Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 5



Cá Basa

Buổi chiều đó, để đề phòng, sau khi trở về lớp học ta nói với Tống Thanh Minh và Tống Như: "Đợi mình chút." Rồi nhanh chóng thu dọn cặp sách và đi cùng hai người họ. 

Cho dù thái độ của Trầm Hiên đã thay đổi, thế nhưng ta không muốn tiếp tục đánh cược với tính mạng của mình. 

Tống Thanh Minh khi nghe ta bảo đợi thì hơi giật mình nhìn ta, nhưng cũng không nói gì chỉ im lặng đứng nhìn. Còn Tống Như, dường như ta thấy gương mặt của cô ta hơi đen một chút. 

Là ta nhìn lầm sao? 

Ba người chúng ta cùng nhau ra khỏi trường, nhìn Tống Thanh Minh và Tống Như lên xe về nhà, ta nhanh tay mang giày, trượt nhanh chóng để về nhà. 

Ít nhất ta cảm giác rằng, căn phòng thân yêu mà ta hồi sinh kia sẽ là nơi duy nhất giúp ta có cảm giác an toàn. 

Đường từ trường về nhà rất ngắn, chỉ trong chốc lát ta đã nhìn thấy nó, ta hơi hơi thả lỏng, có chút thở phào. Vậy là cuối cùng ta cũng sống qua ngày đầu tiên a? 

Thật sự là một ngày dài, chết 2 lần rồi vẫn còn chưa xong T.T... 

Thế nhưng ông trời lại tàn nhẫn phán cho ta một câu: 

"Mơ tưởng đi!" 

Vật nặng đánh một cú vô cùng chuẩn xác và mạnh mẽ vào gáy ta, ta trợn mắt "Á!" Một tiếng, đau đớn ngất xỉu ngã xuống, cơ thể còn chưa ngã xuống đất đã bị người ta nhanh chóng ôm lấy, lôi vào ngõ nhỏ. 

Tên nam nhân béo múp míp nhìn cô gái trên tay, nước miếng sắp chảy thành dòng sông. Trời mới biết được 3 ngày trước đột ngột tiểu thịt tươi này xuất hiện, đi ngang qua hắn, hắn đã bất ngờ đến mức nào! 

Cho dù là lúc đi làm, lúc ăn, lúc đi vệ sinh, thằng nhỏ của hắn đều liên tục ***** **** mạnh mẽ, cho dù đã tự xử rất nhiều lần nhưng cũng không thể nào hạ xuống được. 

"Ah ah vưu vật... để ta nhốt cưng lại, sau đó ngày đêm gian dâm, dùng rất nhiều dụng cụ xinh đẹp điều giáo cưng, biến cưng thành con chó cái xinh đẹp của..." 

Tên mập còn chưa nói xong, cứng ngắc nhìn lưỡi dao đâm xuyên qua bụng mình, vật vả quay người lại nhìn bóng dáng nam nhân to lớn phía sau lưng. 

"Chết... tiệt..." 

Đó là câu cuối cùng mà hắn còn thốt lên được trên thế giới này. 

Nam nhân chán ghét nhìn con lợn chết dưới chân, đá đá cái xác mềm nhũn, tay khẽ giơ lên, lập tức có vài người xuất hiện, lôi kéo cái xác lợn chết đi chỗ khác xử lý sạch sẽ, hắn lại xắn ống tay áo lên, ôm lấy cô gái nhỏ bé vào lòng, môi mỏng nhẹ nhàng mơn trớn vầng trán xinh đẹp. 

Hắn khẽ thì thào, giống như đang ngân nga một bản nhạc: "Thấy không! Rời khỏi tôi một chút thôi là em lại xảy ra chuyện." 

Cảm ngận được máu chảy từ sau gáy của cô, hắn lại mỉm cười, nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm liếm máu tươi trên tay. 

Hoá ra máu người không chỉ có vị mặn của sắt gỉ, lại còn có mùi hương ngọt ngào như thế này. 

Thật sự là khiến người ta nghiện mà. 

Nam nhân ôm cô gái trên tay, xoay người bước vào xe ô tô. 

"Lái xe." Hắn nhàn nhạt nói. "Lại gọi bác sĩ tới luôn đi." 

Hắn chỉ mãi chăm sóc cô gái trên tay, lại không biết, thuỷ chung có một đôi mắt lạnh lẽo tàn độc theo dõi cô. 

Ta tỉnh dậy bởi tiếng nước róc rách, gian nan mở mắt, lại thấy bản thân chỉ mặc một lớp quần áo mỏng nằm trong bồn tắm, phía sau lưng dường như có người đang giúp ta lau chùi vết máu. 

"Tỉnh rồi sao?" Ta nghe giọng nói này, giật mình quay người lại. 

"Tống Thanh Minh?" Ta trợn mắt nhìn hắn. Không lẽ kẻ bắt cóc ta chính là hắn!!? 

Tống Thanh Minh nhìn ta sợ hãi đến tái nhợt mặt, mới "Ah" một tiếng, buồn cười nhìn ta. "Em cũng biết mình bị người ta bắt cóc cơ đấy, nếu tôi không đi theo em về đến tận nhà, em lúc này hẳn là đã bị người ta treo ngược lên mà tra tấn rồi cô bé ạ." 

Ta nghe giọng nói sủng nịch kèm bất đắc dĩ của hắn, da gà lại thi nhau nổi lên. Đừng trách ta nhát gan, thực sự ta hoàn toàn không hề cảm thấy an toàn ở một nơi xa lạ như thế này! 

Với lại Tống Thanh Minh lúc này cho ta một cảm giác vô cùng vô cùng xa lạ. 

Mái tóc được vuốt lên, để lộ gương mặt vô cùng anh tuấn, chiếc kính mắt bị vứt đi đâu rồi, khiến cho đôi mắt sắc bén kia được dịp trưng ra, môi mỏng khẽ nhếch vô cùng cường thế. 

"Gì vậy?" Tống Thanh Minh buồn cười búng tay lên trán ta. 

Ta mới muốn hỏi gì vậy đây, chúng ta vốn đâu có thân thiết như thế này hả hả!!? 

"Em tỉnh rồi thì tự mình tắm xong rồi mặc đồ vào, mùi nước miếng của tên kia trên người em khiến tôi cảm thấy hơi bị khó chịu đấy!" Tống Thanh Minh ghét bỏ chậc lưỡi. 

Ta lúc này đã gần như muốn khẳng định tên này có hai nhân cách rồi, tên nam nhân miệng lưỡi độc địa này hoàn toàn không phải là nam sinh ngốc ngốc suốt ngày chỉ thích ngủ trên lớp kia! 

Cho dù hắn đã cứu ta một lần, thế nhưng đừng nghĩ ta đã tin tưởng hắn. Là ta đã tự thề với bản thân rồi rằng không được phép tin tưởng một ai. 

Khi ta mặc đồ xong, bước ra khỏi phòng tắm xa hoa thì nhìn thấy Tống Thanh Minh đang tựa người bên cạnh cửa sổ, trên tay là ly rượu vang màu đỏ máu. Tống Thanh Minh nhìn thấy ta bước ra thì vẫy vẫy tay ý bảo ta đến gần. Ta thuận thế bước tới.

Hắn vậy mà lại ôm ta vào lòng, cằm nhọn đặt trên vai ta, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng vờn quanh cổ ta. 

"Tôi không thể bảo vệ được em, thật sự là nhục nhã mà." Hắn lẩm bẩm. "Bởi tôi biết bản thân tôi cũng không bình thường, tôi luôn luôn phải thời khắc kiềm chế không làm hại em." 

Ta thầm nghĩ rằng những kẻ xung quanh ta làm quái gì có người bình thường. 

"Thế nhưng để em một mình em lại thật dễ dàng bị bắt đi." Nghe Tống Thanh Minh nói ta cũng tự cảm thấy thật hổ thẹn. 

Nhưng ta đâu phải biến thái sát nhân cuồng, bắt ta phải bình tĩnh mà đối phó với bọn họ,nói thật ta làm không được! 

Tống Thanh Minh thả ta ra, chua chát mỉm cười nói: "Hứa với tôi đừng để ai có thể tiếp cận em, kể cả tôi. Nếu em cảm thấy nguy hiểm, ngay lập tức chạy đi." 

Cùng là kẻ bất bình thường, hắn biết được sự dụ hoặc toát ra từ linh hồn cô, và những kẻ khác cũng thế, hắn cực lực kiểm soát sự thèm muốn này, nhưng có lẽ có người sẽ không. 

Ta nhìn tình cảm trong mắt Tống Thanh Minh, hoàn toàn không hiểu vì sao hắn lại chất chứa một tình cảm mãnh liệt như vậy với ta. Thế nhưng thực sự ta cũng phải cảm ơn hắn rất nhiều, chính nhờ có hắn mà ta mới vượt qua được ngày đầu tiên này. 

Tống Thanh Minh bấm điện thoại trên tay, gọi lái xe mang ta về nhà, ta cũng biết ý tốt muốn bảo vệ ta của hắn, không nói gì đi theo quản gia rời đi. Trước khi rời đi ánh mắt ta hơi nhìn về phía sau, Tống Thanh Minh đang dùng một ánh mắt cực lực thống khổ nhẫn nhịn,lạnh như băng mà nhìn ta chằm chằm. 

Hắn bất thường, ta sâu sắc cảm nhận được. 

Nhưng kẻ bất thường này lại sẵn sàng bởi tình cảm với ta mà nặng nề nhẫn nhịn lại bản tính của chính mình mà bảo vệ ta. 

Tại sao hắn lại đáng yêu như thế này cơ chứ!!? 

Còn nữa, ta cười khổ, tại sao ta lại cảm thấy lũ biến thái này đáng yêu cơ chứ? Trời xanh chứng dám, ta hoàn toàn không hiểu vì sao. 

Ánh đèn trên phố chiếu vào mắt ta, ta thầm nghĩ không biết mẹ ta ở nhà đang lo lắng đến mức nào đây. 

Thật may mắn nhà của Tống Thanh Minh không cách trường học quá xa, nếu hắn mang ta rời khỏi trường học quá 5km, ta đã bị cái hệ thống chết bầm siết chết rồi. 

Về nhà đúng như ta nghĩ, mẹ ta cằn nhằn một trận, nhồi nhét cho ta một đống thức ăn, cũng dúi vào tay ta 2 bình xịt hơi cay. 

Ta về phòng, cầm hai bình xịt trên tay, ánh mắt dần trở nên kiên định. Được rồi, vũ khí đã có trong tay, ít nhất nếu không bị tập kích bất ngờ, ta vẫn còn cơ hội trở mình! 

Ta thay đồ ngủ nằm trên giường nhưng lại không ngủ được, bèn ngồi dậy, lấy ra một cuốn sổ ghi chép lại những gì ta đã biết. 

Trên sổ là những cái tên. 

Tống Thanh Minh 

Trầm Hiên. 

La Vi Vũ. 

3 kẻ mà ta xác định được là những kẻ bất bình thường. Với La Vi Vũ, ta cảm thấy hắn chính là kẻ nguy hiểm nhất, hoàn toàn chính là sát nhân cuồng có niềm yêu thích biến thái với nữ sinh cấp 3. Biện pháp hiện tại duy nhất mà ta cảm thấy khả thi với hắn chính là. 

Ta viết đằng sau cái tên này: 'Tránh xa hắn ra!' 

Với Trầm Hiên, hắn nói muốn tất cả ánh mắt của ta đều phải tập trung vào hắn. Nếu vậy ta sẽ phải đóng vai một fan hâm mộ của hắn, ngày ngày xem hắn xem bóng rổ vậy. Ta ghi chú xuống: 'Nhìn nhìn nhìn.' 

Với Tống Thanh Minh sao... 

Ta suy nghĩ một hồi, lại vò đầu bứt tai một phen, rốt cuộc ghi xuống: 'Mặc kệ!' 

Sau đó ta tắt đèn, lăn vào chiếc giường yêu dấu mà ngủ 

Ta ngủ rất ngon, thế nhưng cũng cùng thời điểm đó lại có người không ngủ được. 

Tống Thanh Minh ném xuống con dao đầy máu tươi trong tay, bàn tay dính đầy máu tươi bất lực thả thõng xuống. 

Quản gia gõ cửa, mang theo bảo tiêu tới dọn dẹp đống bầy nhầy trong phòng. Bọn người hầu lại len lén lau mồ hôi,mỗi lần thiếu gia nổi điên luôn làm như vậy, bọn hắn ở bên ngoài nghe tiếng gầm rú như dã thú của cậu mà cũng sợ muốn bĩnh hết ra quần. 

Người ta thường nói đừng có ngu ngốc mà đối đầu với kẻ điên, Tống Thanh Minh bị bệnh thần kinh, bởi vậy tốt nhất đừng đến gần khi hắn lên cơn. 

Tống Thanh Minh mờ mịt nhìn máu tươi trên tay, lại nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp ấy. 

Một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khoé mắt, thế nhưng cơn khát máu lại trào dâng khiến hắn không thể tự chủ nở một nụ cười vặn vẹo, hắn bẩn thỉu như thế này, làm sao có tư cách mà bảo vệ cô? 

Tiếng gào thét lại bao trùm Tống gia, quản gia vội vàng mang tới một tên tội phạm ném vào phòng thiếu gia, sinh sinh đóng cửa lại. 

Máu tươi lại lần nữa chảy ra, hoà cùng nước mắt không cam và tiếng gào thét xé lòng của dã thú.