Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 22



Cá Basa

Kể từ ngày đó đến giờ, Hạ Tiểu Hi luôn trong một tình trạng ngẩn ngơ, không ai có thể đánh thức được cô. Cô thường chỉ ngồi trên ghế, ánh mắt hướng về phía có ánh sáng, sau đó ngẩn người nhìn. 

Bác sĩ tâm lí mà Lục Khải Văn cùng Lâm Thành Ngôn mời tới đều không tìm ra được nguyên nhân, chỉ nói đây là triệu chứng của việc bị kích thích sốc tâm lí nặng. 

Lục Khải Văn mở cửa phòng, nhìn Lâm Thành Ngôn cằm lún phún râu, sắc mặt phờ phạc vẫn còn đang xem mớ video hắn quay lén cảnh Hạ Tiểu Hi xảy ra chuyện. 

Tên cảnh sát này vẫn đang miệt mài truy tìm nguyên nhân Hạ Tiểu Hi xảy ra chuyện, đã ba ngày ba đêm nhốt mình ở trong phòng này rồi. 

Lâm Thành Ngôn liên tục lấy sách cùng bút ghi chép, sau đó thở phào một tiếng, ngắt video. 

"Sao rồi?" Lục Khải Văn đi tới. 

Thái độ của bọn họ với nhau đã khá hơn nhiều, Hạ Tiểu Hi xảy ra chuyện, đây không phải lúc để bọn họ đấu đá! 

"Là có kẻ cố ý tạo nên." Lâm Thành Ngôn lạnh băng nói. "Có thể là tên biến thái luôn thách thức cảnh sát trong chung cư." 

Hắn luôn bảo vệ Hạ Tiểu Hi, thế nhưng ai mà ngờ được phương thức xuống tay của tên kia là thôi miên tâm lý chứ? 

Chắc hẳn những nạn nhân kia đều là bị hắn thôi miên tự tử nhảy lầu. 

"Tên này hẳn là đã nhằm vào Hạ Tiểu Hi khá lâu, ngay khi có cơ hội liền nhanh chóng hạ thủ..." Lục Khải Văn ngay lập tức hiểu ra. 

"Khi xem tất cả đoạn ghi hình tôi nhận ra một điều, Tiểu Hi luôn cầm cái đồng hồ quả lắc kia khi hỗn loạn!" Lâm Thành Ngôn đã bắt đúng trọng tâm. 

"Vậy bây giờ nó đâu?" Lục Khải Văn giật mình hỏi. 

Lâm Thành Ngôn cũng giật mình, trong đoạn video bọn họ không thấy rõ cái đồng hồ bị Hạ Tiểu Hi vứt đi hay chưa! 

Nguy rồi! 

Lâm Thành Ngôn cùng Lục Khải Văn biến sắc, lao đi tới bệnh viện mà Hạ Tiểu Hi đang nằm. 

Bệnh viện, các y tá cùng bác sĩ đã ngất đi, phòng bệnh đặc biệt không có một ai... 

Hạ Tiểu Hi đã sớm rời khỏi bệnh viện, mơ màng đi chân trần trên đường, rất nhiều người nhìn thấy cô kì lạ nhưng không dám giúp đỡ, chỉ có lo lắng theo dõi hoặc tránh xa. 

Sau đó Hạ Tiểu Hi trở về chung cư. 

Từng bước từng bước, cô đi trên cầu thang phụ, cho tới tầng cao nhất - tầng thượng. 

Ở trên đó, Cổ Lệ đã chờ đợi từ lâu. 

Cổ Lệ nhìn cô. Cô gái này quá mạnh mẽ, ám thị tâm lí mà hắn thường dùng đều không có hiệu quả, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh kích thích ra nỗi sợ hãi và kí ức sâu thẳm, từ đó đánh nhốt cô vào thế giới nội tâm riêng. 

Bàn tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dìu cô tiến lên phía trước lan can. 

"Tôi rất thích cảm giác này..." Cổ Lệ thì thào. "Con người không phải luôn cảm thấy bị gò bó sao? Những con người tội nghiệp, luôn phải giãy dụa trong đau đớn, làm một bác sĩ tâm lí, tôi đều cảm thấy không đành lòng." 

Hắn hàng ngày đều nhìn thấy cảnh tượng con người bị nỗi đau giày vò, cho dù hắn đã rất cố gắng, nhưng vẫn có những người không thể nào thoát ra được, bị chìm sâu trong cái hố đen đó, rồi sau đó chính bọn họ nhờ hắn, chấm dứt nỗi đau đó cho bọn họ! 

Hắn đã nắm lấy từng bàn tay như thế này, từ từ dẫn bọn họ sang thế giới bên kia. 

Lâu dần hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã biết người nào đang nằm ở điểm cuối cùng của sinh mệnh. Như những cô gái kia, có người đến tận nơi cầu xin hắn giúp cô chết không đau đớn vì một tên phụ tình, lại có người mệt mỏi vì công việc muốn buông xuôi sự sống mà tìm đến hắn. 

Hắn luôn vui vẻ giúp bọn họ chấm dứt thống khổ. 

Còn cô... 

Cổ Lệ nắm đôi tay nhỏ bé kia. Cho dù hắn rất nuối tiếc để cô chết đi, thế nhưng... hắn lại không kìm được muốn giúp cô giải thoát. Hắn nhìn được linh hồn cô đang giãy dụa, đang gào thét muốn thoát ra khỏi chiếc lồng. 

Cô vốn ngay từ đầu đã phải là "đồng loại" của hắn! 

Cô vốn ngay từ đầu không phải như thế này! 

Hạ Tiểu Hi đang sống trong chiếc lồng khoá chặt chính bản thân cô. 

"Để tôi giải thoát cho em." Cổ Lệ thì thầm bên tai cô. "Sau đó em sẽ tự do." 

Hắn mang cô tới phía trên cao nhất, cơ thể cô gái nhẹ nhàng đứng phía trên, góc ái tung bay, sắc mặt mờ mịt. 

Cổ Lệ đang tính rới đi, đột ngột góc áo bị nắm lấy, hắn king ngạc quay lại. Hạ Tiểu Hi mỉm cười, ánh sáng nhè nhẹ chiếu lên làn da như trong suốt. 

Cô nói: "Mắt anh rất đẹp." 

Sau đó, cô rơi xuống, nhẹ tênh như lông vũ, chạm nhẹ nhàng xuống mặt đất, máu tươi vẩy ra tung toé khắp nơi. 

Khi Lâm Thành Ngôn cùng Lục Khải Văn chạy tới chính là cảnh tượng này. 

"Agh!!!!!!!!!!" 

Cổ Lệ bị lan can chặn lại, một phút cuối cùng kia, hắn đã nắm được bàn tay đó, lại cuối cùng chính cô thả tay ra, cười nhẹ rơi xuống. 

Bên trong đôi mắt màu đen kia, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống. 

- -- 

Ta tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh một lúc, sau đó mới nhận ra mình đã thoát khỏi ám thị tinh thần của Cổ Lệ.  

Còn chưa kịp hồi thần từ cái chết, cảnh vật xung quanh thay đổi, trở về quãng thời gian mà ta đang chuẩn bị bước lên cầu thang phụ. Hoá ra cái chết của ta bắt đầu từ lúc này đã được quyết định sẵn. 

Vốn dĩ ta định quay người rời khỏi, thế nhưng nhớ tới đôi mắt màu đen sâu thẳm kia, bước chân lại lần nữa quay lại. 

Ám thị tâm lí có lẽ chỉ hữu dụng khi người bị ám thị hoàn toàn không biết. Ta bây giờ không cần phải sợ nữa. 

Đúng như ta đoán, lần này nhìn từ phía trên ta đã nhận ra Cổ Lệ, không đợi hắn giả vờ đâm phải ta, ta nắm lấy vạt áo hắn. 

Cổ Lệ hoàn bị bị bất ngờ, kinh ngạc tột độ nhìn ta. 

Nhưng dù sao cũng là bác sĩ tâm lí kiêm một kẻ sát nhân liên hoàn, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười hoà nhã chào ta, trong lòng hẳn đang kêu to hai chữ "tiếc nuối" đây. 

Khi Cổ Lệ định quay người đi xuống tìm cơ hội khác thì tay ta cứ khư khư nắm lấy gấu áo hắn, ánh mắt kiên định nhìn hắn chằm chằm. 

Cổ Lệ sững sờ, có chút không biết phải làm sao, trong đầu liên tục tự hỏi tự đối sách. 

"Này, em nhìn tôi như vậy sẽ khiến tôi nghĩ em yêu tôi đấy." Cổ Lệ buông một câu bông đùa. 

"Tại sao lại muốn giết tôi?" Ta không ngần ngại nói ra điều muốn biết. 

Đối với những kẻ này không cần phải chơi mưu kế gì, bởi cơ bản cô chơi không lại bọn họ! 

Cổ Lệ lần này thì đã mộng bức thật rồi, không có thời gian suy nghĩ nhiều ngay lập tức bịt miệng ta, sau đó nhanh chóng đánh ngất. 

Đối với mục tiêu bọn hắn chưa bao giờ nương tay. 

Tối, Lục Khải Văn nhìn thấy cô vẫn chưa về, có chút kì quái xoa xoa cằm. 

Không lẽ cô lại đi điều tra vụ án nào rồi sao? 

Lục Khải Văn đã đoán sai, Hạ Tiểu Hi lúc này đang bị bí mật mang lên một chiếc xe ô tô, nhanh chóng rời khỏi chung cư. 

Cổ Lệ suy nghĩ nên mang Hạ Tiểu Hi đi đâu, sau đó trong đầu nghĩ tới một nơi, dứt khoát nhấn ga. 

Nếu như cô đã biết mục đích của hắn, vậy thì hắn chỉ còn cách đem cô biến mất khỏi nơi này! 

Đáy mắt Cổ Lệ là một mảnh lạnh lùng. 

Khi ta tỉnh lại thì đã nằm trong một căn phòng màu trắng, chỉ có duy nhất một chiếc giường màu trắng bị cố định thẳng xuống dưới nền nhà. Căn phòng này thậm chí còn không có cửa sổ, chỉ có một nhà vệ sinh độc một cái bồn cầu và bổn rửa tay, cùng cánh cửa phòng làm bằng sắt! 

Ta bất an nắm lấy ra giường dưới người, sau đó đi vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh cũng không có cửa sổ! 

Bên ngoài hoàn toàn không có lấy một tia sáng nào có cơ hội chiếu vào căn phòng này! 

Cổ Lệ, hắn muốn bức điên ta à??? 

Một người bị nhốt trong một căn phòng chỉ có màu trắng, không có cửa sổ để nhìn ra bên ngoài, cũng không có đồng hồ để biết được thời gian. 

Thời gian trôi qua là một phút, hay là một năm đều không thể biết được! 

"Không được! Phải tìm cách thoát ra ngoài! Hắn đã bức điên mình một lần, chắc chắn lần này lại muốn khiến mình phát điên lần nữa!" Ta hiểu rõ hắn muốn làm gì! Một bác sĩ tâm lý thiên tài, có thể dễ dàng bẻ vặn tư duy của bệnh nhân! 

Ta cố gắng tìm mọi lỗ hổng xung quanh căn phòng, thế nhưng nó được xây kín, lại không hề có một vật dụng nào được để lại! 

Càng lúc màu trắng trước mắt ta càng nhiều, ta vậy mà bắt đầu xuất hiện ảo giác! 

Không ổn rồi, không thể tiếp tục nhìn vào những bức tường trắng này nữa! 

Ta nhắm chặt mắt lại, cố gắng ép bản thân tỉnh táo. Thế nhưng nhắm mắt, lại càng có cảm giác yên tĩnh đến đáng sợ, giống như thời gian đã dừng lại vậy. 

Rốt cuộc đã qua bao lâu rồi? 

10 phút? 1 giờ? Hay đã 1 tuần rồi??? 

Đầu óc ta ông ông hỗn loạn, ánh mắt như muốn tan rã. 

Ngay lúc đó, "cạch" một tiếng, cửa được mở ra, Cổ Lệ bước vào nhìn ta đang dần dại ra. 

Ta nhìn thấy hắn thì không hiểu vì sao không khống chế nổi, nước mắt vỡ ra, lao tới ôm chặt lấy hắn, tham lam mở to mắt nhìn đôi mắt màu đen kia. 

Màu đen này đã cứu ta, cứu ta khỏi bị phát điên! 

"Chỉ mới qua 15 phút." Cổ Lệ mở miệng. "Cô đã đứng dưới bờ vực của sự tan vỡ." 

Ta trợn mắt, vậy mà ta tưởng đã cả một thế kỷ trôi qua rồi. 

Cổ Lệ nhìn ta ngơ ngác, rất không khách khí lôi ta ra ngoài. 

Hắn nói: "Nếu cô đã biết bí mật của tôi thì tôi không thể để cô sống được. Nhưng tôi lại không muốn giết cô. Cho nên..." 

Cổ Lệ mang ta tới một căn phòng khác. 

"Chào mừng tới căn cứ bí mật của tôi, và từ nay, cô sẽ là thực nghiệm thể cao cấp nhất nơi này, nữ thám tử ạ!"