Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 30



#Cá Basa

"Trẫm mấy ngày nay thật sự là rất nhớ nàng." Hạ Tử Lăng cúi đầu hôn lên cổ ta. "Tình hình biên cương quá loạn, chỉ sợ dị tộc sẽ có động tĩnh."

Ta đem mảnh giấy kia cho Hạ Tử Lăng, chứng thực suy đoán của hắn.

"Đây là..." Hạ Tử Lăng liếc qua dòng chữ ngắn gọn kia, có chút bất ngờ.

"Mẫu hậu à, ngài dễ dàng đem tin tức quan trọng này nói cho ta sao?" Hạ Tử Lăng còn cho rằng nàng sẽ giấu nhẹm đi khiến cho hắn ăn ít quả đắng.

"Ngươi là coi thường Ai gia ta sao?" Ta lựa một chỗ nằm thật dễ chịu ngả lên ngực hắn. "Ai gia là muốn thử cảm giác ngồi trên long ỷ một chút, cũng không đến mức muốn khiến cho dân chúng lầm than."

Nàng thật là... Hạ Tử Lăng bị chọc cười nghiêng ngả.

Quả thật hiếm có nữ nhân nào lại dám lớn mật hét bên tai Hoàng đế ta muốn ngồi lên long ỷ của ngươi như nàng.

"Vị trí này rất mệt mỏi, Mẫu hậu cứ để ta làm thôi, dễ dàng "chăm sóc" ngài." Hạ Tử Lăng thủ thỉ.

Ta quả thật cũng có nghĩ tới chuyện đó, nhưng mà...

"Ý Ai gia đã quyết, ngươi có nói gì ta cũng mặc kệ..." Ta giảo hoạt nhếch mép. "Ai gia ngồi trong Cửu Phượng cung tới mốc meo rồi, không suy nghĩ làm một ít chuyện có ý nghĩa thì ta sẽ buồn chán chết mất!"

Hạ Tử Lăng dở khóc dở cười.

Hoá ra là vậy, chỉ là nàng cảm thấy quá chán, nên muốn đảo chính làm vua.

Quả thật là dễ thương tới chết người mà!

Ta còn muốn nói gì đó, cả người đã bị nam nhân đè lên.

Ai nha, lại bắt đầu gian dâm giữa ban ngày, ai bảo Hoàng đế lãnh cảm, rõ ràng là sắc quỷ!!!

Tiểu Mai đứng canh cửa bên ngoài phòng, đỏ mặt nghe đủ thứ tiếng "Ân ân ah ah...", còn tiện thể đuổi đi một ít cung nhân muốn lại gần.

Chỉ là đuổi được cung nữ, lại đuổi không được ám vệ.

Hai tên ám vệ nọ ngồi vắt vẻo trên cành cây cắn hạt dưa.

Ảnh vệ A: Ai da tiếng rên rỉ của chủ tử quả nhiên là ngọt tới chết người mà, chỉ nghe thôi mà ta đã thấy mềm hết cả xương.

Ảnh vệ B: Còn không phải do chủ tử nhà ta kĩ thuật tốt sao, đánh đến đâu công thành đoạt đất tới đó, quả nhiên là Hoàng đế mới là đệ nhất nam nhân mà.

Ảnh vệ A: Phi! Ngươi cho rằng Hoàng đế của ngươi có thể bằng Thái hậu của chúng ta? Quyết đấu đi!

Ảnh vệ B: Ta phi! Ngươi thua thì tối nay tới phòng ta làm ấm giường cho ta!

Ảnh vệ A: Hừ hừ, còn chưa biết ai làm ấm giường cho ai.

Tối đó ở một nơi bí mật trong cung Thái hậu...

Ảnh vệ A: Ân ah... Đừng mà... Ta thua... Ah Ô.... Hức hức...

Ảnh vệ B: Ta cho ngươi trốn! (Đâm đâm chọc chọc)

Ảnh vệ A: Ô ô ô... hức... ah... Thái hậu... Ảnh vệ của người sắp bị người ta... ah ~ làm chết rồi ~

Đúng như mật báo, đầu tháng Giêng dị tộc nơi phương Bắc tràn xuống cướp đoạt bách tính, ra tay vô cùng hung hăng tàn nhẫn.

Dù Hạ Tử Lăng đã sớm nhận được tình bào ta cung cấp, làm ra rất nhiều phòng bị, thế nhưng quân dị tộc giống như bè lũ bệnh dịch châu chấu, điên cuồng thôn tính hết thảy những nơi chúng đi xa.

Dưới áp lực cực đại của tính mạng hàng vạn dân chúng, Hạ Tử Lăng đành phải cử Ninh Thân Vương xuất chinh bình ổn phương Bắc.

Ninh thân vương Phong Cửu Lân tuy rằng bình thường thích tiêu dao đi đây đi đó, thế nhưng lại đặc biệt có thiên phú cầm quân đánh trận, văn võ song toàn. Hạ Tử Lăng cho hắn thân chinh xuất trận, cũng là do Phong Cửu Lân yêu cầu, nói muốn rèn luyện lại chút tài nghệ, đã lâu không dùng tới sắp rỉ sét hét rồi!

Ta ngồi trong phòng bị Hạ Tử Lăng ôm ấp, nghe hắn ỉu xìu lầu bầu.

Dạo này Hạ Tử Lăng rất thường xuyên tới chỗ ta, hai người bọn ta sau khi nói chuyện phiếm thì thường trình diễn cảnh tượng thông dâm giữa ban ngày không biết xấu hổ là gì!

Thế nhưng hôm nay tâm trạng của Hạ Tử Lăng quả thật rất tệ.

"Mẫu hậu, chắc người không biết. Ngày xưa nếu không có Phong Cửu Lân che chở, ta đã sớm chết vì đói và lạnh trong cung của mẫu phi ta." Hạ Tử Lăng kể, đôi mắt hơi mông lung nheo lại.

"Bây giờ để huynh ấy đi ra chiến trường, ta thật sự có chút bỏ không được..."

Ta chỉ có thể vỗ vỗ vai an ủi hắn. Nghe nói Ninh thân vương xin xuất chinh ngay trên buổi triều, cùng với tất cả sự đồng ý từ bá quan văn võ, Hạ Tử Lăng là dường như không thể không chấp thuận.

"Hắn sẽ bình an." Ta nói, cũng như thở dài.

Ta chết đi nhiều lần, cũng đã sớm biết không có gì là an toàn tuyệt đối cả.

Chỉ mong Phong Cửu Lân may mắn, được trời cao phù hộ.

Có lẽ lời của ta có tác dụng, 2 tháng xuất chinh, tiền tuyến liên tục truyền về tin thắng lợi, người người đều vui mừng ca ngợi Ninh thân vương cái thế vô song, bình nam dẹp bắc.

Nhưng là bên trong hậu cung, đám nữ nhân lại bắt đầu rêu rao làm loạn.

Trong đó tất nhiên không thể thiếu tâm cơ nữ Đào Phụng.

Nàng ta nghe được tin Ninh thân vương thắng lợi lại bắt đầu tính kế, thời gian này hậu cung lơi lỏng rất nhiều, có lẽ sẽ có lỗ hổng cho nàng ta luồn lách chăng.

Cuối cùng Đào Phụng cũng tìm được một cơ hội.

Yến tiệc của Thái hậu sắp được tổ chức!

Yến tiệc này ta tổ chức với mục đích mừng Ninh thân vương Phong Cửu Lân lập được đại công, mời rất nhiều người.

Hạ Tử Lăng cũng rất vui vẻ trợ giúp ta chuẩn bị.

Tiểu Mai khi ta đang bận bịu sắp sắp xếp xếp thì dúi môt tờ giấy vào tay ta. Sớm đã tập thành thói quen "mọi tờ giấy được dúi vào tay đều là mật thư", ta điềm nhiên tìm một nới vắng vẻ mở ra đọc.

Đọc xong sắc mặt ta có chút cổ quái nhìn Tiểu Mai.

Tiểu Mai gật gật đầu, ý bảo nội dung trong thư tất cả đều là thật.

"Không thể nào chứ! Hoàng hậu thật sự ngu ngốc như vậy? Trong một cái yến tiệc đông người như thế này muốn bày mưu hạ độc ai gia!!?" Ta thổ tào một phen, không hiểu nổi giơ giơ tờ giấy đọc kĩ.

Nàng ta là chán sống thật rồi?

Hay là có âm mưu khác?

Trong giấy được mật thám ở Bích Lạc cung truyền về nói Lê Tư Uyển sai người ra khỏi cung mua về một gói thuốc, sau đó giấu nhẹm vào trong tay, ý đồ muốn làm gì đó.

"Chẳng lẽ còn có huyền cơ nào khác?" Ta trầm tư.

Yến tiệc dù sao cũng phải tổ chức, người người ca múa, ta ngồi vị trí bên cạnh Hạ Tử Lăng, đá bay Lê Tư Uyển vào ghế chầu dưới, có lẽ nàng ta bây giờ đang hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Thế nhưng ta liếc thấy sắc mặt Lê Tư Uyển không đúng lắm, tái nhợt mang theo dửng dưng, giống như là... đã chuẩn bị tinh thần chết cùng ta!!?

Không hẳn, quả thực không giống lắm.

Chẳng lẽ nàng ta là bị ai đó nắm được nhược điểm sau đó giật dây!!?

Ánh mắt ta phiêu hốt, nghĩ tới cảnh tượng lúc Hoàng hậu đi cùng vị tên là Đào Phụng Đào phi kia.

Cháu của Hi Lương, có lẽ cũng không phải dạng tầm thường...

Yến tiệc ca múa một lúc, sau đó đột ngột Hoàng hậu Lê Tư Uyển cầm lên một chén trà, cung kính quỳ xuống dâng lên.

"Đây là tâm ý của thần thiếp, kính dâng Thái hậu."

Ta nhàn nhạt nhìn nàng ta, kgieens cho da đầu Lê Tư Uyển run lên, sắc mặt lại càng xám nghét.

"Được, bổn cung cảm ơn "thành ý" của Hoàng hậu."

Ta nhận lấy chén trà.

Đào Phùng ngồi phía dưới nhìn thấy thế thì vô cùng hưng phấn tới muốn nhảy cẫng lên.

Cô cô, ta sắp giúp ngươi báo...

Đào Phụng còn chưa kịp mừng, sau đó trừng mắt nhìn Hạ Tiểu Hi "lỡ tay" làm đổ chén trà bạch ngọc.

Chèn trà rơi xuống, nước trà văng ra đất, sau đó nhanh chóng bốc thành từng đợt khói trắng.

Phút chốc nhạc ngừng, vũ công cứng người, toàn tường lặng thinh.

Hạ Tử Lăng phản ứng ngay lập tức, mặt đanh lại lạnh như băng xông tới ôm lấy ta, liên tục kiểm tra bàn tay cùng mặt của ta, sau đó thì gầm lên với những hộ vệ.

"Còn không mau tóm nữ nhân điên này vào đại lao!!?"

Lê Tư Uyển lặng thinh nhìn tất cả, sau khi nhận ra bản thân thất bại thì cũng không có biểu lộ nào, cúi mặt u ám. Cho đến khi bị các hộ vệ hoàng cung tóm lại mới ngẩng đầu nhìn ta cùng Hạ Tử Lăng.

"Ta..." Nàng ta muốn nói thứ gì đó lại đột ngột cứng người như bị chặn họng, thống khổ rít lên một tiếng, sau đó ôm bụng ngã xuống.

Hạ Tử Lăng và ta giật mình, hắn nắm lấy tay ta lùi lại, tất cả mọi người cũng sợ hãi lùi lại khỏi Lê Tư Uyển.

"Gọi thái y đi." Hạ Tử Lăng nói nhỏ với một thái giám bên cạnh.

Ta nhìn nàng ta, nhẹ giọng nói. "Không cần đâu, không kịp rồi..."

Trước mắt tất cả mọi người, Lê Tư Uyển thống khổ ôm bụng, lại há to miệng như muốn nói gì đó, ánh mắt thù hận trừng trừng nhìn về một phương.

"Ộc... Ụa..."

Sau đó dưới thân nàng ta chảy ra máu tươi đỏ sẫm, trong miệng, hốc mắt, lỗ mũi cũng tràn ra máu tươi, dường như không đủ chỗ để phun trào, móng tay móng chân của Lê Tư Uyển cũng nứt toác bay ra, máu tươi như vòi phun đục thủng mười đầu ngón tay, ngón chân, điên cuồng trào ra.

Đó là cái chết của Hoàng hậu một nước, thống khổ nhục ngã ngã xuống trước mắt mọi người, bị hành hạ trong đau đớn, chết khuất nhục không nhắm mắt.

Mọi người xung quanh dường như đã bị cảnh tượng này chấn kinh, không một ai lên tiếng, chỉ trân trối nhìn vào người nằm trên vũng máu.

Hạ Tử Lăng miễn cưỡng xoa xoa thái dương, nhẹ giọng dặn dò hộ vệ dọn dẹp thi thể.

"Mang Hoàng hậu về thu xếp, ba ngày sau quốc tang. Dù sao người cũng đã chết, không cần phải truy cứu nữa." Ta đột ngột ngăn cản Hạ Tử Lăng một chút nói.

Nếu ta không ngăn cẳn, chỉ sợ Lê Tư Uyển sẽ không thể yên bình mà nằm xuống đất an nghỉ.

Nam nhân này rất nhỏ mọn, cho dù Lê Tư Uyển đã chết cũng sẽ không tha thứ cho nàng ta chuyện muốn hãm hại ta.

So với Lê Tư Uyển, ta càng thêm chú ý tới một người sắc mặt vân đạm phong khinh gồi ở một góc tối kia.

Đào Phụng.

Cũng là người mà Lê Tư Uyển nhìn chằm chằm trước khi chết.

Ta đã có thể chắc chắn Lê Tư Uyển chỉ là vật hi sinh cho âm mưu của Đào Phụng mà thôi, nàng ta chán sống muốn hạ độc ta ngay giữa yến tiệc có lẽ là chính tay Đào Phụng ép buộc.

"Quả nhiên là cháu gái của Hi Lương." Ta lắc đầu cười cười.

Đủ độc.

Đủ ác!