Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 3



Cá Basa

Khiến cho đám sát nhân biến thái kia yêu ta đến không thể sống thiếu ta sao?

Ta nghĩ nghĩ, dường như cũng chỉ có cách đó mà thôi, trước tiên hẳn là bọn họ sẽ không mang cảm giác chán ghét ta, mà ngay từ cái nhìn đầu tiên sẽ là hứng thú dào dạt, cảm thấy thích thú theo dõi ta...

Trước tiên ta phải tìm ra được những tên kia là ai mới có thể từ từ mà đối phó.

Ta đi xuống giường, chuẩn bị để đến trường học. Quần áo đồng phục vẫn như mọi ngày, chỉ là ta tìm lấy một con dao rọc giấy nhỏ bỏ vào túi áo, mái tóc thường ngày bị xoã tung được bó lên gọn gàng.

Ta lại tìm kiếm một lúc, tìm được thêm một chiếc dao lam bé xinh, nhẹ nhàng thả vào một chiếc túi kín bên trong áo trong.

Quả nhiên, có những thứ này trên người ta mới cảm thấy an toàn hơn một chút, dù ta thừa biết chúng gần như chẳng có tác dụng gì nếu mấy tên sát nhân cuồng kia quyết tâm bắt ta bằng được.

Xuống lầu, cũng cùng một món bánh mì kẹp trứng kia, ta cũng dò hỏi mẹ đi siêu thị mua cho ta một ít thuốc xịt phòng sói, nhưng lần này ta nói với giọng gần như là tình thế bắt buộc.

Mẹ thả xuống chiếc bát trên tay, lo lắng nhìn ta. "Không phải con có chuyện gì giấu mẹ đấy chứ?"

Ta lắc đầu, xách cặp trượt trên giày trượt tới trường.

Trường học trong mắt ta giờ đây đã thay hình đổi dạng, trở nên giống như một cái hố đen dữ tơn, ẩn chứa bao nhiêu con thú dữ đang dùng ánh mắt của thú săn mồi nhìn ta.

Đến lớp, lại gặp lại Tống Như, lần này chưa kịp để cô ta mở miệng hỏi, ta đã nhanh chóng nói. "Chưa làm bài, không cần hỏi mượn."

Tống Như hậm hực lườm ta một cái. Một lát sau thì mọi chuyện vẫn như lúc trước, tiết sinh học buồn chán, Tống Thanh Minh nghe say mê nhập thần, Lam Thành ưu nhã giảng bài, Trầm Hiên như một con trâu đực nghiền ép trên sân bóng rổ.

Giờ nghỉ trưa lần này, ta chỉ mua bánh mì cho ta và Tống Như, rồi đi theo cô ta lên sân thượng ăn.

Ta biết tên khốn kia đang trốn trong nhà vệ sinh nữ, không biết liệu có nữ sinh xui xẻo nào sẽ rơi vào tay hắn không đây.

Tống Như lôi kéo ta lên sân thượng, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cô bé này quả thật là một con nhóc lắm chuyện mà. Thế nhưng ta để ý thấy tần suất Tống Như nhắc tới anh trai họ Tống Thanh Minh hơi nhiều, có lẽ Tống Như rất để ý tên này đi.

Sân thượng của trường học không có hàng rào, ta có chút thấp thỏm, thi công của nhà trường hoàn toàn không có một chút cảm giác an toàn nào.

Ta nhàm chán nghe Tống Như kể chuyện say sưa, chờ mãi mới điểm tiếng chuông vào học, nhanh chóng lôi kéo cô ta về lớp.

Trong lòng ta hơi hơi thở phào, rốt cuộc cũng qua cái giờ nghỉ trưa chết tiệt này rồi a.

Lớp học lại tiếp tục, ta thật sự chẳng hề có chút cảm tình nào với cái trường cấp 3 này mà, chỉ muốn ngủ một giấc cho xong.

Ngay khi đôi mắt của ta nhoè dần vì cơn buồn ngủ, một tiếng hét khe khẽ của Tống Như khiến ta giật mình, trừng mắt nhìn cô ta.

Hoá ra khi Tống Như quay người xuống, phát hiện ra Tống Thanh Minh ngồi bên cạnh ta đang chảy máu mũi, cậu ta ngơ ngác nhìn máu tươi trên tay, vậy mà lại không hề cầm máu, ngơ ngơ nhìn tay.

Tống Như đứng lên nói với ông thầy giáo đang giảng bài. "Thưa thầy Tống Thanh Minh bị chảy máu mũi, để em đưa bạn ấy xuống phòng y tế."

"Không cần!" Tống Thanh Minh gạt phăng bàn tay Tống Như đưa tới, lại dùng bàn tay dính máu nắm lấy tay của ta lôi đi.

Ta thầm nghĩ, không lẽ Hạ Tiểu Hi trước kia cùng Tống Thanh Minh có quan hệ nào đó.

Tống Thanh Minh kéo ta đến phòng y tế trường, kéo cửa bước vào, lại đột ngột nghe thấy tiếng rên rỉ truyền ra từ chiếc giường khám bệnh, Tống Thanh Minh mặt lạnh kéo rèm ra.

"Ah!!!!!" Tiếng hét chói tai đến mức khiến ta phải nhíu mày.

Tống Thanh Minh chỉ nói một chữ duy nhất: "Cút!"

Tội nghiệp nữ sinh nọ cuồng quít khoác vội áo đồng phục, té khói chạy ra khỏi phòng bệnh.

Cả hai chúng ta liếc nhìn tên bác sĩ yêu nghiệt đang cầm nội y của nữ sinh kia trên tay mà hít hít, quả nhiên là cầm thú!

Bác sĩ trường học La Vi Vũ cười khẽ ném chiếc nội y trên tay vào thùng rác như vứt đi một chiếc giày rách, vô cùng dịu dàng nói ra lời nói tàn nhẫn: "Chỉ là chơi đùa mà thôi, các em căng thẳng như vậy làm gì?"

Nói rồi hắn mới khoa trương nhìn Tống Thanh Minh."Ôi trời rốt cuộc tiểu tử cậu muốn gì mà lại để máu chảy thế kia hả!!?"

Tống Thanh Minh nhận chiếc khăn ướt từ La Vi Vũ lau lau, ánh mắt ra hiệu cho ta ngồi xuống giường, ta cũng chỉ có thể ngồi lên.

Ánh mắt La Vĩ Vũ đảo qua đảo lại trên người ta và Tống Thanh Minh, khoé môi nở một nụ cười khiến cho người ta muốn đánh đòn.

Ta hơi hơi đỏ mặt, nhưng cũng lười giải thích.

La Vi Vũ nói Tống Thanh Minh nằm nghỉ ngơi, rời khỏi phòng y tế. Không khí trong phút chốc trở nên vô cùng vi diệu.

Ta lại bắt đầu cảm thấy không an toàn, thế nhưng cho dù Tống Thanh Minh đang nhắm mắt đắp khăn ướt lên mũi, ta vẫn cảm thấy giống như hắn đang nắm chặt lấy mọi cử động của ta, gắt gao theo dõi.

Nhẹ nhàng đứng lên, ta muốn rời đi, bàn tay lại bị Tống Thanh Minh nắm chặt. Hắn nhìn ta, khe khẽ nói: "Đừng... đi."

Bắt gặp ánh mắt kia, lòng ta hơi hơi run rẩy, đành phải ngồi xuống bên cạnh hắn.

Một buổi chiều cứ thế yên bình trôi qua.

Hết giờ học Tống Thanh Minh cùng ta quay về lớp lấy cặp sách để về nhà, ta bất ngờ nhìn thấy Tống Như vẫn còn lo lắng ngồi ở trong lớp.

"Thanh Minh." Tống Như nhìn thấy ta và hắn thì vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi. "Không sao chứ, có cần phải tới bệnh viện không?"

Tống Thanh Minh không thèm nhìn cô, xách ba lô bước ra khỏi lớp, Tống Như vội vàng đuổi theo, không thèm nhìn đến ta.

Ta nhún nhún vai, đi về phía bàn học dọn dẹp một thoáng. Ánh mắt ta hơi lơ đãng nhìn về phía cửa kính cửa sổ, rùng mình.

Dường như vừa có một bóng người xoẹt qua, đi ngang qua cửa lớp học, ta ôm lấy cặp sách lao ra, thế nhưng "ầm" một tiếng, cánh cửa phòng nhốt ta lại.

Tại sao có thể lại để hắn bắt một lần nữa..

"Mở cửa ra! Có ai không!!?" Ta đập đập cánh cửa, điên cuồng kêu cứu, thế nhưng y như dự đoán không hề có ai trả lời.

Tên sát nhân kia hắn lại muốn làm gì ta!!?

Ta cố gắng khắc chế lại sự sợ hãi trong đầu, nhìn về phía cửa sổ tìm một lối đi khác, đây là lầu 3, hẳn là nếu ta tìm cách nhảy xuống vẫn có thể tránh bị thương. Ta không muốn bó chân ở đây chờ chết.

Thế nhưng hy vọng quá tươi đẹp, cánh cửa phòng bị mở ra, ta sững sờ nhìn người trước mặt, lẩm bẩm "Không thể nào..."

Hắn giống như ánh mặt trời, luôn toả sáng một cách rực rỡ, giống như luôn cách ta cả một khoảng cách xa xôi, không bao giờ có cơ hội chạm tới.

Thế nhưng ta hoàn toàn không ngờ rằng Trầm Hiên chính là kẻ muốn lấy mạng ta bằng mọi giá như thế này!

Có vẻ như lần này Trầm Hiên đã không muốn giấu mặt nữa, hắn thản nhiên cầm trên tay một con dao xinh đẹp mà sắc lạnh, nhàn nhã nở nụ cười nhẹ nhàng với ta.

Ta lùi dần về phía sau, run run phòng bị nhìn hắn.

"Bất ngờ quá phải không, Hạ Tiểu Hi bạn học?" Trầm Hiên cười cười, bàn tay điêu luyện xoay xoay con dao trên tay. "Thực sự thì, mình cũng không nghĩ đến chuyện xuống tay với bạn đâu, trước đó bạn là ai ở cái góc nào mình còn chả rõ..."

"Nhưng đột nhiên..." Trầm Hiên si mê nhìn ta. "Mình rất muốn rất muốn ánh mắt của bạn, thực sự đấy!" Hắn cười rộ lên, tựa như một đoá hoa hướng dương.

"Mình đột nhiên chỉ muốn bạn nhìn mình, chỉ riêng mình mà thôi! Mà con người..." Trầm Hiên hơi hơi nhíu mày. "Là sinh vật chẳng bao giờ có thể im lặng mà đứng yên một chỗ..."

Bởi vậy nên cha mẹ cùng em gái của hắn đều được hắn "giúp đỡ", mãi mãi nằm im một chỗ, mãi mãi nằm trong tay hắn.

Lần này Hạ Tiểu Hi có một đôi mắt khiến hắn say mê đến vậy, hắn sẽ giúp cô mãi mãi bảo quản nó, không cần thiết phải chạy lung tung khiến hắn nhìn không thấy nữa.

Ta nhìn nụ cười ngây ngốc của hắn, da gà thi nhau nổi lên, run run cầm chiếc dao rọc giấy trên tay lên.

"Ah ah... đừng như vậy, cậu mà lỡ tay làm bị thương đôi mắt xinh đẹp này thì sao!!?" Trầm Hiên tức giận nói! Cơ thể tựa như một con báo săn lao tới.

Ta quay người kịp né được, thế nhưng con dao trên tay hắn mạnh mẽ vạch một đường trên lưng ta, mùi máu tươi bắt đầu lan truyền trong phòng học.

"Mình rất có kiên nhẫn với những thứ xinh đẹp, nhưng bạn đang thách thức mình đấy Hạ Tiểu Hi à..." Trầm Hiên lẩm bẩm nói.

Ta đau đớn nhíu mày, nắm chặt con dao rọc giấy trên tay.

Trầm Hiên đang lẩm bẩm đột ngột tiến tới, chân đá bay con dao rọc giấy trên tay ta, hung hăng cầm con dao trên tay đâm xuyên qua cánh tay của ta, ghim thẳng xuống nền nhà!

"Agh!!!!!" Ta đau đớn rít lên!

Trầm Hiên rốt cuộc thoả mãn cười rộ lên, lại rút ra từ trong túi áo một con dao khác, dùng lưỡi dao vỗ về gương mặt của ta, si mê nhìn ảnh ngược của hắn trong mắt ta.

"Hạ Tiểu Hi yên tâm, đôi mắt xinh đẹp này mình sẽ giúp bạn, cất giữ thật cẩn thận!"

Con dao đâm thẳng xuống, tàn nhẫn không chút khoan nhượng.