàn ghế rồi dành thời gian gần như cả ngày trời ở đó. 

Cảm giác giống như rũ bỏ hết thảy phiền muộn, trở về cuộc sống không biết xấu hổ trước kia với Hạ Tử Lăng. 

Chỉ là người đã thay đổi. 

Ông chú Hạ Tử Lăng luôn về đúng giờ tan sở, trở về thường phân phó người hầu làm cơm, sau đó cũng tìm một cuốn sách tới ngồi đối diện ta. 

Nói là hắn đọc sách không bằng nói là nhìn ta đi. Hắn ỷ rằng một cuốn sách che đậy thì ta sẽ không biết ánh mắt nóng rực kia của hắn luôn tìm cách mơn trớn trên cơ thể ta, nóng rực như ánh lửa vậy. 

Rồi một hôm khi ta rời mắt khỏi cuốn sách, ta nhìn thấy Hạ Tử Lăng đã dọn ra một khung vẽ, tỉ mẩn tô vẽ. 

Cảm xúc quen thuộc ùa tới khiến ta có chút mê man, rồi lại có chút buồn cười. Ta mặc kệ Hạ Tử Lăng, tiếp tục cuốn sách trên tay. 

Từ ngày đó Hạ Tử Lăng giống như đã biết thái độ không mấy để ý của ta với việc hắn luôn nhìn ta chăm chú bèn không thèm che dấu, quang minh chính đại đem cả một bộ đồ hoạ cụ vào vườn hoa, vẽ ta ở mọi góc độ. 

Có một lần đi ngang qua căn phòng mở cửa của hắn, ta nhìn một căn phòng treo đầy tranh của ta, lại còn càng ngày càng có xu hướng nhiều thêm, chỉ có thể bất lực ai oán một tiếng. 

Hoá ra chú là hoạ si a... (si mê hội hoạ) 

Chỉ là không biết là si mê vẽ tranh, hay là si mê cô gái bên trong tranh vẽ... 

Ta nhếch môi cười khẽ. 

Cuộc sống làm bình hoa không biết xấu hổ của ta cứ thế mà tiếp diễn, giống như Hạ Mộc chưa bao giờ tồn tại trong kí ức của ta. Ta cũng không hề đề cập tới việc muốn ra ngoài, Hạ Tử Lăng đối với chuyện này càng thêm hài lòng. 

Chú vừa là si hán, lại vừa có kiểm soát dục rất mạnh. 

Có một buổi chiều ta không ở vườn hoa, bởi vì "tới ngày" mà mệt mỏi ủ rũ nằm trùm kín trong phòng, không ngờ tới khi thức giấc cả căn biệt thự đã bị Hạ Tử Lăng tùng xẻo lăng trì một lượt. 

Lúc ấy ta bước vào phòng hắn, nhìn đồ vật bị ném loạn thất bát tao, chỉ riêng những bức tranh vẽ ta còn nguyên vẹn. Hạ Tử Lăng lẳng lặng vuốt ve bức tranh trên tay tới nhập thần. 

Khí lạnh trên thân Hạ Tử Lăng nhiều tới mức khiến ta choáng váng, lại không biết cách nào để tiếp cận. 

Thế nhưng hắn quay lưng lại, ánh mắt tựa như dã thú nhìn thấy ta thì ngay lạp tức tan rã. 

Lần đầu tiên Hạ Tử Lăng ôm lấy ta, lo lắng cùng bất an trong mắt khiến hắn quên đi quan hệ chú cháu trên giấy tờ, làm theo bản năng bắt chặt lấy người trước mắt. 

"Em... em đã đi đâu..." Giọng của hắn khàn khàn đục ngầu, vòng tay lại siết chặt lấy ta đến đau đớn. 

"Trong phòng..." Ta ngại ngùng nói. "Cháu... đau bụng..." 

Hạ Tử Lăng ngẩn ngơ nhìn ta, rồi như bị từ "cháu" trong câu nói của ta đánh thức, giật mình thu tay lại, khàn đặc cười nhẹ một tiếng. "Ừm, cháu không có chuyện gì thì tốt..." 

Từ ngày đó trong lòng ta thầm nhủ bản thân có lẽ không thể không ngồi trong cái vườn hoa xinh đẹp kia nữa rồi. 

Để người đàn ông trước mắt này không mất kiểm soát một lần nữa... 

Đội ngũ trong tay ta làm việc rất cấp lực, nhanh chóng đưa tới tay thứ ta muốn. Cầm trên tay, ta hắc ám mỉm cười một tiếng, ném cho một người. 

"Khiến cho nó nhanh chóng trở thành hot nhất trên mạng đi." 

"Rõ." 

Sáng sớm thức dậy ta rất cao hứng mở máy tính lên, vừa lòng xem đoạn video trở nên nổi như cồn trên mạng.  

"Tiểu thư nhà họ Hạ lên giường cùng bố ruột, chấn động luân thường đạo đức." 

"Ha ha ha..." Ta cười cong cả người, nhanh chóng lau lau nước mắt. 

Hạ Mộc điên cuồng đập phá đồ đạc, dữ tợn gào thét điên cuồng. Sắc mặt Hạ Tuấn Hưng cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, giống như màu gan heo nhìn tờ báo trên tay. 

"Rốt cuộc là ai bỏ thuốc!!!" Ông ta nghiến răng nghiến lợn nói. 

"Ba! Chắc chắn là tên khốn kiếp Hạ Tử Lăng kia!!!" Hạ Mộc che mặt khóc lóc. 

Mọi chuyện đã lộ, tất cả mọi người đều biết chỉ trong một đêm, cô ta còn mặt mũi nào đối diện với người khác chứ!!? 

Hạ Mộc điên loạn lầm bầm, sau đó đập đầu liên tục vào tường, Hạ Tấn Hưng hoảng hốt kêu người lôi con gái ra, mang về phòng coi sóc. 

Ông ta phút chốc như già đi cả chục tuổi, ngồi ngẩn ngơ trên ghế sô pha. 

Không biết là do ai hạ thủ, thế nhưng quá độc... quá độc... một kích tất sát, khiến cho gia đình bọn họ tan nát. 

Hạ Tấn Hưng là con thứ, không được phép thừa kế gia tộc, chỉ được làm bình phong cho con trưởng. Thậm chí tất cả mọi thứ trong tay ông ta đều là do tìm hết mọi cách cưới được một bà vợ là thiên kim tiểu thư, từ đó mới từ từ nuôi lớn dã tâm của mình. 

Những tưởng hạ bệ được anh cả là có thể dễ dàng nắm được thứ mà bản thân mơ ước cả hơn nửa đời người, ai ngờ lại nhảy ra một Hạ Tử Lăng, thủ đoạn tàn nhẫn lại luôn luôn kín kẽ không chút điểm yếu nào. 

Những chuyện như thế này, ngoài Hạ Tử Lăng ta hắn hoàn toàn không thể nghĩ ra nổi là ai khác làm ra!! 

Bây giờ con gái điên điên khùng khùng, bà vợ tiểu thư của hắn thì đã quay người bỏ đi, hắn đã sắp trắng tay rồi... 

Hạ Tử Lăng!!! 

Hạ Tấn Hưng nghiến răng kèn kẹt. Đừng tưởng có thể yên lành mà hạ bệ hắn! 

"Tiểu thư, hắn đã bắt đầu hành động." 

Ta đặt xuống cuốn sách trên tay, hơi hơi nhăn mũi một chút. 

"Có phải tôi quá ác độc không?" Ta bâng khươ hỏi người nên cạnh, lại mảy may không biết ngừoi bên cạnh nghe vậy thì sống lưng lạnh run, mồ hôi vã như tắm. 

Hắn lúc đầu được giới thiệu làm việc dưới trướng vị tiểu thư này, hắn đã vô cùng bất mãn, nghĩ rằng người giỏi nhất trong tất cả như hắn mà lại phải phục vụ một vị tiểu thư bình hoa vừa mới 18 tuổi, thật sự là một sự xúc phậm vô cùng lớn! 

Lại không ngờ rằng, cô gái này lại có thể dễ dàng huỷ diệt cả một kẻ vô cùng đáng sợ như Hạ Tấn Hưng. 

Tất cả mọi thứ đều như nằm trong tay Hạ Tiểu Hi, mọi chuyện cô đều đoán được, không hề có chuyện gì có thể trật khỏi đường ray mà cô đặt ra cho nó. 

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp ngồi giữa những khóm hoa hồng đỏ, hắn run rẩy che dấu rung động cấm kị của mình. 

Có lẽ người của Hạ gia là chính khách trời sinh, cũng có một ma lực khiến người không thể không buông tay vũ khí mà quỳ xuống dưới chân bọn họ. 

Cha của hắn đã từng vì Hạ đổng quá cố mà chết, bây giờ hắn có lẽ chẳng thể nào thoát khỏi số phận bị thiếu nữ trước mắt này chi phối. 

Hắn tất nhiên không thể nào biết được, Hạ Tiểu Hi có một chuyện không bao giờ kiểm soát được, đó chính là người đàn ông luôn khiến cho tim cô loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy kia. 

"Chú đã về a." Hạ Tiểu Hi mỉm cười nhìn nam nhân đang bước tới, người bên cạnh đã cung kính biến mất phía sau. 

Hạ Tử Lăng hôm nay có vẻ khá là vui vẻ, vậy mà lại đi tới bế thốc Hạ Tử Hi lên, ha ha cười. 

"Cháu quả thật là luôn khiến cho chú phải mở rộng tầm mắt mà." Hạ Tử Lăng không chút keo kiệt khen ngợi. 

Hắn khi nhận được tin cũng vô cùng bất ngờ, mất một lúc sau mới kịp phản ứng. 

Cô bé luôn ngồi bên trong lâu đài thuỷ tinh mỹ lệ đã lớn rồi a, giống như đã không cần hắn bảo vệ nữa... 

Nghĩ đến đó đột ngột sắc mặt Hạ Tử Lăng tối lại, âm u một mảng. 

Ta thở dài trong lòng, bệnh thần kinh đúng là bệnh thần kinh mà, một phút trước còn đang vui vẻ lúc sau đã muốn giết người. 

"Cháu ở đây mà..." Ta thở dài vỗ về mặt hắn, dùng giọng nói giống như dụ dỗ vỗ về nam nhân đang xù lông. 

Quả nhiên sắc mặt hắn đã bớt thối hơn, chỉ là có chút bất an liếc nhìn ta. 

Chú à có ai nói chú thật sự rất dễ thương không? 

Ta cười khúc khích trêu chọc Hạ Tử Lăng một hồi, sau mới mỹ mãn cầm sách lên đọc, mặc kệ nam nhân tiếp tục si hán vẽ tranh ta. 

Bên ngoài trời đổ mưa, thế nhưng bên trong vườn hoa vẫn là không khí như thế, yên tĩnh lại quỷ dị khó nói nên lời, thế nhưng cả hai người dường như không biết, lại dường như hài lòng, không muốn thay đổi hiện tại.